Cẩm Đường Quy Yến

chương 365lục hành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thực khách trong đại sảnh lúc này tuy không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít, cho dù đã đeo khăn che mặt, chậm rãi bước lên trước nhờ sự hầu hạ của hai tì nữ thì Tần Nghi Ninh vẫn cảm nhận được ánh mắt nhìn vào của mọi người.

Lúc này Lục phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên một vị trí gần cửa sổ ở đại sảnh, tuy kiêu căng nâng cằm, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn mang nụ cười giễ cợt, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ không khó phát giác trong ấy còn có vẻ đố kị.

Lục phu nhân là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, việc nàng ta thích nhất chính là ánh mắt mọi nam nhân nhìn chăm chú vào mình.

Nhưng trong chớp mắt khi Tần Nghi Ninh vừa xuống lầu, cả tầng đại sảnh rộng đến vậy mà bao tiếng nói chuyện và nhai cơm đều dừng lại, thậm chí còn không ai tiếp tục gắp thức ăn, ngay cả Nhị đường ca mà xưa nay nàng ta kính trọng đang ngồi cạnh cũng dừng lại động tác rót rượu.

Trẻ tuổi đúng là tốt quá! Nếu nàng ta trẻ hơn mười mấy tuổi, tin chắc con mắt những người này sẽ phải dính chặt vào người mình, không còn hồn vía ngó những người khác nữa.

Đối diện tầm mắt chứa đầy khinh thường và khiêu khích của Lục phu nhân, Tần Nghi Ninh khẽ mỉm cười. Lụa mỏng nhạt màu che đi hai lúm đồng tiền trên má nàng, nhưng đôi mắt hạnh sáng rực rõ kia thì lại như vành trăng non cong cong, trong xinh đẹp còn để lộ mấy phần hoạt bát.

“Không ngờ lại có thể gặp được Lục phu nhân ở đây, đoán hẳn do chưởng quầy của Phúc Thuận Lâu phục vụ không chu toàn nên mới khiến tì nữ của tỷ tỷ to tiếng như vậy? Ta ở phòng riêng trên tầng ba mà cũng nghe được động tĩnh dưới này.”

Lục phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đừng có làm như quen thân với ta, không phải khi trước khinh thường kết bạn với Lục gia ta sao? Ta không nhận nổi cái tiếng tỷ tỷ này. Ngươi mau mang người rời đi, tửu lâu này ta đã bao trước rồi.”

Tần Nghi Ninh khẽ nhếch hàng mày dài, đôi mắt sáng lấp lánh gợn sóng mênh mang: “Lục tỷ tỷ đã bao hết nơi này rồi ư?”

“Đúng! Ngươi còn muốn ta lặp lại lần nữa? Đi nhanh đi, đừng có ở lại đây tự tìm mất mặt!” Giọng điệu Lục phu nhân vô cùng không khách sáo.

Tần Nghi Ninh liền gật đầu, đáp: “Trí nhớ của Lục tỷ tỷ hình như không tốt lắm. Vừa rồi khi ta đặc biệt hỏi thăm chưởng quầy, được biết tầng ba còn trống nên mới có thể bao được tầng ba. Bây giờ Lục tỷ tỷ lại nói tỷ đã bao hết? Vậy xin hỏi Lục tỷ tỷ, vì sao chưởng quầy không nhắc tới chuyện này?”

“Lão già đó trí nhớ không tốt, rốt cuộc ngươi có chịu đi không hả?” Lục phu nhân đã nóng nảy.

Tần Nghi Ninh cười một tiếng giễu cợt, tiếng như trong trẻo êm tai như chuông bạc reo: “Đúng là thú vị, tự Lục tỷ tỷ trí nhớ không tốt, thế mà lại nói tại chưởng quầy. Ta chỉ hỏi tỷ, nếu tỷ đã bao tửu lâu này từ trước, vậy những thực khách ở đây vào bằng cách nào? Trí nhớ của chưởng quầy có không tốt đi chăng nữa thì chỉ để một người vào thôi là đã sai rồi, chẳng lẽ nhiều thực khách như vậy mà lại vì trí nhớ không tốt đến nỗi cho vào hết? Tỷ tỷ đừng có nói những người này đều là khách của tỷ.”

