Cấm Đình

chương 162: 162: di hoa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Giá!”

Sáng sớm hôm nay Thái Bình mang theo quan viên trong phủ rời khỏi Thần Đô, đến vùng ngoại ô tuần tra.

Năm nay tuyết rơi thật sự dày đặt, không ít địa phương sinh ra tai hoạ, cho nên Thái Bình trích ra rất nhiều bạc từ trong ngân khố riêng, sửa một hoàng trang do a nương ban thưởng thành lều cho lưu dân, thu lưu rất nhiều lưu dân chạy nạn tới Thần Đô.

Diêu Sùng ước chừng đã hơn bốn mươi, khi mới đến phủ công chúa nhậm chức, đối với chuyện Võ Hoàng vi phạm quy định mà nâng cao quy chế phủ công chúa đã có phê bình kín đáo, có thể đếm được mấy tháng tới nay, hắn đi theo thấy công chúa thật thật sự sự làm việc, đối với điện hạ không thể không rửa mắt mà nhìn.

Nếu điện hạ là hoàng tử, đó nhất định là phúc của Đại Đường.

Không chỉ có Diêu Sùng có tâm tư này, phụ tá khác cũng động đến tâm tư như vậy.

Chỉ tiếc điện hạ là công chúa, không thể thừa kế long vị, nhưng nếu điện hạ có thế lực không thể khinh thường, có lẽ có thể giúp đỡ hai vị ca ca, lấy được ngôi vị Đông Cung.

Cho đến hôm nay, tuy mấy phụ tá này đã chịu phục Thái Bình, nhưng vẫn không xem nàng như trữ quân để thần phục.

Chuyện này, Thái Bình đã biết rõ trong lòng.

Muốn thay đổi tư tưởng cố chấp của bọn họ, khó như lên trời.

Thái Bình cũng biết, việc này có gấp cũng gấp không được, tựa như thuần mã, cần phải tiến lên từng bước, mới có thể quân thần đồng lòng, cùng mưu thịnh thế.

Đời trước, nàng cùng những người này chẳng qua chỉ là quen biết hời hợt, cũng không tính biết rõ, mấy ngày nay nàng cũng hiểu đôi chút tính nết của bọn họ, chờ nắm đúng, lại từng bước từng bước mà thu thập.

Công chúa nhân đức, không chỉ có bá tánh biết, văn võ trong triều cũng biết.

Dân vọng chính là tự tin lớn nhất của Thái Bình.

Hôm nay Thái Bình mặc bào sam hoa văn bạc, trên người choàng một kiện áo lông chồn trắng, nàng dừng ngựa ở trước cổng trang viên, dứt khoát xoay người nhảy xuống ngựa.

Diêu Sùng nhìn bóng dáng của Thái Bình, bộ dáng nàng đội khăn vấn đầu, thật sự cực kỳ giống Chương Hoài Thái Tử Lý Hiền năm đó, mang theo một mạt anh khí nhàn nhạt.

Tuy Lý Hiền bởi vì mưu phản bị hạch tội, nhưng uy danh của hắn ở trong triều cũng không nhỏ, hiện nay còn có không ít lão thần hoài niệm phong tư của Lý Hiền ở trên triều đình ngày đó.

Năm đó, sau khi Lý Hiền bị hạch tội, cũng chỉ có công chúa thường xuyên đến thăm Lý Hiền.

Công chúa nhân đức trọng tình, chỉ đáng tiếc, nếu là hoàng tử, trữ quân như vậy có ai không phục?

Diêu Sùng lại than thở một lần.

“Diêu khanh, mau theo.” Thái Bình phát giác Diêu Sùng không có đuổi kịp, quay đầu lại nhướng mày, “Tuần tra xong nơi này, bổn cung còn muốn đến bờ Lạc Thủy nhìn một chút.” Tuy nàng đã không còn ở Công Bộ, nhưng lúc trước ven bờ Lạc Thủy có mấy con kênh mới do một tay nàng quản lý, nếu tất cả đều bị đông cứng, nàng cần phải đến nhìn một cái, đê đập có bị rạn nứt không, miễn cho đầu Xuân năm sau, băng tuyết tan ra, làm đê đập sụp đổ, gây ra tai hoạ gì.

Diêu Sùng nghe lời xuống ngựa, bước nhanh đuổi theo Thái Bình, “Vâng.”

“Điện hạ đến rồi!”

