Hổ Tử biết Vương gia nhà mình đang giận dữ, cũng không dám hỏi nhiều, mượn cái chổi và đồ hốt rác, quét sân sạch sẽ, rồi lập tức sai người bưng chậu than ra, lại tự tay pha cho Bàng Kiêu một bình trà.
Thấy vẻ mặt Bàng Kiêu hơi dịu đi, Hổ Tử mới thốt ra nghi vấn trong lòng: “Đang yên lành, sao Thánh thượng nghĩ tới hòa đàm? Chúng ta vẫn đang chiếm thượng phong trên chiến trường, phía muốn cầu hòa phải là Đại Yên mới đúng, vì sao chúng ta lại đưa ra đề nghị này trước?”
Bàng Kiêu vén vạt áo ngồi xuống ghế bành, khóe môi cong lên thành một nét cười trào phúng: “Chẳng phải điều này đã rất rõ ràng sao?”
Hổ Tử gãi đầu: “Chủ tử, ta không hiểu.”
“Chúng ta chiến tranh với Bắc Ký nhiều năm, sau khi chiến thắng lại tiếp nhận cục diện hỗn loạn vì bị tàn phá, sau đó lại khai chiến với Đại Yên, mà người Tác ta ở phía Bắc vẫn thường xuyên quấy nhiễu, cướp bóc, đốt phá, giết chóc ở vùng biên giới, quân phòng thủ của Quý Trạch Vũ ở phương bắc cũng cần được cung cấp lương thảo cho người ngựa, ngươi nghĩ quốc khố của chúng ta còn có bao nhiêu ngân lượng?
“Nhưng… nhưng Đại Chu chúng ta binh hùng tướng mạnh…”
“Cho dù binh có mạnh tới đâu, ngựa có khỏe cỡ nào, thì cũng phải ăn cơm no mới đủ sức đánh nhau. Sau khi Thánh thượng lên ngôi đã lập tức tuyên chiến với Đại Yên, chẳng lẽ chỉ là vì nhất thống thiên hạ?”
Hổ Tử chớp đôi mắt to, hồi lâu mới “À” một tiếng.
“Ta hiểu rồi! Là Thánh thượng để mắt tới sự giàu có và sung túc của Đại Yên, vả lại bọn họ lại nhu nhược, là muốn lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.”
Bàng Kiêu tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống từng ngụm.
Hổ Tử đi tới đi lui mấy vòng, rồi vỗ trán nói: “Lần này Thánh thượng cũng không thật sự muốn hòa đàm phải không? Chỉ sợ là tiền tuyến chúng ta không đủ bạc dùng, cho nên tạm thời vờ đề nghị hòa đàm, để trước hết lừa lấy một mớ bạc, rồi mới tiếp tục bóp nát bọn Yên triều nhu nhược?”
Bàng Kiêu gật đầu, nhìn chằm chằm chén trà bằng sứ trắng trong tay, ánh mắt sâu xa khó dò.
“Chậc, sắp tới có chuyện thú vị rồi. Đám người ăn hại của Yên triều, chỉ mong sao được hòa đàm với chúng ta, sợ là lần này sẽ vô cùng thành tâm mà tới, nếu không thì lão Uất Trì khốn kiếp kia cũng sẽ không bảo Tần Hòe Viễn dâng Tần Tứ tiểu thư lên. Nếu tiếp tục hòa đàm, phát hiện bị lừa gạt, còn không khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng sao?”
“Sự phẫn nộ của dân chúng Yên triều đã được khơi dậy lâu rồi.” Ngón tay thon dài có nốt chai của Bàng Kiêu chợt xoay xoay chén trà: “Lão già Uất Trì sủng ái yêu hậu, tàn hại trung thần, cho dù là cái chết của Đường thái y, hoặc cái chết của Tôn Nguyên Minh, cũng như toàn gia phủ Định Quốc công bị tịch biên và nam đinh bị xử trảm, từng chuyện từng chuyện, dân chúng Đại Yên đều thấy là hôn quân ngu ngốc như thế nào, tham sống sợ chết nhưng không để ý tới sự sống chết của dân chúng và binh sĩ, mỗi khi đối mặt với nguy hiểm, hôn quân đều muốn đẩy thần dân ra ngăn đầu mũi dao cho mình. Nhiều lần như vậy, từ lâu quân dân Đại Yên đã vô cùng thất vọng đối với hôn quân, mà điều này, chính là điều Thánh thượng chúng ta mong muốn.”
Hổ Tử hiểu ra, nói: “Bởi vậy mà trước kia Thánh thượng mới nói muốn lấy óc của Tôn Nguyên Minh, làm cho sự tức giận của người Yên triều không thể không bùng phát, càng thêm căm giận hôn quân?”
“Đúng.”
Nói như vậy là Hổ Tử càng hiểu rõ rồi.
Cuộc hòa đàm lần này không chỉ là muốn lừa gạt bạc của Đại Yên, dùng bạc của Đại Yên đánh Đại Yên, càng muốn lợi dụng danh tiếng của Tần Hòe Viễn, một lần nữa kích thích sự bất mãn của quân dân Đại Yên đối với hôn quân.
Lần trước, để lấy lòng Đại Chu, hôn quân và yêu hậu muốn lấy óc của Tôn đại tài tử.
Lần này dứt khoát từ bỏ thể diện, rốt cuộc đại lão gia phải trốn dưới váy của phụ nữ, để một thiếu nữ xinh đẹp ra mặt.
Lão già khốn kiếp Uất Trì mặc dù yên lòng yên dạ, nhưng nam nhi có chút tâm huyết của Đại Yên sẽ đều chỉ cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ.
