Mãi đến sáng sớm, vụ cháy lớn ở phường Tụ Hiền mới được dập tắt, nhưng kỳ lạ là nhà lân cận ngôi nhà bị cháy đều là nhà trống, tối đa chỉ có hai người trông nhà, do đó vụ cháy không gây thương vong cho người.
Càng kỳ lạ hơn là người trong ngôi nhà bị cháy chỉ còn lại bốn người, hơn nữa miệng ai nấy đều kín như bưng, không nói lời nào, Thủy Long cục và Ngũ Thành Binh Mã ty tận mắt thấy từ trong nhà chạy ra không dưới ba mươi người, thế nhưng bây giờ sau một đêm, dường như họ đều tan biến.
Bọn Từ Mậu mơ hồ nhận thấy sự việc không ổn, vội vàng báo cáo tin tức cho Tào Quốc trượng.
Tào gia.
Tỳ nữ, người hầu ở thư phòng ngoại viện đều bị quản sự bố trí đi làm việc khác, quản sự đứng trước cửa viện, bất cứ ai cũng không được tới gần nửa bước.
Tào Quốc trượng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế quan mạo (), vẻ mặt u ám, ngón tay cái đeo ban chỉ() run run, cho thấy ông ta đang phẫn nộ.
() Quan mạo: ghế có hình dáng như mão quan thời xưa.
() Ban chỉ: là một công cụ giống như chiếc nhẫn dùng để bắn tên, trên ban chỉ có một chỗ lõm xuống, dùng để giữ dây cung khi nạp tên, đề phòng tay bị trầy da.
Ngồi đối diện với ông ta là một cô gái chừng mười bảy, mười tám, vóc người cao lớn và nở nang, lông mày rậm, mắt to. Dung mạo cô gái này cũng không phải là xinh đẹp hơn người, nhưng đường nét sắc sảo, chiếc bối tử với cổ áo bắt chéo, hoa văn hoa mẫu đơn nở tung màu đỏ thẫm càng làm nổi bật màu da bánh mật khỏe khoắn của nàng ta. Mái tóc dài hơi cong vấn thành búi tóc kiểu Tùy Vân, mặc dù ăn mặc trang phục nữ tử khuê các của Đại Yên nhưng toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn không giống dáng vẻ mềm mại của con gái nước Yên.
Đó là công chúa A Na Nhật của Tác - ta.
“Tào Quốc trượng, chẳng phải ngươi đã nói ngôi nhà kia là nơi an toàn nhất, tất cả khu vực xung quanh, ngươi đều đã bố trí ổn thỏa hết rồi sao? Vì sao ba mươi mấy dũng sĩ Tác - ta của ta bây giờ chỉ còn lại có bốn người, những người khác đều mất tích rồi?” A Na Nhật phẫn nộ nhíu chặt mày: “Tào Quốc trượng phải cho bản công chúa một lời giải thích hợp lý đi!”
Tào Quốc trượng cười nhạt: “Công chúa yên tâm, đừng nóng nảy. Quả thật là lão phu đã bố trí ổn thỏa việc phòng bị an toàn cho tòa nhà, thậm chí bỏ ra nhiều tiền mua hết mấy tòa nhà xung quanh để che chắn. Lão phu đã tốn nhiều thời gian và tâm sức cho việc này, mặc dù công chúa không thấy rõ nhưng Tư Cần công tử cũng có thể thấy rõ. Công chúa làm ầm ĩ như vậy, chẳng lẽ là có định kiến đối với lão phu?”
Tư Cần ngồi ở phía sau vị trí thủ vị của công chúa A Na Nhật chỉ mím môi mỏng, khuôn mặt anh tuấn cũng lộ vẻ phẫn nộ.
Tào Quốc trượng lại nói: “Về chuyện lần này, rõ ràng là thuộc hạ của công chúa quá ngu ngốc, cho dù bị bắt, cũng là do bọn họ tự bại lộ hành tung. Bây giờ, điều công chúa cần làm là suy nghĩ kỹ càng tìm biện pháp giải quyết tốt hậu quả, cũng không phải là ở chỗ này lớn tiếng với lão phu!”
A Na Nhật càng tức giận, hung dữ vỗ bàn: “Cho dù ngươi có bố trí kỹ càng tới đâu, bây giờ dũng sĩ của ta đều đã không thấy nữa rồi! Ban đầu bọn ta đến đây nhiều người như vậy, sau hai lần ám sát không thành, bị tổn thất nhiều người, nhưng bản công chúa cũng không tức giận, bởi vì dũng sĩ Tác - ta bọn ta đều là hùng ưng trên thảo nguyên, dù họ chết trận thì cũng về với vòng tay ôm ấp của trời đất. Nhưng còn bây giờ thì sao? Bởi vì sự sơ sẩy của ngươi, biết bao dũng sĩ còn chưa kịp rút đao đã bị mất tích, ngươi còn nghi ngờ dũng sĩ mà bản công chúa mang đến là kẻ ngu xuẩn ư?”
“Không ngu xuẩn sao? Không ngu xuẩn, sao nửa đêm canh ba, tòa nhà kia lại bị cháy? Sao lúc rút lui, hoảng loạn tay chân, bị đối phương nhanh chóng tiêu diệt? Hẳn là công chúa thật sự buồn bực, nếu lão phu có thuộc hạ vô dụng như vậy, sợ là lão phu cũng sẽ rất buồn bực.”
“Ngươi! Từ lâu đã nghe nói người của triều đình Trung Nguyên các ngươi làm việc không có thực chất, chỉ biết khua môi múa mép, ngày hôm nay bản công chúa cũng đã thấy tận mắt rồi!”
