Hành động cầm chổi trong tay của đại tiểu thư hoàn toàn xuất phát từ bản năng bảo vệ chính mình, cô không biết Hiểu Hiểu lại bày ra trò gì.
Từ cái ngày đó, sau khi Hiểu Hiểu bế cô lên rồi nói vào tai cô những lời lộ liễu như thế, lòng tín nhiệm của đại tiểu thư dành cho đồng chí Hiểu Hiểu đã xuất hiện một khe nứt, trước khi chữa khỏi tâm bệnh cho Hiểu Hiểu thì nàng phải tự bảo vệ tốt bản thân.
Mục Hiểu Hiểu:...
Trời ạ.
Đây là hành động mà người thân yêu nhất làm đó sao?
Hiểu Hiểu không làm, nàng cởi giày cao gót ra, hai chân vung vẩy làm nũng: "Đại tiểu thư, chị không có lòng gì cả!"
Nàng khóc thút thít dang hai tay ra: "Chị còn chẳng ôm em một cái, mông em ngã thành hai phần rồi...".
ngôn tình hài
Đại tiểu thư chần chờ một lát, rồi cô đẩy xe lăn đi tới trước mặt Mục Hiểu Hiểu, nhưng vẫn chưa đặt cây chổi trong tay xuống, cô nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu với ánh mắt nghi ngờ: "Em định làm cái gì?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng làm cái gì?
Nàng có thể làm gì được?
Rõ như ban ngày, chẳng lẽ cưỡng đại tiểu thư sao?
Nàng đang quyến rũ cô, nhưng không khí tốt đẹp đã không còn, không còn!
Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu đứng tại chỗ giống như con cá nóc, nàng đã tức đến mặt mày biến sắc, lúc này cô mới thả cây chổi trong tay xuổng, đẩy xe lộc cộc đến chỗ nàng, dang hai tay.
Mục Hiểu Hiểu có hơi kiêu ngạo: "Chị cứ kéo em như vậy sao?"
Đại tiểu thư nhìn nàng: "Nếu không thì sao?"
Mục Hiểu Hiểu: "Chị đứng dậy ôm em kiểu công chúa được không?"
Tần Di: "Nếu em không sợ mông tiếp đất vỡ thành tám phần thì có thể."
Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư đúng là vừa xấu tính vừa độc miệng mà.
Mục Hiểu Hiểu quệt miệng vươn tay, đại tiểu thư vươn tay kéo nàng dậy, kết quả Hiểu Hiểu lại dẫm trúng giày cao gót, hai chân lảo đảo, suýt nữa đã kéo đại tiểu thư đang ngồi trên xe lăn ngã xuống, cũng may đại tiểu thư phản ứng nhanh, rút tay lại kịp.
Hiểu Hiểu lại té xuống mặt đất thêm lần nữa:...
Hu hu
Nàng đau lòng quá.
Cõi lòng của nàng đã nát nhừ rồi.
Đây mà là tình yêu sao? Nàng đã biết nó đau đến nhường nào rồi.
Đại tiểu thư nhìn Hiểu Hiểu phẫn nộ ngồi dưới đất theo hình chữ X, trái tim nặng nề cả buổi trưa cuối cùng đã bị nụ cười lúc này xua tan.
Cô không nén cười được, nhưng lại không muốn thể hiện ra quá rõ, vì thế dứt khoát cúi đầu dùng tóc dài che đi gương mặt.
Mục Hiểu Hiểu:?
Đại tiểu thư...excuse me?
Đây chính là cục sắt lớn nhất trong cuộc đời của cô giáo Mục.
Năm lần bảy lượt xấu mặt trước mặt người yêu, nàng cởi giày cao gót ra rồi tự mình bò dậy, phẫn nộ chạy vội ra ghế mây ở giữa sân nằm xuống, quấn chăn từ đầu đến chân, tự kỷ.
Đại tiểu thư cười một lúc lâu đã khống chế lại cảm xúc, cô lăn bánh xe qua, vươn tay chọc vai Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu giật giật, bực bội đá lên cái chăn, giận dỗi nói: "Hôm nay chị không dỗ em thì em sẽ không nguôi giận."
Dỗ em.
Nên dỗ thế nào đây?
Đại tiểu thư cúi đầu lấy di động tra Baidu – Làm thế nào để dỗ bạn gái?
Những cư dân mạng cho rất nhiều đáp án.