Tần Nghi Ninh liếc qua các thực khách cao thấp mập ốm, giàu sang nghèo khổ, áo quần hạ nhân bất đồng bên cạnh.

Với tính cách của Lục phu nhân, chắc chắn sẽ không hạ mình giao tiếp với người thấp hơn.

Lục phu nhân nghe vậy cứng họng.

Nàng ta chỉ muốn khiến Tần Nghi Ninh mất mặt, thế mà đã quên việc này.

Tần Nghi Ninh không khỏi cười khẽ, không hề tức giận vì bị làm khó. Tiếng cười vui thích của nàng khiến những thực khách xung quanh cũng cười theo, nhất thời bầu không khí đã bị tì nữ của Lục phu nhân náo loạn trong đại sảnh lại dễ chịu trở lại, ấn tượng của mọi người về Tần Nghi Ninh đã tốt hơn Lục phu nhân đanh đá ngang ngược, không bàn phải trái gấp trăm lần.

Khi Tần Nghi Ninh cười khẽ, đôi mắt xinh đẹp quét qua người thanh niên bên cạnh Lục phu nhân, kín đáo quan sát hết lượt.

Người này độ chừng hai lăm, hai sáu tuổi, vẻ ngoài phóng khoáng tự nhiên, tư thế ngồi lười biếng tùy ý, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều để lộ sự cao quý ung dung, tuy khí chất xuất chúng nhưng không hề có vẻ công kích mà chỉ khiến người ta thấy dịu dàng như nước. Cái nhìn đầu tiên, không ai chú ý đến ngũ quan của hắn, chỉ bằng vào khí chất đã đủ khiến người ta bất giác không dám đối mắt nhìn.

Trong lòng Tần Nghi Ninh chẳng hiểu sao nhảy ra một từ - sâu trong thế gia, quý khí thiên thành.

Lúc này Lục phu nhân đã bị mọi người cười khiến mặt đỏ tận mang tai. Nàng ta quen kiêu ngạo xưa nay, dù là Trưởng Công chúa An Dương gặp nàng ta cũng phải gọi một tiếng tỷ tỷ, thế mà giờ lại bị cười nhạo công khai như thế!

Lục phu nhân cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Ta thấy rõ là ngươi muốn thành địch với Lục gia.”

Tần Nghi Ninh chớp chớp đôi mi dài, cười nói: “Căn cơ thế gia, không ở mượn thế đè người mà ở sự trưởng thành và thong dong lắng đọng qua năm tháng. Mà ngươi… tự trọng tự tôn, có thế mới được yêu quý và tôn trọng, chứ không phải dựa vào cao giọng đe dọa là có.”

Lục phu nhân giận dữ vỗ bộp xuống bàn, đùng đùng bật dậy mắng: “Ngươi là cái thá gì, cao lắm chỉ là miếng giẻ rách bị người ta chơi chán, không tìm góc nào trốn đi mà còn dám qua lại bên ngoài, cái thứ đã bẩn thỉu thì đừng có ra ngoài để xấu hổ mất mặt, không dừng chọc người ta buồn nôn.”

Ánh mắt Tần Nghi Ninh rét buốt.

Hai người Tiểu Mãn và Tiểu Tuyết đã đứng trước mặt Tần Nghi Ninh, Ký Vân và Băng Đường cũng cùng trợn mắt nhìn, dường như chỉ cần Tần Nghi Ninh nói một câu là sẽ lập tức xé xác Lục phu nhân vứt cho chó ăn.

Trong tình cảnh giương cung bạt kiếm này, không ngờ người lên tiếng lại là thanh niên kia.

“Hoàn đường muội, muội quá đáng rồi. Còn không mau xin lỗi vị cô nương này!”

Lục phu nhân thoáng sửng sốt, kế đó kinh ngạc nhìn thanh niên kia, không tài nào tin nổi: “Hành nhị ca! Sao huynh có thể giúp người ngoài như vậy?”