“So với công chúa không biết quản lý thuộc hạ, lão phu còn phải thua kém vài phần. Công chúa hành động giảo quyệt, lão phu cũng cam bái hạ phong! Lão phu có ý tốt tặng Hội Xuân viên cho công chúa, không ngờ công chúa liền tặng cho người khác, lão phu còn chưa thỉnh giáo ý tứ công chúa ra sao, ngược lại công chúa còn tới trước mặt lão phu kêu la!”
Thấy A Na Nhật và Tào Quốc trượng châm chọc lẫn nhau, thậm chí liên lụy đến chuyện giữa Tác - ta và Đại Chu, Tư Cần vội vã hòa giải.
“Tào Quốc trượng đừng để bụng, đó là vì công chúa điện hạ quan tâm tới sự sống chết của những dũng sĩ kia thôi. Sau này việc hợp tác còn dài, không đáng vì chuyện này mà làm tổn thương hòa khí. Tào Quốc trượng nói rất đúng, bây giờ quan trọng nhất là làm sao giải quyết hậu quả.”
Trong lòng A Na Nhật tràn ngập tức giận, không cách nào phát tiết, nhưng nghe Tư Cần nói như vậy, rốt cuộc cũng dừng lại, mặc dù khuôn mặt vẫn đầy giận dữ, nhưng không tiếp tục nói năng lỗ mãng nữa.
Tào Quốc trượng dời ánh mắt từ A Na Nhật sang Tư Cần, vẻ mặt hơi dịu lại: “Không phải vô duyên vô cớ mà những người kia biến mất không thấy tung tích, nhất định là bị ai đó bắt giữ. Nếu là người bên ngoài thì còn đỡ, chẳng may bị người của Hoàng thượng bắt được thì chuyện này sẽ trở nên rất khó giải quyết.”
Tư Cần nghe vậy, ánh sáng trong đôi mắt sắc bén như chim ưng chợt lóe lên, rồi lập tức được thay thế bằng vẻ tươi cười: “Cho dù là bị ai bắt, số người đó xem như đã thành vô dụng, cũng không cần nghĩ tới nữa. Theo ý của Tào Quốc trượng, nếu Hoàng đế bệ hạ của quý quốc bắt họ thì sẽ xử trí như thế nào?”
Tào Quốc trượng nhướng mày, ý tứ đoạn đầu lời nói của Tư Cần có thể hiểu, cách xử trí thích đáng nhất là vứt bỏ những người mất tích kia đi, xem như họ không tồn tại.
Cách hành động và lời nói của người Tác - ta có phần giống phong cách của người Đại Yên.
Tào Quốc trượng mặt không đổi sắc, nói: “Tư Cần công tử không cần thử lão phu, việc này nếu thật sự bị Hoàng thượng biết được, ta và ngươi đều rất khó làm, tuy nhiên nếu muốn hành động ổn thỏa, đã có lời nói trước của Tư Cần công tử, trong lòng lão phu cũng có cân nhắc.”
“Quốc trượng là người thông minh, nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu.”
A Na Nhật thấy Tư Cần trò chuyện vui vẻ với Tào Quốc trượng, khi nhìn khuôn mặt rất anh tuấn kia, ánh mắt nàng ta khó tránh khỏi si mê.
Ánh mắt sắc sảo của Tư Cần nhìn lướt qua, khi gặp phải ánh mắt của A Na Nhật, đột nhiên hắn thu hồi vẻ sắc bén, nhìn nàng ta mỉm cười.
A Na Nhật có cảm giác như rơi vào trong dòng suối ấm áp, cả người đều ngây ngất.
Tào Quốc trượng nhìn thấy dáng vẻ của hai người, cũng không để ý lắm, chỉ gọi người tâm phúc lại, thấp giọng nói: “Đi gọi mọi người mà chúng ta an bài trong Ngũ Thành Binh Mã ty và Thủy Long cục tới, cho dù là cưỡng bức hoặc dụ dỗ, thậm chí dùng hình phạt, cũng phải buộc những người kia phun ra một số tin tức có giá trị, mấy ngày nay có ai đi ngang qua tòa nhà kia, có ai có hành động khác lạ, một người cũng không bỏ qua!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Người hầu lĩnh mệnh rời đi.
A Na Nhật và Tư Cần thấy Tào Quốc trượng đã có hành động cụ thể, cũng tạm thời thả lỏng.
Lúc này Tần Nghi Ninh đang ngồi đối diện với Tần Hòe Viễn ở thư phòng ngoại viện Tần gia.
Tần Hòe Viễn dựa vào chiếc giường La Hán bên cửa sổ, Tần Nghi Ninh thì bưng một chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh chỗ để chân. Hai cha con vừa ăn điểm tâm uống nước trà vừa phân tích sự việc hôm nay.
Vietwriter.vn
“Những người đó con giao cho phụ thân, chuyện kế tiếp do phụ thân giải quyết, con cũng không quản nữa.” Tần Nghi Ninh bưng chén trà lên hớp một ngụm trà nóng, làm giảm bớt vị ngọt đậm của món điểm tâm.
Tần Hòe Viễn nhướng mày nói: “Con làm như vậy, vi phụ nghi ngờ con cố ý lôi kéo ta đi giải quyết hậu quả cho con.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Chính xác là giải quyết tốt hậu quả mà. Mặc dù con tự tay bắt người, cũng không có cách xử lý, vẫn là nên giao cho phụ thân, đối với phụ thân, những người đó nhất định có tác dụng.”
Sau một đêm không ngủ, lúc này Tần Hòe Viễn khá mệt mỏi, thấy khuôn mặt tươi cười xán lạncủa Tần Nghi Ninh, không những nụ cười của ông càng thêm rõ rệt, mà còn có ý định thử thách nàng.
“Vậy thì con nói xem, nhưng người này tới tay ta rồi, ta nên xử lý như thế nào?”