Hiểu Hiểu chờ nữa chờ mãi, chờ đến mức nằm trong chăn đã sắp buồn chết, cũng không chờ được đại tiểu thư đáp lại.
Chẳng lẽ cô đi rồi?
Hiểu Hiểu tức giận kéo chăn ra, lúc nàng đang định nổi giận thì bất thình lình đã bị đại tiểu thư ôm cây đợi thỏ bóp cằm, choàng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng hôn lên môi nàng.
Lành lạnh, nụ hôn ngập tràn hương thơm, mang theo sự dịu dàng và mạnh mẽ của riêng đại tiểu thư.
Hiểu Hiểu lập tức trợn mắt, nàng ngả ra sau, nhưng đại tiểu thư nheo mắt lại, bàn tay bóp cằm nàng vẫn không thả ra, lại còn hơi nhướng người ra trước, không đồng ý để nàng thoát khỏi nụ hôn này.
Không có gì làm tâm trạng thoải mái bằng nụ hôn của người yêu.
Tần Di không phải là người giỏi diễn đạt, nhưng mỗi khi các cô tiếp xúc thân mật với nhau, Hiểu Hiểu sẽ luôn cảm nhận được tình yêu nồng đậm tỏa ra từ trong xương tủy của cô.
Một mùi đàn hương giống như trên người của đại tiểu thư bao vây lấy nàng từng chút một.
Đó là một loại cảm giác an toàn, là cảm giác mà Hiểu Hiểu thiếu thốn từ nhỏ đến lớn.
Cuối cùng nàng đã từ bỏ chống cự, hơi híp mắt đặt tay lên trên vai đại tiểu thư, hưởng thụ dựa vào cô.
Tần Di nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, trái tim như muốn tan chảy, bàn tay vỗ về sau vai của nàng, một dòng hơi ấm theo lưng chạy thẳng vào tim cô.
Cuối cùng, đại tiểu thư thở hổn hển cúi đầu nhìn Hiểu Hiểu: "Muốn chị hôn em cứ việc nói thẳng, cần gì phải hù chị?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng không có.
Nàng hù chỗ nào chứ? Rõ ràng là nàng đang quyến rũ!
Đại tiểu thư đúng là ăn hiếp người khác.
Nàng đã về rồi, đây là lúc Tần Di thả lỏng nhất.
Hiểu Hiểu đã khôi phục một chút, nàng ôm đại tiểu thư đang ngồi xe lăn ngồi lên ghế mây, hơi lắc lắc người cô.
"Vì sao chị lại mang giày cao gót cao như vậy?"
Mục Hiểu Hiểu không nhịn được mà hỏi, đại tiểu thư vươn tay bóp miệng nàng, hỏi ngược lại: "Vì sao em lén mang giày của chị?"
Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư luôn rất sắc bén.
Thật ra đại tiểu thư không chỉ mang giày cao gót, mà cô còn rất thích váy dài, chỉ là bởi vì cô vẫn nhớ rõ Hiểu Hiểu đã từng nói thầm bên tai cô một câu – Đại tiểu thư, em mong sau khi chị có thể đứng vững sẽ mặc váy dài mang giày cao gót, dáng vẻ ấy chắc chắn là rất đẹp.
Mỗi một câu nói của nàng đều được cô ghi tạc trong lòng.
Lần này đi ra ngoài, đại tiểu thư nhất định sẽ làm được, cô có lòng tin bản thân mình sẽ khỏe lại.
Nếu thật sự khỏe lại, việc đầu tiên nàng làm chính là để Hiểu Hiểu nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của mình.
Ồn ào một lúc, Hiểu Hiểu ôm cô kể đủ loại chuyện ở trường học.
Dạy cho học trò học không dễ, cuối cùng lại kể ca khúc của đại tiểu thư hôm nay tuyệt vời đến thế nào.
Tần Di rúc đầu trong lòng nàng, một tay thưởng thức sợi tóc của Hiểu Hiểu, rồi thu hết kịch bản và tính toán của nàng vào trong mắt.
Mục Hiểu Hiểu thấy đại tiểu thư nằm ngoan trong lòng mình, nàng hắng giọng, cảm giác thời khắc ra quân đã đến, bàn tay ôm đại tiểu thư dần di chuyển: "Đại tiểu thư, hôm nay em đọc được một câu cảm thán đặc biệt hay."
Tần Di hơi chớp hàng lông mi dài, Hiểu Hiểu không nhịn được hôn một cái.
Trong lòng đại tiểu thư thấy rất buồn cười, không có chuyện gì sẽ không ân cần vậy.
Mục Hiểu Hiểu: "Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, chị nói ngày nào em cũng bận rộn ở trường học, cũng không gặp được chị, em rất nhớ chị đó."
Đại tiểu thư nhìn nàng, một tay vuốt mặt nàng: "Chị gả cho em hồi nào?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Không nhận được câu trả lời của nàng, bàn tay đại tiểu thư mân mê môi Hiểu Hiểu: "Hửm?"
Một tiếng "hửm" của cô làm trái tim người nghe đã tê rần, Mục Hiểu Hiểu đỏ mặt, chỉ có thể dùng thân phân cô giáo Từ Văn online: "Ôi chao, ý em không phải hình dung hai vợ chồng sao? Chị còn có thể nghĩ được cái nào tốt hơn sao?"
Đại tiểu thư: "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng tai họa đến từng người tự bay."
Mục Hiểu Hiểu:...
Thấy Hiểu Hiểu chịu thiệt thòi, khóe môi đại tiểu thư hơi cong lên, cô chống tay ngồi dậy, tóc dài lướt qua cô, nhìn thẳng vào mắt Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu:...
Ôi trời ơi.
Ánh mắt đại tiểu thư như nước hồ mùa thu, khí chất như lan, nói cô là hồ ly tinh cũng không quá đáng.
"Hiểu Hiểu, rốt cuộc em muốn chị làm gì?"
Đại tiểu thư khẽ mấp máy đôi môi đỏ, dò hỏi.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, Hiểu Hiểu thấy cô như vậy, muốn nói thẳng nhưng nàng lại cảm thấy hơi khó mở miệng.
Đại tiểu thư lại rất kiên nhẫn, bàn tay nàng vỗ lên phần xương quai xanh của Hiểu Hiểu, khẽ xoa một vòng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Cơ thể Mục Hiểu Hiểu hơi run lên, nàng nắm lấy bàn tay đang làm loạn của đại tiểu thư: "Em thấy có hơi xấu hổ."
Bàn tay này không được lộn xộn, cứ như nó đang trêu chọc vào nỗi lòng của nàng từng chút từng chút.
Đại tiểu thư cười như không cười nhìn nàng: "Chị thấy vừa rồi em đâu có cảm thấy xấu hổ đâu."
Hiểu Hiểu:...
Gió chiều thổi lành lạnh, bóng cây sàn sạt, xung quanh là tiếng côn trùng kêu vang, vừa thoải mái vừa thư thái.
Nhuyễn ngọc trong ngực, tuy rằng đại tiểu thư nói một câu có thể làm nàng chết vì sặc, nhưng được cô ôm đó là hạnh phúc.
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy trong lòng đã thả lỏng không ít, nàng nhẹ nhàng thở dài, ăn ngay nói thật: "Hôm nay hiệu trưởng nói muốn mời chị đến trường học làm giáo viên âm nhạc, em đã cân nhắc cả buổi trưa, rồi không biết nên nói thế nào với chị."
Tần Di không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu xem.
Nàng cũng rất đẹp.
Trời sinh Hiểu Hiểu có một đôi môi cười, cho dù khi nàng không nói lời nào thì khóe môi cũng hơi cong lên.
Đại tiểu thư rất thích độ cong đó, cô không kìm được mà hôn nhẹ lên đó, muốn làm nàng trở thành ánh mặt trời.
Lại bị hôn.
Khuôn mặt Mục Hiểu Hiểu đỏ hồng, nàng cảm giác hôm nay đại tiểu thư...!Ừm, không giống với bình thường, dường như trở nên đặc biệt nhiệt tình.
Chẳng lẽ cô thật sự bị sắc đẹp nàng mê hoặc?
Nghĩ vậy, cô giáo Mục hơi lấy lại tự tin, nàng đặt tay lên eo đại tiểu thư: "Lúc đầu em đã từ chối rồi, nói ngày nào chị cũng bận rộn, nhưng dù em nói vậy thì ông ấy cũng..." Nàng nhìn Tần Di: "Ôi, đại tiểu thư, sao trông chị chẳng có gì là ngạc nhiên vậy?"
Trước kia, nếu bắt đại tiểu thư làm chuyện này.
Chắc chắn đại tiểu thư sẽ bảo nàng cút ngay, yêu cầu này mơ cũng đừng mơ.
Nhưng lúc này, một tay đại tiểu thư chống đầu nhìn nàng, trong mắt là mặt hồ nhộn nhạo, ánh mắt ấy tràn trề cưng chiều, gần như muốn dìm nàng chết đuối trong đó.
Đương nhiên là cô sẽ không ngạc nhiên.
Vì cô chủ động tìm hiệu trưởng, có gì đáng ngạc nhiên chứ.
Mục Hiểu Hiểu bị cô nhìn thấy hơi xấu hổ, cô ấy ho khụ một tiếng, rồi đảo mắt sang chỗ khác, nói: "Em đã nói xong."
Nàng nhìn ngọn núi nơi xa xôi, nhìn chim đậu trên cành cây, nhưng mà không dám nhìn đại tiểu thư.
Bây giờ, hơi thở của hai người đã trở thành hai cực đối lập nhau.
Trước kia, luôn là Hiểu Hiểu trêu đùa đại tiểu thư, nhưng hiện giờ, ánh mắt Tần Di luôn đuổi theo nàng.
Cô đau lòng Hiểu Hiểu.
Nàng có thể chịu đựng được cô khi cô đang bối rối và giãy giụa, qua một thời gian, đại tiểu thư tin tưởng mình có thể từ từ cởi bỏ khúc mắc trong Hiểu Hiểu.
Chỉ là, cô vĩnh viễn sẽ không cho phép nàng rời đi.
Đây là rất điều quan trọng.
Đại tiểu thư nhìn nàng, trong mắt cô chỉ là bóng hình của nàng: "Chỉ vì chuyện này?"
Mục Hiểu Hiểu giật mình: "...!Chỉ chuyện này."
Đại tiểu thư gật đầu: "Được."
Cô thả lỏng tay rồi tựa đầu vào ngực Hiểu Hiểu, ba ngàn sợi tóc đen lành lạnh rơi lả tả đảo qua cổ Mục Hiểu Hiểu, nhóm lên ngọn lửa trong trái tim nàng.
Ôi trời ơi.
Hôm nay đại tiểu thư bị làm sao vậy.
Cô đang làm nũng với nàng đó sao?
Trong từ điển của Tần Di, chưa từng có hai chữ "làm nũng", hoàn cảnh sống độc lập từ nhỏ đến lớn đôi lúc sẽ khiến cô tỏa ra hơi thở hung dữ đáng sợ.
Nhưng khi ở cạnh Hiểu Hiểu, có rất nhiều thứ đã bộc lộ ra ngoài một cách rất tự nhiên.
Trước kia cô không đủ dũng cảm.
Cô không ngờ rằng, thậm chí cô chẳng trông mong mà lại có được tình cảm thuộc về riêng mình.
Bây giờ, cô có người mình yêu, cô sẽ giữ chặt nàng trong vòng tay.
Đại tiểu thư dựa vào ngực Mục Hiểu Hiểu, nghe nhịp tim đập thình thịch của nàng, một tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau: "Em phải biết, chỉ cần em nói, chị sẽ luôn chiều theo ý em."
Chị sẽ luôn chiều theo ý em...
Đại tiểu thư có thể cảm nhận được người dưới thân đột nhiên run lên.
Một tay Hiểu Hiểu ôm eo cô, vành mắt đỏ ửng, trong lòng nàng ngập tràn cảm động, lại dâng lên một cảm xúc phức tạp khác: "Nhưng mà...!Nhưng mà..."
Nàng luôn cảm giác đại tiểu thư của nàng phải là kiểu người luôn đứng ở trên cao, không dính khói lửa phàm tục.
Giống như lần đầu tiên nàng gặp cô.
Nếu vì nàng mà đại tiểu thư phải bước xuống, càng ngày càng dính nhiều bụi bặm vì nàng, trong lòng nàng sẽ thấy khó chịu và tự ti.
Nàng luôn nghĩ, nếu không có nàng, có lẽ cô sẽ tìm được một người tốt hơn.
Đại tiểu thư dựa vào người nàng, thì thầm: "Em nói lắp sao?"
Hiểu Hiểu:...
Với đại tiểu thư nhà nàng thì không thể nói vòng vo, nói đơn giản rõ ràng tóm tắt dễ hiểu nhất.
Nhưng nàng lại không muốn để người khác biết cảm xúc tự ti và áp lực tồn đọng trong lòng nhiều năm qua, nàng không biết phải nói ra như thế nào cả.
Cuối cùng Hiểu Hiểu vẫn không nói, chỉ lắc nhẹ tay đại tiểu thư: "Chị đồng ý là được, chắc chắn là bọn nhỏ sẽ rất vui."
Nàng đứng lên, tránh né theo bản năng.
Ánh mắt của đại tiểu thư hôm nay quá sắc bén, làm nàng muốn tránh né.
Đại tiểu thư cũng ngồi dậy theo, nhìn nàng với ánh mắt hờ hững.
"Mệt sao? Nghỉ ngơi sớm đi."
Hiểu Hiểu không chịu nổi ánh mắt này của đại tiểu thư, nàng cười gượng gạo, quay người định đi thì bất thình lình bàn tay bị nắm lấy, rồi bị kéo mạnh một cái, Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc hét lên, nàng ngã ngồi trong lòng Tần Di.
Đại tiểu thư ôm nàng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, hay tay ôm chặt eo nàng, nói với giọng hờ hững: "Chọ còn có chuyện muốn nói."
Ai cho phép nàng chạy.
Mục Hiểu Hiểu ngồi trên đùi cô, người luôn lấy thế tấn công như nàng, động tác như thế này làm nàng thấy hơi xấu hổ.
Ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua đám mây, đại tiểu thư nhìn thẳng vào mắt nàng, nói từng chữ một: "Hiểu Hiểu, bất cứ lúc nào, cho dù đã xảy ra chuyện gì chị cũng sẽ không rời khỏi em, mãi mãi ở bên cạnh em."
Ở trong trí nhớ Hiểu Hiểu, đây là câu nói dài nhất mà đại tiểu thư nói với nàng, cảm xúc chua cay mặn đắng như muốn bao vây trái tim trơ trọi mà nàng đang che giấu.
Thì ra nàng bất an.
Nàng sợ hãi.
Đại tiểu thư đều biết hết.
Ban đầu Mục Hiểu Hiểu còn cúi đầu, đỏ mắt không dám đối diện với đại tiểu thư.
Nàng có cảm giác trong lòng mình có một bí mật nhỏ không muốn bị người khác nhìn ra.
Cảm giác này với cô giáo Mục mà nói nó vừa xa lạ vừa chua xót, ánh mắt sáng quắc của đại tiểu thư làm nàng không thể nào tránh né, Hiểu Hiểu cúi đầu không biết nên trả lời thế nào, có rất nhiều chuyện từng xảy ra trước kia chạy lướt qua lòng nàng.
Nàng là một người như vậy đó.
Từ nhỏ đến lớn, lời nàng nghe người khác nói nhiều nhất là – Mày là một đứa trẻ bị bỏ rơi, ba mẹ không cần mày, mày phải chăm chỉ học tập, độc lập tự chủ, mạnh mẽ lên.
Là mẹ và bà nội – Hiểu Hiểu phải nhanh lớn lên, bà nội và mẹ đã có tuổi rồi, sợ không ở cùng con được lâu nữa, con phải học được cách bảo vệ mình.
Là Mục Quân và Tô Khuê – Không phải ba mẹ cố ý vứt bỏ con, là có chuyện xảy ra, con đã lớn vậy rồi, sao không thể hiểu cho ba mẹ chứ?
Là câu trước Lan Nhi ra đi đã nói – Chị phải sống cả phần hạnh phúc của em, em mệt quá rồi.
Tất cả mọi người muốn nàng kiên cường, nhưng chưa từng có ai cho nàng lời hứa hẹn nào.
Điều này làm Hiểu Hiểu rơi nước mắt, nàng không phải là người yếu ớt nhưng lúc này nước mắt lại không chịu khống chế mà rơi xuống.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Nàng không nên như vậy.
Đến cuối cùng, Hiểu Hiểu cảm nhận một bàn tay lành lạnh nhưng tinh thế đỡ lấy nàng như nâng một món bảo vật.
Đại tiểu thư hôn nước mắt Hiểu Hiểu, hôn từng giọt từng giọt.
Đôi môi của cô dịu dàng đến thế, dần dần vuốt ve những khúc mắc trong lòng nàng.
Rồi cuối cùng đại tiểu thư nhìn thẳng vào mắt Hiểu Hiểu, nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc: "Em nghe thấy không?".