Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt chính diện trên địa giới Đại Chu sau khi chia cách.
Uất Trì Yến ngơ ngẩn nhìn Tần Nghi Ninh, thấy nàng mày liễu thon dài, mắt sáng bóng nước, mũi cao môi hồng, mắt ngó hồn bay, càng lúc càng xinh đẹp khôn tả, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều khiến lòng người ta quý mến. Cơn xúc động nhen lên trong lồng ngực, câu ân cần suýt nữa bật thốt lên.
Nhưng cuối cùng Uất Trì Yến vẫn giữ được chút lý trí, ý thức được quanh đây hãy còn nhiều người, không tiện nói những lời sau nên chỉ đành cố dằn cảm xúc ấy xuống, quay sang hỏi thăm sức khỏe Tần Hòe Viễn.
“Tần Thái sư mấy hôm nay vẫn tốt chứ? Người đi lâu không về, bên ngoài đã đồn đại đủ chuyện, trẫm… Bản vương nghe được rất lo.”
Tần Hòe Viễn nhìn hai bên tóc mai pha màu của Uất Trì Yến, lại trông nét mặt thân thiết của hắn, trong lòng dâng lên xót xa, vẫn duy trì đại lễ quân thần thuở trước, “Khiến Quận vương nhọc lòng nhớ mong, là lỗi ta không phải.”
“Tần Thái sư hãy mau đứng lên.” Thấy Tần Hòe Viễn lễ nghi như vậy, Uất Trì Yến thực sự rất xúc động.
Yên triều đã diệt, các thần tử của hắn ngày trước tuy tới Đại Chu không thể tiến chức thăng quan thì đường tương lai cũng rộng rãi xán lạn hơn hắn. Cả đời này, hắn đã định phải làm con chim trong lồng, không thể giúp gì cho đường làm quan của họ.
Nhưng thái độ của Tần Hòe Viễn với hắn thì vẫn thân thiết tôn trọng hệt như khi còn ở Đại Yên, trừ thay đổi về mặt xưng hô thì còn lại cơ hồ vẫn vẹn nguyên như cũ.
Nhất thời, Uất Trì Yến thấy rất buồn, cũng vô cùng cảm động.
“So với Đại Yên, Đại Chu còn thích hợp cho Tần Thái sư thực hiện hoài bão hơn. Về sau Tần Thái sư hãy cố gắng, chớ nên đánh mắt mặt mũi của người Đại Yên ta trước triều Chu. Những quan lại của Đại Yên, về sau vẫn cần Thái sư chiếu cố nhiều.”
Lời Uất Trì Yến khiến mọi người ở đây đều thấy lòng không dễ chịu, cũng không thể không cảm khái sự nhân hậu của Uất Trì Yến.
Bất luận lời này của hắn có xuất phát từ nội tâm hay không, chí ít sự quan tâm với Tần Hòe Viễn vẫn là thật.
Tần Hòe Viễn cung kính hành lễ, đáp: “Hết thảy đều nghe theo ý của Quận vương, ta sẽ cố hết sức chu toàn.”
“Có một câu này của người, ta đã có thể yên tâm.”
Thấy ở đây chỉ toàn nữ quyến, nữa là mọi hành động của hắn vẫn nằm trong sự quan sát của kẻ giám thị, thực sự không tiện ở lâu. Do đó hắn chỉ thăm hỏi lão Thái Quân mấy câu, kế đó liền cáo từ.
Vừa ra đến cửa, Uất Trì Yến do dự mãi, sau vẫn không cưỡng lại nỗi nhớ nhung và mong đợi thấu xương, quay người lại hỏi: “Tứ tiểu thư, ta có lời muốn hỏi nàng.”
Tần Nghi Ninh khẽ nhếch mày. Những kí ức bị người này ép buộc trong cung khi xưa nàng sẽ mãi mãi không quên, giờ thấy Uất Trì Yến tóc đã pha sương, tuy có tiếc thay cho hắn nhưng nếu bảo nàng xóa bỏ mọi ngăn cách thì e là không thể.
Nhưng nơi này đã không còn là hoàng cung Đại Yên, mọi hành động cử chỉ của Uất Trì Yến luôn bị người ta giám thị quan sát, nghĩ chắc cũng sẽ không làm gì được nàng.
Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh nhìn Tần Hòe Viễn dò hỏi, thấy Tần Hòe Viễn gật đầu thì mới theo sau lưng Uất Trì Yến ra ngoài.
Thấy vậy, tâm trạng lão Thái Quân tốt hẳn, đùa: “Xem ra Yên Quận vương vẫn còn ý với Nghi tỷ nhi nhà chúng ta đấy. Khi xưa Nghi tỷ nhi không thể thành Hoàng hậu là hai bên không có duyên, hôm nay danh tiếng nó đã mất hết, nếu có thể làm trắc phi của Yên Quận vương thì kể cũng là chuyện tốt.”
Tần Hòe Viễn nghe vậy cau mày, vừa định nói chuyện thì Tôn thị đã lên tiếng trước, “Lời lão Thái Quân tất nhiên có lý, nhưng Nghi tỷ nhi không phải đứa con gái tầm thường, hôn sự của nó cũng phải do lão gia làm chủ mới phải.”
Lão Thái Quân tức thời nghẹn họng, nghĩ tới tình cảnh của nhà bọn họ tại Đại Chu bây giờ, nghĩ chuyện gì cũng phải dựa vào con trai cả, bà thực sự không nên lấy thân phận trưởng bối ra đề đè người.
Nhưng xưa nay lão Thái Quân vốn không thích Tôn thị, tất nhiên sẽ không cho Tôn thị mặt mũi, bèn châm chọc bảo: “Đúng thật là kẻ sĩ không gặp ba ngày đã phải nhìn với con mắt khác, đứa cố chấp khi xưa mà giờ cũng biết kéo cả Mông ca nhi vào rồi.”
Giờ mới về nhà mà lão Thái Quân đã khiêu khích như vậy, xưa nay Tôn thị cũng không phải người có thể im lặng nuốt giận, liền há miệng định cãi ngay.
Tào Vũ Tình đã nhanh nhẹn kéo tay Tôn thị lại, ầm thầm véo mộ cái: “Lão Thái Quân đã lớn tuổi, cũng nên giữ gìn sức khỏe cho tốt mới phải, cứ hở chút lại tức giận thế thì sẽ hại tới thân thể lắm.”
Lão Thái Quân đâu ngờ được Tào Vũ Tình sẽ nói giúp Tôn thị, hai thê thiếp nhà này không phải nên đối đầu châm chích nhau sao? Đi ra ngoài một chuyến, giờ lại cũng nhau đối chọi mình rồi!
Trước kia lão Thái Quân chịu nịnh Tào Vũ Tình nhiều, ấy là vì Tào Vũ Tình có gia thế.
Giờ Đại Yên đã mất, Tào Vũ Tình đã thành lục bình trôi sông, chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp của con bà, làm sao lão Thái Quân lại chịu bận tâm?
“Ngươi thật đúng là hiểu quy củ, chủ nhân nói chuyện, lý nào có phần cho tỳ thiếp như ngươi xen vào?”
Tào Vũ Tình nhướng mày, cười lạnh một tiếng nói: “Từ lúc đầu khi ta vào cửa nhà các ngươi chính là tuân lệnh hợp tác với Tần đại nhân, phối hợp với Tần đại nhân làm việc, làm thiếp cũng chỉ để che tai mắt người ta thôi. Hôm nay ta đã sớm xin đại nhân thư thôi thiếp, giờ không còn là tỳ thiếp trên danh nghĩa của nhà bà mà lại trưởng thị vệ của đại nhân. Nếu lão Thái Quân không sợ nửa đêm có mật thám mặt nạ bạc ghé thăm, vậy xin hãy tôn trọng chút ít!”
Dù sao cũng là người từng thấy máu, sự khắc nghiệt trong mắt Tào Vũ Tình thực sự khiến người ta sợ hãi.
Nhớ khi xưa còn ở Đại Yên, Tào Vũ Tình chỉ huy mật thám mặt nạ bạc đối địch, thân thủ ấy, lại thêm những chuyện kể về mật thám mặt nạ bạc xưa nay, lão Thái Quân bất giác nuốt một ngụm nước bọt, chớp mắt không nói được câu này.
Mà Tôn thị nghe được câu này thì vẫn khiếp sợ đứng sững tại chỗ, nhất thời quên cả phản ứng.
Khung cảnh nháy mắt chìm trong yên tĩnh, bây giờ Tần Hòe Viễn mới nói: “Chuyện của Nghi tỷ nhi con tự có sắp xếp, mẫu thân không cần phải lo lắng.”
Tần Nghi Ninh là viên minh châu duy nhất trong lòng Tần Hòe Viễn, lời nói của lão Thái Quân thực sự khiến ông không vui, thế nên mới dung túng cho các nữ quyến cãi lại mấy câu. Nhưng đến cùng vẫn là phận làm con, cũng không tiện khiến mẫu thân giận quá. Vietwriter.vn
Hết thảy việc trong nhà, Tần Nghi Ninh đều không được biết. Lúc này nàng đang sóng vai Uất Trì Yến đi dọc theo lan can hành lang, chậm rãi hướng về phía cửa viện. Người hầu của cả hai thì đi xa xa đằng sau.
Uất Trì Yến nói: “Dạo gần đây trông sắc mặt nàng không tệ. Nghĩ chắc cơ thể đã không còn đáng ngại gì rồi chứ?”
Khi ở Vương phủ, Tần Nghi Ninh đã được uống bào ngư hải sâm tẩm bổ, hôm nay sức khỏe đã khá hơn nhiều.
“Đa tạ Quận vương quan tâm. Ta rất tốt. Cũng xin Quận vương giữ gìn sức khỏe.” Tần Nghi Ninh bước chậm lại, lần nữa đi sau Uất Trì Yến nửa thân người.
Thấy nàng như vậy, Uất Trì Yến cũng lại bước chậm hơn, duy trì khoảng cách ngang hàng với nàng: “Ta có giữ gìn không thì đời này cũng chỉ như vậy. Ta chỉ lo cho nàng.”
Tần Nghi Ninh cảm thấy lời này thực sự quá mập mờ. Bọn họ không có quan hệ gì, nói gì tới chuyện lo hay không lo?
“Đa tạ Quận vương.”
Thấy nàng chỉ đáp một tiếng hờ hững như thế, Uất Trì Yến bất đắc dĩ nói: “Nàng vẫn cái tính đấy, xem ra là hận ta thật rồi.”
“Quận vương nói quá lời.” Tần Nghi Ninh tiếp tục trả lời vừa lạnh nhạt vừa khách sáo.
Uất Trì Yến quyết đoán dừng hẳn bước chân, nghiêm túc nhìn nàng nói: “Ta đã biết chuyện nàng gặp phải mấy hôm trước. Nàng không cần lo lắng, khi về ta sẽ bàn bạc với phụ thân nàng, nàng cũng không cần sợ danh tiếng bị hủy sẽ phải gả cho người không trong sạch. Không bằng nàng hãy theo ta, tuy ta không có cơ hội thăng tiến nhanh nhưng cả đời sẽ yêu thương kính trọng nàng, cho nàng một gia đình ấm áp. Ta nói được làm được.”
Nói đến chỗ này, Uất Trì Yến căng thẳng siết chặt nắm tay, thấp thỏm hỏi: “Nghi tỷ nhi, để ta chăm sóc nàng nhé, có được không?”
Tần Nghi Ninh cau mày, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe một tiếng hừ lạnh truyền tới: “Yên Quận vương đúng thật là có nhã hứng.”
Mọi người nhìn theo tiếng nói, thấy trước cửa viện có người mặc áo tím, khoác áo khoác lông chồn bạc, không phải Bàng Kiêu thì còn ai?