Lục Hành đứng dậy, cơ thể cao gầy có khí thế không giận tự uy, một ánh mắt quét sang, tức khắc đè bẹp Lục phu nhân khiến nàng ta không nói nổi một câu chất vấn.

Sao nàng ta lại quên mất, Lục Hành không phải thân ca ca của nàng ta mà chỉ là họ hàng trong gia tộc, nếu tính ra, nhà nàng ta chỉ là một chi trong dòng thứ của Lục gia, nhưng Lục Hành thì lại là con trai thứ của chi trưởng họ Lục, đại ca ruột thịt của nàng ta thấy Lục Hành cũng phải cung kính lấy lòng.

Nàng ta ăn gan hùm mật báo thật rồi mới dám ầm ĩ chất vấn Lục Hành.

Lại trừng mắt liếc nhìn Tần Nghi Ninh đang xem náo nhiệt. Nếu không phải Tần Nghi Ninh cố tình kích thích, sao nàng ta có thể thất thố như vậy?

Lục phu nhân càng giận hơn.

Lục Hành cau mày nói: “Không ngờ ở bên ngoài ngươi lại ngang ngược phách lối như vậy. Vừa rồi vị cô nương này nói không hề sai, căn cơ thế gia xưa nay không dựa vào lấy thế ép người, ngươi ra ngoài làm việc như vậy, chẳng lẽ không sợ làm nhục danh tiếng mấy trăm năm qua của Lục gia? Cha anh ngươi cũng không biết dạy dỗ ngươi, cứ mặc ngươi làm càn, còn dám đổi đen thay trắng lừa gạt ta?”

Ngay cả khi trách mắng, giọng Lục Hành vẫn nho nhã ôn hòa, không hề thấy hắn cao giọng, cũng không hề nói nhanh hơn. Có lẽ do hơi xa nên không nghe rõ hắn nói gì, nhưng khí thế không giận tự uy ấy vẫn khiến Lục phu nhân túa đẫm mồ hôi lạnh.

Vietwriter.vn

“Hành nhị ca chớ giận, là muội lỗ mãng.” Hiếm có khi Lục phu nhân chịu cúi đầu.

Lục Hành nhìn sang Tần Nghi Ninh, vô tình chạm phải ánh mắt như nước của nàng, thế mà lại chớp mi cụp mắt. Hình như cảm thấy hành động né mắt này không ổn lại nhanh chóng ngước mắt nhìn lên, khẽ mỉm cười với Tần Nghi Ninh, quay lại nói với Lục phu nhân:

“Người ngươi phải xin lỗi không phải ta, mà là vị cô nương bị ngươi nhục mạ này.”

Nghe vậy, sắc mặt Lục phu nhân lập tức tím tái, không tin nổi nói: “Hành nhị ca, huynh, huynh lại bảo muội xin lỗi tiện nhân này? Huynh có biết ả là ai không? Ả chính là Tần thị vừa vào kinh đã quyến rũ Trung Thuận thân vương, bị mang tới Vương phủ thừa hoan mấy ngày đấy!”

Tần Nghi Ninh thật muốn “hỏi thăm” cả nhà Lục phu nhân, nếu tính nàng còn như trước kia, chắc chắn đã nhào lên tát luôn cho một tát.

Nhưng ở đây không phải nhà nàng, ra ngoài làm vậy sẽ bị người ta chỉ trích, khó tránh gây phiền toái cho phụ thân. Căn cơ của Tần gia lại chưa ổn, nàng cũng chỉ kiềm chế không phát tác.

Nhưng Lục Hành còn tức giận hơn cả nàng, trầm giọng nói: “Ngươi nói năng như vậy… Thôi, ngươi xin lỗi Tần tiểu thư trước đi, để khi về ta sẽ nói với cha anh ngươi sau.”

Lại là câu ra lệnh không cho phản kháng, lại còn muốn tìm cha anh của Lục phu nhân!

Sắc mặt Lục phu nhân tím tái, vừa thẹn vừa giận, trừng to mắt nhìn Tần Nghi Ninh, môi mím chặt, mãi sau mới thốt ra một câu: “Xin lỗi.”