“Điện hạ!”

Lưu dân trong thôn trang nghe nói công chúa tới, chỉ cần có thể đi lại, đều ra nghênh đón Thái Bình.

Thái Bình ra hiệu cho những người này nhanh nhanh trở về giữ ấm, “Gian ngoài lạnh, trở về đi.” Nói xong, tầm mắt của nàng dừng lại trên người một tiểu cô nương mặc y phục mỏng manh, lời nói lại là hỏi thôn trưởng, “Nàng là như thế nào?”

Thôn trưởng không dám chậm trễ, vội vàng trả lời: “Áo bông đã phát, chỉ là tối hôm qua mẫu thân của nàng qua đời, không tìm thấy quan tài và chiếu ngay lúc đó, cho nên nàng đã dùng áo bông của mình.”

“Lại đây.” Thái Bình vẫy vẫy tay với tiểu cô nương.

Tiểu cô nương thấp thỏm lo âu cúi đầu đi tới, bùm một tiếng liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu với Thái Bình: “Thảo dân khấu kiến điện hạ.”

“Đứng lên.” Thái Bình hơi hơi khom lưng, tự tay nâng tiểu cô nương dậy, dịu dàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Dân nữ là Ngũ Nha.” Tiểu cô nương nhút nhát sợ sệt trả lời.

Thái Bình mỉm cười sờ sờ cái gáy của nàng, “Trong nhà còn có người nào khác không?”

Tiểu cô nương lắc lắc đầu, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Thái Bình nhìn về phía thôn trưởng, “Buổi chiều đưa đến phủ bổn cung.”

Diêu Sùng vội vàng góp lời, “Điện hạ không thể, cung nhân hầu hạ điện hạ đều phải tra rõ xuất thân mới có thể……”

“Nhất thời thế này, nhất thời thế kia.” Thái Bình nghiêm túc trả lời, “Nàng tuổi còn nhỏ, có rất nhiều việc không làm được, lưu lại nơi này, làm sao có thể tự nuôi thân?” Nói xong, thanh âm của nàng trầm xuống, “Có một số việc bổn cung không nhìn thấy, cho nên không kịp quản, có chút việc bổn cung nhìn thấy, bổn cung nhất định phải quản.”

Diêu Sùng còn muốn khuyên tiếp.

Thái Bình nói trước một bước: “Vương tôn quý tộc sao có thể chỉ biết hưởng phú quý, không màng bá tánh sống chết thế nào? Diêu khanh, ngươi không cần khuyên nữa.

“Mạnh Tử” nói rằng, dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.

Nếu ngay cả một tiểu cô nương cũng không che chở được, bổn cung thật không xứng với danh xưng Trấn Quốc Công Chúa.”

Diêu Sùng nghe được trong lòng nóng lên, hổ thẹn nhất bái với Thái Bình.

Thái Bình cười khẽ, cúi đầu nói với tiểu cô nương: “Về sau, bổn cung ban cho ngươi một cái tên mới, Đông Tầm.

Sau khi vào phủ, đi theo Xuân Hạ học tập cung quy cho tốt.”

Tiểu cô nương thụ sủng nhược kinh, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, lại lần nữa quỳ xuống.

Thái Bình kéo nàng lại, giương giọng nói: “Các ngươi đều là con dân của Đại Chu, chỉ cần có bổn cung một ngày, bổn cung sẽ che chở cho các ngươi một ngày.

Mong chư vị dưỡng bệnh xong có thể dùng hết kỳ tài, có thể quay tơ thì quay tơ, có thể cày ruộng thì cày ruộng, an cư lạc nghiệp ở Thần Đô.

Nếu có tài học hoặc là võ công, có thể tự tiến cử với trưởng thôn, bổn cung sẽ xem xét rồi tiến cử làm quan.”

Nếu là kẻ ăn không ở không, nhàn tản lười biếng, Thái Bình đã sớm phân phó với thôn trưởng, đuổi ra khỏi trang viên, tự sinh tự diệt.

Vương công nhân từ, cũng không phải mặc kệ sâu mọt, mà là tận dụng vật hay, tận dụng người tài.

Diêu Sùng cần phải thừa nhận, Trấn Quốc Công Chúa làm việc không kém ai, căng giãn vừa phải, rất có dáng vẻ của trữ quân.

