Vòi nước ào ào chảy ra nước ấm.
Trình Tô Nhiên khom lưng đứng trước bồn rửa tay, hứng một ít nước nhẹ nhàng tưới lên mặt, rửa sạch bọt sữa rửa mặt, đem mí mắt lau sạch, ngẩng đầu lên.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn người trong gương.
Một khuôn mặt nhỏ tiều tụy, hai mắt dại ra, đáy mắt có nhàn nhạt ứ thanh, má trái mơ hồ còn hiện ra hai ba dấu tay.
Tối hôm qua suốt một đêm không ngủ.
Khóc đến nỗi đôi mắt vừa tê vừa đau, đầu óc mơ mơ màng màng, lúc này rửa mặt xong mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Cô nhìn bản thân trong gương, khẽ thở dài, lòng bàn tay áp lên che lại má trái.
Đã sớm không còn đau.
Một cái tát kia dùng hết toàn lực, nhưng suốt một đêm qua đi, cô vẫn như cũ tinh tường có thể cảm nhận được cảm xúc của Giang Ngu ngay lúc đó, có kinh hoàng, có xấu hổ buồn bực, có sợ hãi....Đó là những thứ cô chưa từng gặp qua, một mặt khác của Giang Ngu.
Nhưng cô trước nay cũng không nghĩ tới bản thân lại bị một cái tát.
Nhìn sắc mặt Giang Ngu chợt biến, cô tuy rằng sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn tồn may mắn, cảm thấy chị ấy sủng cô, cho dù có tức giận cũng chỉ hung dữ vài câu, hoặc là ấn ở trên giường giáo huấn.
Cho nên khi cái tát kia không kịp phòng ngừa rơi xuống, cả người cô đều ngốc ra, khó có thể tin.
Có lẽ mấy ngày nay cho tới giờ, chị ấy cho cô quá nhiều ôn nhu, quá nhiều sủng ái, thế cho nên cô đã quên mất quan hệ giữa hai người, quên mất thân phận của bản thân, bị ôn nhu mê hoặc, bị sủng ái trầm luân.
Chị ấy là kim chủ tính tình tốt, mà cô lại là một con chim hoàng yến bị sủng hư.
Tuy biết rằng bản thân sai trước, nhưng chịu một cái tát vẫn là làm cô có chút ủy khuất.
Cô còn tưởng rằng, bản thân ở trong lòng chị ấy không giống nhau, có một chút vị trí....
Trình Tô Nhiên giường lên khóe môi, nặn ra một nụ cười khổ.
Lần này cô thật sự chạm vào nghịch lân, cô cũng không dám miệt mài theo đuổi nghĩ lại, so với chờ chị ấy tới tuyên án, không bằng bản thân ngoan một chút, chủ động cút đi.
Cô sẽ không còn gặp lại chị ấy nữa.
Đôi mắt sưng to dần dần phiếm hồng, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống khuôn mặt, Trình Tô Nhiên hít hít cái mũi, cuống quýt lau sạch, đóng vòi nước lại.
Vội vàng lau nước trên mặt, đi ra khỏi phòng tắm, cô nhìn đến giường lớn của hai người, nhịn không được duỗi tay vuốt ve.
Gối đầu của chị ấy còn đọng lại mùi hương nhàn nhạt.
Mấy ngày nay phân cách hai nơi, mỗi đêm cô đều ôm gối đầu đi vào giấc ngủ, ngửi tàn lưu mùi hương mặt trên, mong rồi lại mong, cuối cùng chị ấy cũng trở về, nhưng lại không nghĩ rằng lần này là vĩnh biệt.....
Trình Tô Nhiên lưu luyến mà dùng mặt cọ cọ gối đầu, xoay người bắt đầu thu thập đồ đạc.
Buổi sáng hôm nay giờ có khóa chung, thời gian cũng đủ.
Đồ đạc của cô không nhiều lắm, quần áo mặc tới mặc lui cũng chỉ có vài món như vậy, đồ dùng sinh hoạt cũng không thêm gì, mấy quyển sách cùng máy tính, một cái rương hành lý nhỏ là có thể chứa hết.
Còn có chim hoàng yến nào so với cô keo kiệt hơn sao?
Chị ấy đưa rất nhiều tiền, cô không cần, đồ vật chị ấy muốn cô mua, cô không mua, trừ bỏ ở tại phòng xa hoa của khách sạn sao, ăn mấy lần cơm ngoài gọi đến ra, sinh hoạt nên như thế nào vẫn luôn như thế ấy, cơ hồ không có biến hóa.
Có lẽ chim hoàng yến khác nếu đem so với cô, thì cô xác thật rất keo kiệt, nhưng loại sinh hoạt như thế này là loại trước nay cô nghĩ cũng không dám nghĩ, cô phi thường quý trọng thỏa mãn, huống chi, có thể được ở bên cạnh người mình thích, đối với cô mà nói chính là hạnh phúc.
Chẳng qua, cô càng ngày càng tham lam, muốn chị ấy, muốn càng nhiều....
"Trình tiểu thư, cô có ổn không?" Bên ngoài truyền đến thanh âm Điền Lâm.
Một trận tiếng bước chân từ xa tới gần.
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, đẩy rương đi ra ngoài, nghênh diện đụng phải ánh mắt kinh ngạc của Điền Lâm, dừng lại bước chân, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa qua, "Em đã thu thập xong, trợ lý Điền, đây là thẻ trước đó chị ấy cho em, em chưa từng dùng qua, nhờ chị thay em đưa lại cho chị ấy."
Điền Lâm nhận lấy nhìn nhìn, nhăn lại mi, đây là một tấm thẻ tín dụng bạch kim, ngạch độ không dưới hai mươi vạn.
Cho tiểu tình nhân??
Này có thật là bà chủ "keo kiệt" trước kia nhiều nhất chỉ cấp thẻ kim không?
- ---- chậc chậc.
"Em đây liền đi trước, cảm ơn chị, trợ lí Điền." Trình Tô Nhiên nặn ra một nụ cười tươi, hai má lúm đồng tiền nhỏ chua xót mà hãm xuống.
Điền Lâm vội vàng giữ chặt cô, "Trình tiểu thư, cô chưa thể đi được."
"?"
"Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho bà chủ, chị ấy nói lập tức sẽ đến đây, cho nên cô hiện tại còn chưa thể đi."
"......"
Lông mi Trình Tô Nhiên run rẩy, nhấp môi không nói.
Chị ấy muốn tới.
Có thể là tới cùng cô tính tổng nợ hay không?
"Cô còn chưa có ăn sáng, hiện tại chọn món gì đi, để cho phục vụ mang lên." Điền Lâm cầm lấy máy tính bảng đưa cho cô.
Trình Tô Nhiên lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em không quá đói, không muốn ăn." Cô lôi kéo rương hành lý vòng qua sô pha, ngồi xuống.
Điền Lâm cũng không miễn cưỡng.
Đầu mùa đông sáng sớm dương qua thực đạm, mềm như bông, tựa như nước lạnh, xuyên thấu qua khung cửa sổ tám góc chiếu vào trog phòng.
Trình Tô Nhiên cúi đầu, chăm chú nhìn dãy số bên trong danh bạ, ở trong lòng mặc niệm mỗi một con số.
Điền Lâm dựa ngồi ở cạnh bàn, thường thường đem ánh mắt hướng về phía cô, tâm tư bát quái ngo ngoe rục rịch.
Hai người có tâm tư riêng, ai cũng không nói chuyện.
Thẳng đến khi cửa lớn đột nhiên mở ra-----
Các cô đồng thời ngẩng đầu lên.
Giang Ngu đứng ở cửa, để mặt mộc, tóc hơi loạn, biểu tình có chút hoảng hốt, ánh mắt thẳng lăng lăng dừng ở trên người Trình Tô Nhiên.
Trình Tô Nhiên đoán nhận ánh mắt kia, tâm đột nhiên nhảy lên, không tự giá khẩn trương hơn.
"Điền Lâm, em ra ngoài trước đi." Giang Ngu đạm thanh nói.
Điền Lâm yên lặng đứng dậy, nhìn Giang Ngu một cái, chìa khóa xe cùng thẻ tín dụng đang cầm trong tay đưa qua, "Trình tiểu thư đưa cho em." Rồi sau đó lại nghiêng đầu ở bên tai cô ấy nói nhỏ, "Chị Ngu, đừng quá hung dữ, có chuyện gì từ từ nói."
Nói xong chuồn ra ngoài đóng cửa lại.
Không khí lâm vào trầm mặc.
Giang Ngu lẳng lặng chăm chú nhìn cô gái nhỏ, siết chặt lòng bàn tay, bén nhọn của chìa khóa cùng tấm thẻ cộm đến sinh đau, cô ấy từng bước một đi qua, thân hình thon dài đứng thẳng khí thế mười phần.
Nhìn cô ấy chậm rãi tới gần, ánh mắt nhạt nhẽo, Trình Tô Nhiên phảng phất lại cảm giác được trên mặt nóng rát đau đớn, nhất thời tâm sinh sợ hãi.
Thật cẩn thận mà dịch về phía sau, cho đến khi đụng phải tay vịn sô pha, không thể lui được nữa.
Giang Ngu đem chìa khóa cùng thẻ tín dụng ném lên trên bàn.
- ---- đông!
Trình Tô Nhiên bị tiếng vang này làm cho cả kinh trong lòng mãnh nhảy, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, môi giật giật, "Chị....."
"Tôi nói qua ngưng hiệp ước khi nào?" Giang Ngu đứng ở trước mặt cô gái nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói có điểm nghẽn.
"......"
A?
Không phải tới tìm cô tính tổng nợ sao?
Trình Tô Nhiên xuất thần, đột nhiên, Giang Ngu cong lưng, vươn đôi tay, cô phản xạ có điều kiện mà lắc mình né tránh.
Giang Ngu hơi giật mình, đi về phía trước một bước, ôm lấy cô.
"Em biết sai rồi chị....!Đừng đánh em...." Trình Tô Nhiên hoảng đến phát run, tay lại rất thành thật mà ôm lấy cổ Giang Ngu, chôn mặt ở tóc cô ấy.
Giống như thói quen từ trước tới nay vẫn vậy.
Giang Ngu không nói lời nào chỉ an tĩnh mà ôm cô, lòng bàn tay ôn nhu vỗ về lưng cô, tựa như đang an ủi, bản thân cũng được một tia trấn an.
Kinh hoảng xao động lẫn nhau cũng dần dần bình ổn lại.
Bạn nhỏ là thuốc an thần của cô ấy.
"Em bây giờ đã học được tự tiện làm chủ rồi có đúng không?"
"......"
"Kỳ hạn hiệp ước còn chưa tới không được đi." Thanh âm của cô ấy thấp lãnh, một bàn tay nâng chân Trình Tô Nhiên cong lên, gác trên đầu gối bản thân, sau đó không nhẹ không nặng mà đánh vào mông.
Trình Tô Nhiên cả kinh, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà em làm trái với...."
"Câm miệng."
"......"
Cô cũng đã đem chị ấy giận thành như vậy, thế nhưng còn có thể lưu lại sao, vì cái gì? Cô lại nhịn không được nghĩ nhiều, nhịn không được tự mình đa tình.
Ánh mắt Giang Ngu đảo qua rương nhỏ bên cạnh, nhăn lại mày, ngữ khí mệnh lệnh nói: "Đem đồ đạc đều thả lại đi."
Bạn nhỏ này.
Thu thập như thế nào lại nhanh như vậy.
Chỉ kém một chút, liền----
Giang Ngu chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ có chút đau, giống như bị một bàn tay nhéo lấy, rất nhanh lại khôi phục, cô ấy thấy Trình Tô Nhiên vẫn không nhúc nhích, có chút bực.
"Em không nghe thấy tôi nói gì sao? Muốn chạy như vậy sao?"
"Không có...." Suy nghĩ của Trình Tô Nhiên bị kéo về, buông tay ra, chậm rì rì mà đứng lên.
Không đợi cô đi qua lấy rương hành lý, Giang Ngu đã nhanh hơn cô một bước bắt lấy, "Không muốn làm thì tôi tới." Ngón tay trắng nõn thon dài nắm chặt tay cầm, phảng phất như muốn bóp nát, sải bước đi về hướng phòng ngủ phụ.
Cái rương rất nhỏ, là loại kích cỡ vừa tốt có thể mang lên máy bay, xách lên cũng không nặng, hiển nhiên đồ vật bên trong rất ít.
Mở ra, quả nhiên----
Một cái máy tính, vài bộ quần áo, một đống chai lọ vại bình tự chọn trong siêu thị, hai ba quyển sách.
Toàn bộ gia sản của bạn nhỏ.
Keo kiệt.
Keo kiệt đến chua xót lòng người.
Giang Ngu ngồi xổm cạnh rương hành lý đến xuất thần, bỗng nhiên nhớ tới bản thân năm ấy chạy trốn khỏi nhà, trên người cũng chỉ mang theo một ít đồ, nhưng tình huống so với này càng không xong hơn, cô ấy không có máy tính, không có chai lọ vại bình, cũng không có một cái rương nho nhỏ.
Ngay cả giáo phục cao trung cũng bị cô ấy nhét vào trong bao bố.
Hình ảnh của quá khứ như một bộ phim hiện lên trong đầu, từng bức, từng màn, cứ như vậy rõ ràng khắc sâu.
Cô ấy nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu, đem chua xót nuốt trở vào.
Nhiên Nhiên so với cô ấy cường hơn, cũng so với cô ấy biết tranh đua hơn.
Ít nhất cũng đứng đắn là một sinh viên "".
Dự án là một dự án lớn và bắt đầu từ năm nhân dịp kỉ niệm năm thành lập trường đại học Bắc Kinh.
Những trường thuộc dự án sẽ được hỗ trợ để phát triển trở thành trường đại học đẳng cấp thế giới, đưa giáo dục Trung Quốc đến gần hơn với thế giới và nâng cao vị thế
Giang Ngu chậm rãi mở mắt ra, nhìn đồ vật trong rương cười cười, từng kiện từng kiện lấy ra, quần áo một lần nữa được xếp chỉnh tề đặt vào trong ngăn tủ, chai lọ vại bình được để trên bồn rửa tay trong phòng tắm.....
Trình Tô Nhiên đi theo phía sau cô ấy, nhìn cô ấy thay bản thân chỉnh lý, tựa hồ có thể cảm nhận được một tia cảm xúc vi diệu nào đó.
Một chút ê ẩm cùng khổ sở, một chút cảm giác nặng nề.
Cô không khỏi nhớ tới chạng vạng ngày hôm đó.
Gang Vãn Nhân....
Tên từng dùng nghe hay như vậy, vì cái gì phải sửa lại? Phân văn kiện giống như sơ yếu lý lịch kia, cô không thấy được nội dung, có thể quan hệ đến chuyện xưa mà chị cất giấu không muốn người biết hay không? Nếu không, bị nhìn thấy, tại sao lại có dáng vẻ hoảng hốt như vậy.
Cô có thật nhiều thật nhiều vấn đề, nhưng cũng hiểu được, hiện tại tuyệt đối không thể hỏi.
Giang Ngu thu thập đồ đã xong, đem cái rương cất tốt, xoay người, đụng phải tầm mắt thất thần của cô gái nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ thực tiều tụy, đôi mắt sưng lên, má trái mơ hồ còn có dấu tay.
"Chị....." Trình Tô Nhiên ấp úng gọi cô ấy, " Em luôn chọc chị tức giận, kỳ thật chị không cần thế nào cũng phải chịu đựng em, em loại không nghe lời thế này......" Yết hầu ngạnh lại.
Nói không ra lời.
Ba chữ kia thật sự rất phỏng miệng.
"Cho nên, vì cái gì nha?" Cô hỏi.
Vì cái gì muốn lưu cô lại, vì cái gì phải chịu đựng cô.
Giang Ngu trầm mặc một lát, con ngươi hắc trầm toát ra phức tạp, chậm rãi tiến lên, đem cô kéo vào trong lòng ngực.
Trong nháy mắt kia có một cổ xúc động, muốn nói hai chữ.
- ---- luyến tiếc.
Chỉ cần duy trì ổn định quan hệ tình nhân, cô ấy liền luyến tiếc để cô đi.
"Bởi vì...." Môi Giang Ngu giật giật.
Trình Tô Nhiên ngừng thở.
"Chất lượng giấc ngủ của tôi còn chưa khôi phục, em so với melatonin dùng tốt hơn."
"....."
"Hơn nữa, em đơn phương giải trừ hiệp ước là phải bồi thường gấp năm lần, một trăm vạn, em không có, tôi cũng không muốn dùng cái này tạo áp lực cho em." Giang Ngu bình tĩnh nói, thanh âm gống như máy móc lạnh băng, không có chút nào phập phồng.
Đây là đáp án.
Hiệp ước cũng không có hiệu lực pháp lý, nếu Trình Tô Nhiên lấy không ra số tiền này, trực tiếp chạy, cô ấy cũng không thể làm gì.
Cô ấy biêt, cô ấy hẳn là nên xin lỗi, hướng Nhiên Nhiên nói một tiếng thực xin lỗi.
Nhưng cô ấy thân là kim chủ, tự tôn không cho phép....
Bên tai là lời nói lạnh băng rơi xuống, chậm rãi phun ra thấm vào trong hơi thở cơ thể, từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Là cái dạng này, chính là như vậy.
Bởi vì có tác dụng yên giấc, bởi vì bồi thường không nổi một trăm vạn, mới không phải là vì Giang Ngu.
Trình Tô Nhiên an ủi bản thân.
Không khí thấp lãnh đọng lại.
Hai người ôm nhau, cảm thụ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, hương vị lẫn nhau, giống như tơ nhện gắt gao quấn quanh, thời gian tại đây một khắc này yên tĩnh bất động.
Hồi lâu, Giang Ngu nâng mặt cô gái nhỏ lên, đôi môi mềm ấm nhẹ nhàng dừng ở má bên trái.
Thực xin lỗi.
Cô ấy ở trong lòng nói.
.........
Ngoài cửa lớn, Điền Lâm ngồi ở trên ghế chờ.
Ước chừng nửa giờ, cửa mở ra, Giang Ngu từ bên trong đi ra, nàng vội vàng đứng dậy, đi qua đón, "Chị Ngu------"
Tâm tư bát quái lại lần nữa ngo ngoe rục rịch.
"Tại sao ngay hôm qua lại không thêm một cái túi đựng văn kiện? Hoặc là không thể đặt ở trong ngăn kéo sao? Đặt ở trên giường, sợ Nhiên Nhiên không nhìn thấy sao?" Giang Ngu ninh mi, ngữ khí ngiêm túc.
Điền Lâm sửng sốt.
Buổi chiều ngày hôm qua, Giang Ngu trong Wechat nói với nàng, đem song ngữ sơ yếu lý lịch cũ đưa đến khách sạn, lúc ấy Giang Ngu còn ở trên chuyến bay về nước, còn đại khái phút nữa hạ cánh, nàng bấm đốt ngón tay tính thời gian, đồng hồ chỉ sáu giờ liền đi qua.
Lúc gần đi nàng còn riêng đóng lại cửa phòng ngủ chính.
Như thế nào....
"Trình tiểu thư so với chị về tới trước?"
"Ừm.
"....."
Cái tên từng dùng kia------
Điền Lâm bừng tỉnh đại ngộ, tức khắc hối hận, thập phần áy náy nói: "Xin lỗi, chị Ngu, lần sau em sẽ chú ý."
Hai người một trước một sau vào thang máy.
Giang Ngu đau đầu mà xoa xoa giữa mày, thở dài nói: "Được rồi."
......
Cả một ngày ba tiết khóa, Trình Tô Nhiên nghe giảng đến tâm thần không yên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ đầu óc đều là Giang Ngu, một nụ cười một cái nhăn mày, từng câu từng chữ, nhiễu đến tâm cô vô pháp an ổn, mỗi ngày cô đều lo được lo mất, đi học giống như mộng du vậy.
Nhưng mà, cô lại khống chế không được bản thân.....
Mặt trời chiều ngã về tây, không trung nhuộm thành nhàn nhạt màu cam hồng.
Trình Tô Nhiên đi ra từ cửa hông của trường, thân ảnh của cô chiếu trên mặt đất bị kéo dài, cô tịch lại mất mát.
Đi đến cạnh chiếc xe con màu trắng quen thuộc, cô theo thói quen móc ra chìa khóa, đè đè, đèn lớn của xe nháy lên hai cái, kéo cửa ra.
Nữ nhân ngồi ở trên ghế điều khiển dọa cho cô nhảy dựng.
"Chị? Sao chị......" Trình Tô Nhiên mở to hai mắt, ngơ ngác mà nhìn cô ấy.
Giang Ngu tựa lưng vào ghế ngồi, đôi tay ôm lấy cánh tay, đầu hơi nghiêng, lộ ra đường cong sườn mặt lãnh lệ rõ ràng.
Cô ấy hướng cô gái nhỏ cười cười: "Tới đón em tan học."
Mặt mày cô ấy toát ra xin lỗi.
Như là không có tiếng động xin lỗi..