Tần Nghi Ninh khẽ mỉm cười, chỉ nói: “Không dám nhận.” Đoạn quay sang khuỵu gối với Lục Hành, kế đó dẫn người bước thẳng lên tầng trên.

Đợi khi bóng lưng mảnh mai của Tần Nghi Ninh chậm rãi biến mất sau khúc rẽ cầu thang, Lục Hành mới rời ánh mắt đang vô thức dõi theo bóng dáng nàng, không khỏi kinh ngạc vì sự thất lễ của bản thân.

Hắn mà cũng có lúc sinh hảo cảm với một nữ tử, ánh mắt lại còn không dám thản nhiên nhìn thẳng mắt nàng, còn chăm chăm nhìn theo bóng người ta…

Lục Hành ơi là Lục Hành! Ngươi càng sống càng thụt lùi thật rồi!

Lục Hành quay gót đi ra.

Thấy Lục phu nhân không đuổi theo, còn trầm giọng nói: “Làm sao, còn không đi?”

Lục phu nhân không dám không nghe, hết cách, đành phải giận dữ giậm chân một cái, đoạn dẫn tì nữ rời khỏi tửu lâu. Vốn nghĩ hôm nay có Lục Hành trấn giữ, có thể hung hăng đập nát sự kiêu căng của Tần Nghi Ninh, không ngờ người thua thiệt lại là chính mình.

Tần Nghi Ninh và Liêu phu nhân ngồi trên vị trí sát cửa sổ tầng ba, nhìn xe ngựa Lục gia dần chạy xa qua cửa sổ.

Liêu phu nhân bảo: “Minh chủ có điều không biết, vị Hành Nhị gia kia là một nhân vật rất có tiếng. Hắn xuất thân từ chi trưởng của nhà chính Lục gia, là thứ tử dòng chính, đừng nhìn hắn chỉ mới hai sáu mà lầm, thực chất đã vang danh trong giới thương nhân từ tận mười năm trước. Không phải dựa vào thế lực gia tộc mà là giấu tên dựng nghiệp từ tay trắng, đến khi làm ăn phát đạt mới cho mọi người biết mình là con cháu Lục gia.”

Tần Nghi Ninh gật gù, nói: “Xem ra là một người thủ đoạn cao minh. Những đại thế gia căn cơ sâu như Lục gia, tất nhiên có thể bồi dưỡng ra người kinh tài tuyệt thế.”

“Tất nhiên rồi. Lục phu nhân vừa rồi kia thật ra lúc đầu cũng không như vậy đâu. Tuy nàng ta xuất thân từ dòng thứ nhưng là tiểu thư con vợ cả, chỉ tiếc năm xưa kim thượng lãnh đạo đội quân nông dân khởi nghĩa từng hợp tác với Lục gia, để củng cố quan hệ, một vị tướng dưới quyền kim thượng đã kết thân với tiểu thư dòng thứ của Lục gia, chính là Mễ tướng quân và vị tiểu thư Lục Thúy Hoàn này.

“Lục tiểu thư này dung mạo xuất chúng, lại ỷ vào thân phận mà coi thường trượng phu xuất thân áo vải dung mạo bình thường. Thời gian lâu dài, nàng ta bắt đầu nuôi trai lơ, hiềm nỗi hôn sự là do kim thượng và trưởng bối Lục gia quyết định, Mễ tướng quân đó còn rất thích Lục tiểu thư, sau mấy lần qua lại, Mễ tướng quân cũng liền bỏ mạng.”

Nghe Liêu phu nhân giải thích, Tần Nghi Ninh cười gật gù, nói: “Xem ra hệ thống tình báo của Thanh Thiên Minh chúng ta cũng không tệ lắm.”

Liêu phu nhân nghe thì mặt lại đỏ, thầm nghĩ Minh chủ đúng là thù dai! Vội vàng cười lấy lòng: “Về sau Minh chủ muốn biết gì, xin cứ việc hỏi ta là được.”

“Vậy thì làm phiền.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio