"Ồ?” Lý Hạ Lan thân thiết hỏi: “Một mỹ nhân dịu dàng thùy mị như Tần tiểu thư, vì sao Kiêu ca ca lại phạt cấm túc ngươi?”
Rồi liền mỉm cười, như thể đã hiểu ra, Lý Hạ Lan vỗ vai Tần Nghi Ninh an ủi: “Từ nhỏ đến lớn, tính tình của hắn vốn là như vậy, luôn không thân thiết với người ngoài. Ngươi yên tâm, lát nữa bản cung nhất định sẽ nói một câu với Kiêu ca ca, bảo hắn đừng phạt ngươi nữa.”
Nghe nàng ta hết gọi “Kiêu ca ca” lại nói nào là “từ nhỏ đến lớn”, nào là “không thân thiết với người ngoài”… Tần Nghi Ninh cảm thấy chua xót.
Xem ra, mặc dù đã ước định hôn nhân với Định Bắc Hầu, Trưởng Công chúa vẫn không buông bỏ tình cảm với Bàng Kiêu.
Tiểu thư hiểu phép tắc phải tuân theo tam tòng tứ đức, nhưng vị Trưởng Công chúa này quen được nuông chiểu từ nhỏ, không biết cách tiếp nhận hiện thực khi không được như mong muốn, hôm nay hôn nhân của nàng ta không được như ý nguyện, sau này nhất định sẽ nỗ lực tranh thủ “tình yêu”.
Trong khoảnh khắc ý niệm trong đầu Tần Nghi Ninh xoay chuyển rất nhanh, đột nhiên nàng hiểu ra ý đồ của Thánh thượng khi tứ hôn cho Trưởng Công chúa An Dương và Quý Trạch Vũ.
Cho dù Quý Trạch Vũ và Bàng Chi Hi coi như là huynh đệ tốt, nhưng đã là đàn ông thì không ai dễ dàng tha thứ cho việc vợ mình luôn nhớ thương người khác!
Để gây chia rẽ hai người nắm binh quyền hùng hậu trong tay, một người ở phía Nam, một người ở phía Bắc, Lý Khải Thiên đã không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí hy sinh cả hạnh phúc một đời của muội muội mình!
Ý niệm trong đầu Tần Nghi Ninh biến đổi rất nhanh, chỉ trong thời gian một hơi thở.
Nàng lại hành lễ một lần nữa, ánh mắt long lanh trong trẻo lóe sáng, run giọng nói: “Đa tạ Trưởng Công chúa. Nếu Trưởng Công chúa có thể nói tốt vài câu giúp cho tiểu nữ, tiểu nữ vô cùng mang ơn và xin đa tạ Trưởng Công chúa ngay tại nơi này.”
Lý Hạ Lan thấy Tần Nghi Ninh lộ vẻ hết sức vui mừng, cảm động như sắp khóc đến nơi, trông như một con mèo nhỏ vô hại, trong lòng càng thêm khinh thường, đồng thời càng không đề phòng.
Một nữ tử xinh đẹp như hoa, bị Bàng Kiêu bắt về phủ, cũng không biết là sủng ái hay là ngược đãi, loại suy đoán và bàn tán này càng nhiều, danh tiếng của Tần Nghi Ninh lại càng hỏng.
Đối với một thiên chi kiêu nữ như Lý Hạ Lan, Tần Nghi Ninh không phải là mối uy hiếp gì.
Đối với người không có thể uy hiếp được mình, Lý Hạ Lan cũng mặc kệ, cảm thấy nhiều lời với Tần Nghi Ninh dều là phí thời gian.
Tuy nhiên Lý Hạ Lan; cũng không phải là kẻ ngốc, với thân phận cao quý của một Trưởng Công chúa, nàng ta cũng không được phép tỏ ra quá mất cấp bậc lễ nghĩa.
Do đó Lý Hạ Lan liền kéo tay Tần Nghi Ninh, căn dặn kỹ càng chuyện vụn vặt trong sinh hoạt, lại một lần nữa hứa hẹn sẽ nói giúp cho Tần Nghi Ninh, còn nói nếu cần, Tần Nghi Ninh có thể đến tìm nàng ta.
Những lời lẽ khách khí như thế này thực sự quá mức đạo đức giả, ngay cả nếu như Tần Nghi Ninh là một kẻ ngu ngốc, xem những lời nói khách sáo này là thật, thì nàng muốn tìm Trưởng Công chúa cũng không thể nhảy qua tường hoàng cung được.
Trưởng Công chúa chỉ nán lại chốc lát rồi liền cáo từ.
Tần Nghi Ninh cung kính đi ra sân viện dập đầu đưa tiễn. Đợi người đi rồi, rốt cuộc nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhiều lời với Từ Vị Chi, chỉ gật đầu chào, rồi liền vội vàng trở về Tố Tuyết Viên tiếp tục chịu “cấm túc”.
Lý Hạ Lan ngồi trên xe ngựa, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, nhắm mắt dưỡng thần.
Đại cung nữ Hà Hương vừa nhẹ nhàng bóp chân cho Lý Hạ Lan, vừa nhìn vẻ mặt của chủ tử, dịu dàng nói: “Vị Tần tiểu thư kia thật sự là một mỹ nhân hàng đầu, chỉ tiếc là tính cách cũng quá thấp kém.”
“Hả?” Lý Hạ Lan biếng nhác mở mắt ra.
Hà Hương nói: “Nàng ta vừa xuất hiện, đã quyến rũ Vương gia, khiến Vương gia hành xử khác thường, thậm chí còn có hành động cướp người trước mặt mọi người. Bên ngoài bàn tán, nói Vương gia là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một bậc anh hùng cái thế, vững vàng điềm tĩnh như thế, vậy mà rốt cuộc bị Tần thị quyến rũ đến mức bất chấp thanh danh, thực sự là anh hùng nhụt chí.”
Giọng Hà Hương hết sức nhẹ nhàng, lời nói rất thong thả, ngữ điệu ôn hòa, khiến người khác không thấy phản cảm.
Huống hồ Lý Hạ Lan luôn ở trong chốn thâm cung, cũng rất thích nghe lời đồn đãi
Chỉ là ngày hôm nay, những lời đồn đãi kia khiến nàng ta cực kỳ khó chịu.
Ngón tay đeo hộ giáp của Lý Hạ Lan chọc vào chiếc khăn cầm trong tay, hờ hững nói: “Quả thật nàng ta là một cái bị thịt xinh đẹp. Thế nhưng với tư cách là nữ tử, quá đẹp cũng là một loại sai lầm.”
Nghe vậy, Hà Hương ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ Trưởng Công chúa không nghĩ rằng Tần thị cố ý quyến rũ Vương gia sao?”
“Trong chuyện này, quyền chủ động cũng không phải ở phía nàng ta, một thiếu nữ như nàng ta thì có thể làm gì chứ?”
“Trưởng Công chúa quá thiện lương rồi.” Hà Hương nói với giọng bất bình: “So về dung mạo, Trưởng Công chúa tương xứng với nàng ta, so về xuất thân, Trưởng Công chúa càng là kim chi ngọc diệp. Như lúc nãy Tần thị đã nói, Trưởng Công chúa là trăng sáng trên trời, nàng ta chỉ là cỏ dại ven đường. Trưởng Công chúa hơn nàng ta rất nhiều, vậy mà Vương gia vẫn bị nàng ta quyến rũ, thật sự là khiến nô tỳ không phục.”
Lời lẽ của Hà Hương đã khơi dậy thành công sự buồn phiền và đố kỵ trong lòng Lý Hạ Lan.
Con người ai cũng thích đẹp, gái đẹp rất hấp dẫn đối với đàn ông, đây là thực tế không cần phải tranh luận, nhưng dung mạo là cha mẹ ban cho, nàng ta ghen tị cũng vô ích.
Vừa nhớ tới Bàng Kiêu tránh mặt mình không gặp, nhưng lại nhốt một mỹ nhân trong nhà như chim nhốt trong lồng vàng, cũng không ngại cái tiếng háo sắc bị đồn đãi khắp kinh thành, đủ cho thấy tình cảm của Bàng Kiêu đối với Tần thì đã rất sâu sắc.
Lý Hạ Lan cảm thấy vô cùng tủi thân.
Một người mà Bàng Kiêu mới biết không lâu như Tần thị, chỉ nhờ vào dung mạo xinh đẹp, đã đánh bại nàng ta rồi.
Vậy thì sự yêu thích mà mấy năm nay nàng ta dành cho Bàng Kiêu, được tính là cái gì?
Thấy dáng vẻ của Lý Hạ Lan, Hà Hương càng tỏ ra không cam lòng, nói: “Trưởng Công chúa tốt tính, nô tỳ không có được sự hàm dưỡng đó đâu. Vừa rồi, thấy Trưởng Công chúa đối tốt như vậy với Tần thị, nô tỳ hận không thể xông tới tát cho nàng ta mấy bạt tai đích đáng, cào cho rách mặt nàng ta ra, để xem nàng còn làm sao quyến rũ Vương gia!”
Trong chớp mắt, suýt nữa Lý Hạ Lan kích động bảo xa phu đánh xe trở lại Vương phủ, đánh Tần Nghi Ninh mấy bạt tai như lời Hà Hương nói.
Thế nhưng nhắm mắt lại trầm tư trong chốc lát, lòng ghen ghét cuồn cuộn dâng lên trong lòng nàng ta lại một lần nữa bị đè nén xuống.
“Căn nguyên chuyện này không phải do Tần thị, mà là do Bàng Chi Hi. Bàng Chi Hi là một người kiêu hùng, nếu chỉ xét về dung mạo, thì bản cung không thể so với Tần thị, nhưng về mặt khác, bản cung lại hơn xa nàng ta. Bản cung tin rằng, lâu này, hắn sẽ nhận thấy, trở thành phò mã của bản cung, đối với hắn có vô số lợi ích!”
“Thế nhưng… thế nhưng phò mã của Trưởng Công chúa, đã chắc chắn là Định Bắc Hầu rồi ạ!” Hà Hương chọc vào chỗ đau của Lý Hạ Lan.
Lý Hạ Lan hít sâu mấy hơi, lắc đầu nói: “Cho dù không làm phò mã của bản cung, hắn cũng sẽ biết được những lợi ích khi theo bản cung.”
Ánh mắt lóe lên, lập tức trở nên kiên định, Lý Hạ Lan nói: “Hà Hương, trở lại đưa thiếp cho Vương phủ. Ngày mai bản cung nhất định phải gặp được Bàng Chi Hi. Ta cũng không tin là hắn có thể né tránh ta mãi được!”
“Dạ.” Hà Hương cung kính xác nhận, rốt cuộc cũng hả giận phần nào.
Cùng thời gian đó, trong phòng bao trên lầu ba của Đăng Tưóc Lâu, Quý Trạch Vũ đưa bàn tay trắng trẻo thon dài cầm bầu rượu bằng sứ trắng, với tay rót một chung rượu cho Bàng Kiêu.
Vietwriter.vn
Bàng Kiêu nhếch môi cười, nâng chung rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Quý Trạch Vũ thấy vậy thì không kìm được nụ cười, cũng nâng chén rượu của mình lên uống cạn.
Hai người không nói lời nào uống hết một bình rượu, rồi mới buông chung rượu nhìn nhau cười, dường như tìm lại cảm giác ở cùng một chỗ khi còn trẻ.