Suy cho cùng, Đại Chu vừa giết hại hai vạn tù binh của Đại Yên! Có hơn hai vạn nam nhi không bao giờ trở về nữa!
Hai vạn người này, có cha mẹ, có thân nhân, có bạn bè.
Thù giết người thân sâu như biển, hôn quân không động viên báo thù cho họ, mà còn giết nam đinh toàn gia phủ Định Quốc công nhằm lấy lòng Đại Chu, hôm nay còn muốn dâng ra con gái của Tần Thái sư!
Với tình hình như thế, Đại Yên càng không thể đoàn kết trên dưới một lòng.
Hổ Tử giơ ngón tay cái khen ngợi sự thông minh khôn khéo của Chu đế.
“Thánh thượng thật sự là cao minh! Chỉ là, lần này ngài định làm thế nào? Lần trước ngài không tuân lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, Thánh thượng liền sai người giết hại tù binh Đại Yên, vẫn đạt được mục đích hù dọa lão già khốn kiếp Uất Trì, còn tiện thể truất phế chức vị Đại nguyên soái của ngài. Lần này, nếu ngài tiếp tục ngăn cản, sợ là Thánh thượng càng thêm phẫn nộ. Đến lúc đó còn không biết sẽ ra sao. Hổ Bí quân của ngài đánh trận quá dũng mãnh, lại chỉ nghe lệnh ngài, từ lâu đã khiến người ta kiêng kỵ.”
“Cho dù thế nào, Tần Tứ chỉ có thể là của ta!” Bàng Kiêu đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói.
“Ta đã nói, tất nhiên là chủ tử thích Tần tiểu thư mà!”
Bàng Kiêu cười nhạt: “Ai nói ta thích nàng?”
“Hả?” Hổ Tử kinh ngạc há hốc miệng.
“Ta đưa nàng ta về chăm sóc, xem như ngắm một bức họa, không được sao?”
Hổ Tử cúi đầu, lén bĩu môi: “Thôi được, chủ tử nói thế nào cũng được.”
Bàng Kiêu gõ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, một lúc sau mới nói: “Từ sau khi ta bị thương vì cứu nàng, nàng cũng chỉ phái tỳ nữ tới xem bệnh cho ta, mà bản thân thì không thèm liếc mắt nhìn ta dù chỉ một lần, như thế là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng hay sao? Ngày mai ngươi nói với Băng Đường chuyển lời cho tiểu thư nhà nàng, nếu Tần Tứ không chịu tới thăm ta, ta sẽ tới tận nhà nàng.”
Dứt lời, Bàng Kiêu đứng lên, đi vào nội thất.
Hổ Tử lại bĩu môi.
Còn nói không thích người ta? Cũng không nhìn hành động của mình khác thường đến mức nào rồi!
Trước đây, lúc nào Vương gia cũng tỏ ra bất cần và giữ kẽ đối với nàng ta, vậy mà hôm nay lại làm mình làm mẩy trách móc vì sao nàng ta không đến thăm mình!
Nếu lão phu nhân và thái phu nhân biết chuyện này, không chừng sẽ vui mừng đến mức há hốc miệng.
A đi đà Phật, cuối cùng thì con trai/cháu ngoại của họ không phải là người đồng tính!
Lúc này ở kinh đô, tin tức Đại Chu chủ động cầu hòa, Hoàng thượng phái Tần Thái sư chủ trì việc hòa đàm, còn ra lệnh cho Tần Thái sư dâng con gái ruột, khiến dư luận xôn xao.
Cũng không biết rốt cuộc là do ai truyền bá, tất cả mọi người đều loan truyền tin tức: Thượng thư Bộ Binh họ Liêm là một kẻ háo sắc, lại có sở thích ngược đãi quái dị, đã hành hạ đến chết không biết bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp như hoa.
Không bao lâu sau, tin tức đã truyền ra thành vài phiên bản (thêm mắm dặm muối), nội dung càng làm cho rất nhiều người trong nhà có phụ nữ hoặc con gái nghe xong đều toát mồ hôi lạnh thay cho con gái của Tần Thái sư.
Binh sĩ, dân thường, sĩ tử và triều thần có chút lương tâm, vốn đã thương tiếc cho kết cục bất hạnh của cả nhà Định Quốc công, người một đời chinh chiến cho quốc gia, hôm nay lại nghe nói cháu gái của Định Quốc công cũng bị đưa tới cho một lão già háo sắc khinh mạn, không những trinh tiết khó giữ mà tính mạng cũng khó bảo toàn, tất cả mọi người đều hết sức phẫn nộ.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Rất nhiều quán trà, tửu lâu đều có người lén lút nói về chuyện này, chửi mắng hôn quân, buộc Hoàng đế phải phái người trong nha môn tuần tra trên đường cái, bắt những loạn thần tặc tử dám nói tới sai trái của Hoàng thượng. Trong lúc nhất thời, toàn bộ kinh đô đều tràn ngập bầu không khí căng thẳng.
Ở Tần phủ, đương nhiên Tần Nghi Ninh cũng biết được tin tức này.
Nàng không giống Tôn thị, nghe xong chuyện này liền sợ hãi đến mức ngất đi, cũng không khóc lóc đến mức mắt sưng lên như Băng Đường và Tùng Lan.
Biểu hiện của nàng rất điềm tĩnh và lạnh lùng, thậm chí vẫn có thể ngủ một giấc yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, Tần Nghi Ninh vừa thức dậy, chợt nghe bên ngoài có tiếng tỳ nữ bẩm báo: “Tứ cô nương, người bên cạnh đại lão gia chờ ở bên ngoài, nói là lão gia dặn bảo, mời cô nương cùng tới ngoại viện ăn điểm tâm.”