“Hu ——”

Một chiếc xe ngựa dừng gấp ở ngoài trang viên, không đợi phu xe ôm đá kê chân tới, Uyển Nhi đã vén rèm nhảy xuống xe ngựa.

“Thượng Quan đại nhân.” Phủ vệ canh gác trước cổng cung kính nhất bái với Uyển Nhi.

Uyển Nhi gấp giọng hỏi: “Điện hạ còn ở chỗ này không?” Nàng biết mỗi ngày Thái Bình đều rất bận, sau khi đi tuần tra xong một chỗ, nhất định sẽ đi đến địa phương tiếp theo để tuần tra, nàng chỉ sợ vồ hụt.

“Điện hạ ở đây.” Phủ vệ đáp đúng sự thật.

“Bệ hạ truyền triệu.” Uyển Nhi vội vàng nói xong, liền lấy lệnh bài của Võ Hoàng ra cho nhóm phủ vệ nhìn qua.

Phủ vệ cho Uyển Nhi đi vào, Uyển Nhi nhanh chóng chạy vào trang viên, từ xa đã nhìn thấy điện hạ quen thuộc.

“Điện hạ!”

“Uyển Nhi?”

Thái Bình vốn là đầy ý cười, nhưng nhìn thấy vẻ khẩn cấp trên mặt Uyển Nhi, nàng không khỏi thu lại ý cười, bước nhanh đến đón, “Làm sao vậy?”

Uyển Nhi trầm giọng nói: “Bệ hạ truyền triệu, điện hạ nhanh chóng cùng thần vào cung yết kiến!” Nói xong, nàng không màng bên cạnh còn có những người khác, duỗi tay nắm tay Thái Bình kéo đi, “Trên đường thần sẽ nói nhanh cho điện hạ nghe!”

“Diêu khanh, nhớ rõ lát nữa giúp bổn cung tuần tra đê đập!” Thái Bình quay đầu lại công đạo một câu, liền đi theo Uyển Nhi về đến xe ngựa.

“Hồi cung!” Uyển Nhi nhanh chóng hạ lệnh.

Phu xe lập tức quay đầu ngựa, đánh xe về phía thành Tử Vi.

Ở trên xe ngựa, Uyển Nhi nắm tay Thái Bình, hơi có chút run rẩy, nghiêm túc nói: “Án tử lần này không dễ.”

“Đến tột cùng là làm sao vậy?” Một tay khác của Thái Bình phủ lên mu bàn tay của Uyển Nhi, “Làm cho nàng gấp gáp thế này?”

“Võ Thừa Tự quá mức nóng vội.” Uyển Nhi gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Thái Bình, “Một lần giết bốn người.”

Sắc mặt của Thái Bình liền biến đổi, “Bốn người?!”

“Thứ trưởng tử của Lư Lăng Vương đã đến đất phiên từ rất sớm, cũng không có sống cùng Lư Lăng Vương ở Phòng Châu, cho nên đã cho Võ Thừa Tự cơ hội ra tay.” Uyển Nhi nói ngắn gọn, “Ba người còn lại, đều là nhi tử của hoàng tử phụng chỉ đến đất phiên vào mùa Xuân năm nay.”

Thái Bình vốn nghĩ rằng những người này cũng sống không được bao lâu, lại không nghĩ tới Võ Thừa Tự làm việc thế nhưng lại trắng trợn táo bạo nhường này, hoàng tôn liên tiếp qua đời bốn người, nói là trùng hợp, người trong thiên hạ không có một ai sẽ tin.

Thậm chí, còn sẽ chỉa đầu mâu về phía mẫu hoàng, nói nàng phát rồ, vì muốn kéo dài Võ Chu, thế nhưng hạ thủ với cả tôn nhi của chính mình.

“Mẫu hoàng chỉ có một con đường có thể đi, đó là tra rõ án này.” Thái Bình đã không phải là nàng của thời niên thiếu, việc này chỉ có thể làm rõ ràng, mới có thể lấp kín miệng người khác.

Uyển Nhi gật đầu, “Bệ hạ không được thua, điện hạ cũng không được thua.”

“Uyển Nhi có kế hay gì không?” Thái Bình trấn tĩnh lại.

Uyển Nhi gật đầu thật mạnh, “Có một cách.”

“Nói nghe một chút.”

“Di hoa tiếp mộc.”

Thái Bình truy vấn: “Di hoa đến đâu?”

Việc này tuyệt đối không có thể tra được trên người Võ thị, Võ Thừa Tự chính là ăn chắc điểm này, hắn cùng Võ Hoàng có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, hắn mới dám kiêu ngạo, phạm phải tội lớn như vậy.

Hiện giờ Võ Hoàng là cái đích bị nhắm đến, Võ Thừa Tự cũng là người có hiềm nghi lớn nhất, nguyên nhân chính là vì như thế, chỉ cần ấn tội danh lên kẻ đối địch với bọn họ, liền có thể đảo ngược thế cục.

Võ Hoàng gây thù chuốc oán rất nhiều, Võ Thừa Tự ngày thường diễu võ dương oai, đắc tội cũng không ít.

Từ những người này chọn ra một kẻ “hợp tình hợp lý” muốn trả thù Võ Hoàng, lại không dễ dàng.

“Thần nhất thời chưa nghĩ kỹ.” Uyển Nhi cần thời gian suy nghĩ cẩn thận.

Thái Bình nhất thời cũng không nghĩ ra nên bắt ai đảm đương kẻ chết thay này, nhưng sự việc cấp bách, trước tiên phải giúp mẫu hoàng ổn định triều cục, để tránh triều đình rung chuyển, địch nhân từ bốn phía biên giới có cơ hội xuất binh, rối loạn thế cục phía sau của nàng.

“Buổi tối theo ta hồi phủ, chúng ta sửa sang lại một phần danh sách.”

“Thần đã thỉnh chỉ với Võ Hoàng, người đã cho phép.”

“Ta còn muốn xin người một phần đặc chỉ.”

“Cái gì?”

“Binh quyền Thần Đô Nam Nha.”

Lúc này, nếu Võ Hoàng hạ lệnh Vũ Lâm Quân trấn giữ Thần Đô nghiêm ngặt, người trong thiên hạ sẽ chỉ tiến thêm một bước phê bình Võ Hoàng chột dạ.

Việc này cần phải để cho Thái Bình, không cần phải nắm hết binh quyền Nam Nha, ít nhất phần mà a nương giao cho Võ thị, nàng muốn nhân cơ hội này đoạt vào trong tay.

Bộ phận này hiện nay nằm trong tay Võ Du Ninh cùng Võ Du Kỵ.

Đám cựu thần Lý Đường biết được tin tức liền tề tụ ở ngoài Vạn Tượng Thần Cung, dập đầu hô vang, khẩn cầu Võ Hoàng nghiêm túc tra án.

Nhìn thấy công chúa vội vàng vào cung yết kiến, bọn họ nhao nhao trao ánh mắt khẩn thiết cho công chúa.

Nếu án này giao cho công chúa xử lý, nhất định sẽ không vì việc tư mà làm trái pháp luật.

Thái Bình bước vào Vạn Tượng Thần Cung, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy tứ ca kêu khóc quỳ gối ở trước mặt Võ Hoàng, hắn thật sự thương tâm cực độ, ba hài tử tuổi tác còn nhỏ, thế nhưng lại chết không minh bạch như vậy, hắn thân là phụ thân, cho dù thế nào cũng phải đứng ra đòi một công đạo cho hài tử.

Võ Hoàng bị hắn khóc đến đau đầu, nhìn thấy Thái Bình tới, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Thái Bình, trẫm giao án này cho ngươi phụ trách.”

“Thần lãnh chỉ! Thần muốn xin mẫu hoàng cho thần một thứ!” Thái Bình nhất bái với Võ Hoàng, cũng không vòng vo, “Giao cấm quân Nam Nha trong tay phò mã cho thần điều hành.”

Võ Hoàng biết Thái Bình có ý gì, lúc này tước một chút quyền lực từ Võ thị, có thể làm cho những lão thần bên ngoài thoải mái hơn chút, cũng có thể chứng minh nàng có quyết tâm muốn tra rõ việc này.

“Được!”

“Thần còn muốn mẫu hoàng cho thần một đặc chỉ.”

Thái Bình lại bái.

Võ Hoàng nhíu mày, “Ngươi còn muốn cái gì?”

“Tứ ca.” Thái Bình chỉ về phía Lý Đán đang kêu rên không ngừng, “Qua đời không chỉ là hoàng tôn của mẫu hoàng, vẫn là chất nhi của thần, càng là nhi tử của tứ ca, án này thần muốn xin tứ ca hỗ trợ.”

Võ Hoàng chần chờ nhìn nhìn Lý Đán, nếu hoàng tử tham gia, hắn cùng Thái Bình tra ra chân tướng sẽ không có ai nghi ngờ, chỉ là nhiều thêm một người, sự tình liền khó hơn một phân, Võ Hoàng chỉ lo lắng Thái Bình cuối cùng không khống chế được thế cục.

“A nương tin ta là được.” Thái Bình chỉ có thể vẽ nét bút nghiêng này một lần, mới có thể bịt kín miệng những người đó, giúp a nương tạm thời ổn định triều cục.

Lý Đán cảm kích tiếp lời: “Mẫu hoàng, người tin con, con chỉ muốn đòi công đạo cho hài nhi, tuyệt đối không có tâm tư gì khác!”

Võ Hoàng đứng lên, tự tay nâng Lý Đán dậy, yêu thương nói: “A nương sao lại không tin con chứ? A nương chỉ sợ con thấy cảnh thương tâm, chịu không được.”

Lý Đán đã nhiều năm không được Võ Hoàng đối xử ôn nhu như vậy, hắn chỉ cảm thấy chua xót cùng lạnh lẽo, giọng khàn khàn: “Con có thể.”

“Tứ ca về cung thu thập hành trang trước đi, sáng sớm ngày mai, theo ta cùng đến đất phiên điều tra chân tướng.” Thái Bình nói xong, nhất bái với Võ Hoàng, nghiêng mặt mong mỏi liếc mắt nhìn Uyển Nhi, “Uyển Nhi, đi thôi.”

“Vâng.” Uyển Nhi đi theo Thái Bình cùng nhau rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung.

Thái Bình đứng ở trên cung giai, nghiêm giọng nói: “Chư vị đại nhân có thể trở về, bổn cung phụng chỉ cùng tứ ca tra rõ án này, nhất định sẽ cho chư vị một công đạo vừa lòng!”

Lúc nghe thấy hai chữ “tứ ca”, những đại thần này hoàn toàn an tâm.

Võ Hoàng có thể để hoàng tử cùng công chúa đi tra rõ việc này, coi như đã chứng minh phần nào, việc hoàng tôn xác thật không quan hệ với Võ Hoàng, nếu không nàng nhất định sẽ không để hoàng tử tham dự.

Đất phiên tổng cộng có bốn nơi, hiện nay đã vào Đông, đường núi khó đi, tới tới lui lui trằn trọc khắp nơi ít nhất phải cần đến mấy tháng, nói vậy nếu có chứng cứ gì thì cũng đã bị tiêu hủy sạch sẽ.

Nhưng Thái Bình cần phải đi đoạn đường này, một nửa là vì kéo dài thời gian, để cho nàng nghĩ ra phải di hoa tiếp mộc như thế nào, một nửa là vì để cho những lão thần đó nhìn, nàng xác thật nghiêm túc điều tra án tử, giúp mẫu hoàng bên này được buông lỏng đôi chút.

Ít nhất trước khi vụ án được giải quyết, đám lão thần kia cũng sẽ không mượn cơ hội cưỡng ép Võ Hoàng thoái vị.

Rốt cuộc, một hoàng tử đang ở Phòng Châu, một hoàng tử đi theo công chúa tra án, Võ Hoàng cũng không có khuyết điểm, nếu các lão thần cung biến vào ngay thời điểm này thì chính là vô cớ xuất binh, lúc này có thể luận xử mưu phản.

Tin tức trong cung truyền đến phủ Võ Thừa Tự, hắn đang cầm que gỗ trêu chọc chim chóc trong lồng.

“Cô cô cũng chỉ có thể chọn Thái Bình xử lý việc này.” Hắn dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, ý cười bỗng nhiên đậm thêm, chỉ là Thái Bình mang hoàng tử rời khỏi Thần Đô, đây chẳng phải là cho hắn một cơ hội ngàn năm có một để xuống tay?

Loại bỏ hoàng tử, loại bỏ Thái Bình.

Chắn ở trước ngôi vị Thái Tử của hắn chỉ còn lại một đám ở Phòng Châu, cộng thêm hai đứa oắt con của hoàng tử trong cung.

_____

Chú giải

Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh: Dân là trọng hơn cả, xã tắc đứng đằng sau, vua còn nhẹ hơn nữa

Di hoa tiếp mộc: dời hoa nối cây, thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio