Thật ra thì cho dù Bàng Kiêu không giải thích, Tần Nghi Ninh cũng sẽ không hoài nghi hắn.
Nếu đã biết Lý Khải Thiên có ý đồ gì, sao nàng có thể không nhận ra điều kì lạ trong đây.
Nàng chỉ tò mò vậy thôi, lần này rốt cuộc Lý Hạ Lan nghĩ thế nào mới làm ra chuyện thế này, chẳng lẽ nàng ta thật sự không quan tâm tới cảm nhận của Quý Phò mã?
Hay phải nói là, Lý Hạ Lan đã chán ngán cuộc hôn nhân này?
Tần Nghi Ninh rất khó tưởng nổi trên đời còn có nữ tử như thế, tân hôn không lâu đã tìm nam sủng sau lưng trượng phu, bỏ một người thì lại tìm người mới, cũng không chê mệt mỏi phí tâm.
“Cô nương?” Thấy Tần Nghi Ninh cười xong lại cầm tờ giấy bắt đầu trầm tư, Băng Đường càng thêm lo lắng.
Tần Nghi Ninh bừng tỉnh, cười đáp: “Không có gì.” Quay lại nói với Kinh Trập, “Lần này phiền ngươi rồi.”
Kinh Trập vội chắp tay hành lễ: “Đây là bổn phận của thuộc hạ. Nếu cô nương không còn gì sai bảo, thuộc hạ xin cáo lui.”
Đợi khi Kinh Trập đi rồi, Băng Đường mới nói: “Có phải Vương gia viết thư cho người?”
“Ừ. Bên ngoài đồn đại như vậy, hắn còn cất công viết một lá thư tới giải thích.”
Tần Nghi Ninh bỏ lá thư vào bao, vốn định đốt đi, nhưng lại nghĩ dù gì quan hệ của mình và Bàng Kiêu cũng đã được phụ thân ngầm cho phép, lá thư này lại thú vị như vậy, không giữ lại làm kỉ niệm thì sẽ đáng tiếc lắm.
Nghĩ tới chỗ này, Tần Nghi Ninh liền giao lá thư cho Băng Đường: “Cất đi hộ ta, cứ đặt chung với những trang sức vừa nãy.”
Băng Đường không khỏi buồn cười, nói: “Cô nương cũng không sợ người ta biết được, lại đồn người và Vương gia bí mật thư từ?”
Tần Nghi Ninh nhướng mày vô tội: “Lời đồn còn có khó nghe hơn, nói không chừng đã có người cấu tứ lại chuyện ta bị bắt tới phủ Trung Thuận thân vương rồi viết ra cả bộ sách rồi, ta còn cái gì mà còn thư từ riêng nữa?”
“Cô nương đúng là bình mẻ không sợ nứt rồi.”
“Sai, như cô nương đây gọi là mặc kệ thế sự.”
Mấy nha đầu hùa vào đùa nhau khiến Tần Nghi Ninh cũng không khỏi bật cười theo.
Thấy Tần Nghi Ninh thật sự không để bụng, Ký Vân và Tiêm Vân đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nghĩ tới Lý Hạ Lan thì lại càng căm ghét hơn.
Đường đường một Trưởng Công chúa, xuất thân cành vàng lá ngọc, lại là người đã lập gia đình, Phò mã còn là nam nhi xuất sắc đến thế, ấy vậy Trưởng Công chúa còn không biết thỏa mãn, suốt ngày phóng đãng lẳng lơ, còn mơ ước tới cả Vương gia nhà mình. Thế không phải là cố ý khiến ta ghê tởm đấy sao?
Ký Vân và Tiêm Vân đều là người do Bàng Kiêu bồi dưỡng ra, tất nhiên hy vọng Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh có thể vui vẻ ngọt ngào. Giờ xuất hiện người như Lý Hạ Lan, trong lòng cả hai đều vô cùng tức giận.
Thậm chí Ký Vân còn ảo tưởng, nếu có thể thẳng tay cho Lý Hạ Lan một trận biết mặt thì tốt rồi.
Lúc này, trước phủ Phò mã, Lý Hạ Lan mặc cái áo cân vạt thêu hoa tay áo rộng, phối với váy tám lớp vàng nhạt, khoác áo choàng đỏ thẫm có viền cổ bằng lông trắng, lườm nguýt tên canh cửa đang cản đường.
“Ngươi mở to mắt ra mà nhìn, nhìn xem bản cung là ai? Bản cung là Trưởng Công chúa, đến cả đường của bản Công chúa các ngươi cũng dám cản, không muốn sống nữa đấy hả!”
“Trưởng Công chúa bớt giận.” Canh cổng là một gã đàn ông cao lớn, đứng nghiêm, bộ quần áo gọn gàng khiến thoạt trông hắn không như canh cổng mà lại giống binh lính, lời nói cũng hết sức thẳng thừng.
“Hầu gia hạ lệnh từ chối tất cả mọi người tới thăm. Không bằng Trưởng Công chúa tự về trước, đợi khi Hầu gia rảnh rỗi rồi sẽ tới tìm người.”
Lý Hạ Lan giận tới mắt vằn đó.
Lời gì vậy! Lời này là có ý gì?
“Bản cung đường đường Trưởng Công chúa, tới phủ Phò mã của mình còn bị ngăn lại, phải trở về đợi Hầu gia rảnh rỗi mới được gặp? Đầu ngươi bị úng nước rồi đấy hả? Từ xưa tới nay làm gì có quy củ như thế?”
Lý Hạ Lan vươn tay đẩy gã canh cổng kia.
Gã kia lùi lại một bước, vẫn canh giữ trước cổng, cúi đầu nói: “Trưởng Công chúa chớ trách, tiểu nhân là hạ nhân của Hầu gia, tất nhiên phải nghe lời Hầu gia sai bảo. Hầu gia nói bất cứ ai tới cũng không gặp, vậy chính là không gặp. Trưởng Công chúa vẫn nên về thì hơn.”
Lý Hạ Lan đã coi như nghe rõ ràng.
Người này gọi Quý Trạch Vũ là Hầu gia chứ không phải Phò mã. Vậy nên người này đúng thật là thân tín của Quý Trạch Vũ, không chừng còn là mang từ quân đội ra.
Quý Trạch Vũ lại dùng quân lính để canh cổng, chẳng lẽ là để ngăn cản nàng ta ư?
Nước mắt Lý Hạ Lan đã rưng rưng sẵn trong hốc mắt, bấy giờ liền trào ra.
Canh cổng cúi đầu, không nhìn Lý Hạ Lan, dường như cũng không hề nhận ra nàng ta đang khóc, chỉ biết đứng yên không nhúc nhích như cây cột gỗ.
Đúng lúc này, cửa phủ Phò mã mở ra.
Liền thấy Quý Trạch Vũ mặc bộ cẩm bào thắt tay màu trắng, trên vai khoác áo choàng viền cổ bằng lông chồn, khóe môi cong cong, nụ cười nhạt nhòa, không nói gì.
Mà sau lưng Quý Trạch Vũ là Bàng Kiêu mặc mãng bào màu tím, đầu đội ngọc quan, anh tuấn vô vàn.
Có lẽ là không ngờ Lý Hạ Lan đang bị chặn trước phủ Phò mã, bước chân Bàng Kiêu thoáng khựng lại, liền đi tới hành lễ.
“Tham kiến Trưởng Công chúa.”
Nụ cười khẽ nhạt của Quý Trạch Vũ mới rồi giờ đã biệt tăm.
Khi nhìn Lý Hạ Lan, ánh mắt hắn bình tĩnh không gợn sóng, gương mặt đẹp đến từng chi tiết không một biểu cảm nào, ăn ý hành lễ cùng Bàng Kiêu, “Tham kiến Trưởng Công chúa.”
Bởi giờ tin đồn đã lan truyền khắp bên ngoài, Lý Hạ Lan lo Quý Trạch Vũ sẽ suy nghĩ bậy bạ nên mới mải mốt chạy tới giải thích.
Ngờ đâu Bàng Kiêu còn nhanh hơn cả mình.
Hơn nữa, phủ Phò mã không cho nàng ta vào, ấy thế Bàng Kiêu lại nghênh ngang đi ra từ bên trong.
Dù rằng Lý Hạ Lan đã biết Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ có giao tình sâu nặng, lúc này cũng không thể không giận dữ.
Nàng ta đường đường là Trưởng Công chúa, chẳng lẽ địa vị còn không bằng một Vương gia khác họ sao?
“Phò mã làm thế là có ý gì?” Lý Hạ Lan trầm giọng chất vấn.
Quý Trạch Vũ thẳng người dậy, đúng mực nói: “Trưởng Công chúa đang hỏi việc gì?”
“Tên canh cổng nói là Phò mã từ chối bất cứ ai ghé thăm, tại sao bản cung là người thân cận nhất của ngươi cũng không được vào mà Phò mã lại cho phép Trung Thuận thân vương vào phủ? Hay là nói, Phò mã chỉ cho người ngăn cản bản cung, còn những người còn lại thì ai cũng có thể ra vào, vốn ngươi chỉ nhằm vào một mình bản cung?”
Nghe vậy, Quý Trạch Vũ nhìn Lý Hạ Lan, mặt không cảm xúc gì, giọng điệu nhẹ tênh: “Tại sao Trưởng Công chúa lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ Trưởng Công chúa cảm thấy ta có lý do gì để không cho Trưởng Công chúa vào phủ?’
Lý Hạ Lan nghẹn họng, mục đích mà vừa rồi tạm quên đi vì tức giận thì giờ cũng đã nhớ ra.
Lại nhìn ánh mắt khinh thường của Bàng Kiêu đứng sau Quý Trạch Vũ, Lý Hạ Lan cảm thấy tai bừng lên cơn nóng, ánh mắt bất giác né tránh.
Quý Trạch Vũ nhíu mày, lại hỏi: “Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là thật?”
Lý Hạ Lan vội vàng nói: “Không phải, bản cung…”
Quý Trạch Vũ quay lại nhìn Bàng Kiêu, “Chi Hi?”
Bàng Kiêu cau mày, “A Lam, ngươi phải biết nhân phẩm của ta.”
Quý Trạch Vũ lại trầm mặt nhìn hắn: “Ta biết nhân phẩm của ngươi, nhưng chuyện tương tự cứ diễn ra hết lần này đến lần khác, ngươi bảo ta phải tin tưởng ngươi thế nào?”
“A Lam!” Mày kiếm của Bàng Kiêu dựng đứng, đôi mắt xếch lóe lên tia sáng sắc lẻm, “Hai ta làm huynh đệ nhiều năm, chẳng lẽ ta lại là ngươi lén thọc dao sau lưng huynh đệ?”
“Ngươi không phải, vậy tại sao bên ngoài lại đồn đại những lời gai mắt chói tai như thế? Chẳng lẽ là Trưởng Công chúa sai?”
Quý Trạch Vũ bỗng nhiên rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, tay run khẽ, thân kiếm đã biến thành thẳng băng.
“Bàng Chi Hi, vợ bạn không thể chạm vào, rốt cuộc ngươi có hiểu không vậy?”
“Ta thế nào ngươi là người rõ ràng nhất, sao ta có thể làm chuyện như vậy?”
“Nếu không phải ngươi chủ động, chẳng lẽ lại là Trưởng Công chúa quyến rũ ngươi không thành? Là nam nhi, làm sai gì thì phải dám nhận, giấu giấu giếm giếm thì có bản lĩnh gì!” Quý Trạch Vũ cũng giận dữ, huơ kiếm đâm tới.
Bàng Kiêu bị động tác của hắn làm cho giật mình, vội nghiêng người tránh.
Hai ngươi lại khắc khẩu đánh nhau ngay trước phủ Phò mã.
Lý Hạ Lan thực sự trông mà trợn mắt há hốc mồm, làm sao nghĩ được Quý Trạch Vũ lại sẽ động thủ với người ta vì mình?
Ngày thường Quý Trạch Vũ xa cách với nàng ta, sự lạnh nhạt ấy đã khiến Lý Hạ Lan đánh mất lòng tin.
Nhưng giờ nhìn Quý Trạch Vũ tức giận như vậy, rõ ràng là có quan tâm nàng ta! Nếu không với tình cảm huynh đệ giữa Quý Trạch Vũ và Bàng Kiêu, làm sao họ có thể động tay chân?
Trong lòng Lý Hạ Lan vừa ngọt ngào lại vừa thỏa mãn, còn có sự kiêu ngạo nho nhỏ, cảm giác lòng hư vinh trước đó đã được thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Nhưng nghĩ sang hướng khác, nhớ tới lời sai bảo của Lý Khải Thiên, Lý Hạ Lan đột nhiên cảm giác sống lưng bừng lên cơn ớn lạnh.
Mắt thấy hai người đánh tới thắng bại khó phân, Lý Hạ Lan không thể không thừa nhận, mưu kế của Hoàng huynh đã có hiệu quả.
Lúc này, Quý Trạch Vũ đâm một kiếm vào tay Bàng Kiêu, máu tươi phút chốc phụt ra.
“Quý Lam! Tên khốn nhà ngươi, còn đánh thật! Có còn là huynh đệ không thế?”
“Chạm đến vợ ta, còn tính là huynh đệ gì nữa!”
“Vớ vẩn!” Bàng Kiêu nghe mà giận lắm, cũng phát lực đá mạnh một cú vào vai Quý Trạch Vũ.
Quý Trạch Vũ bị đá lui về sau hai bước, bực bội ném nhuyễn kiếm đi, tay không lao vào quần ẩu với Bàng Kiêu.
Hai người đều võ nghệ cao cường, nhưng bây giờ đánh nhau lại không sử dụng đến một chiêu một thức bài bản, trông hệt như hai đứa trẻ đang cướp kẹo của nhau.
Tên canh cổng và Hổ Tử đều lao vào can ngăn, hạ nhân trong phủ Phò mã nghe được động tĩnh cũng vội vàng tới khuyên giải.
Cảnh tưởng hỗn loạn như vậy khiến tất cả người đi ngang qua cũng dừng chân hóng kịch hay.
Ở vị trí của phủ Phò mã, bốn chung quanh toàn là nhà quan hiển quý, vậy nên người đi đường phần lớn cũng là hạ nhân của những nhà lân cận.
Bây giờ nhìn Trưởng Công chúa đứng bên khuyên can, lại nhìn Quý Phò mã và Trung Thuận thân vương tay không đánh nhau, vừa đá chân vừa vung đấm, ai nấy đều sợ ngây cả người, cùng nghĩ e lời đồn bên ngoài chính là sự thật.
Lý Hạ Lan sốt ruột, vội chạy tới cạnh hai người, không ngừng la to: “Dừng tay, bản cung ra lệnh cho các ngươi dừng tay!”
Nhưng hai người kia không hề để ý.
Vietwriter.vn
Đến tận khi trên mặt cả hai đã bầm dập, một người miệng chảy máu xanh ngắt, một người trán sưng đỏ, bây giờ mới chịu dừng tay, bị hạ nhân mỗi bên kéo về, giận dữ trừng mắt nhìn nhau thở hổn hển.
Bàng Kiêu lau đi tia máu rỉ ra bên khóe miệng, xoay người rời đi.
Quý Trạch Vũ xoa cái trán sưng đỏ, mím môi nhìn Bàng Kiêu lên người đi mất dạng, cuối cùng xoay người về phủ.
“Phò mã.” Lý Hạ Lan bước tới kéo tay Quý Trạch Vũ, “Ngươi bị thương, bản cung bôi thuốc cho ngươi.”
Giọng điệu Lý Hạ Lan là sự e thẹn chưa từng có khi trước.
Nhưng Quý Trạch Vũ lại tách tay nàng ra, lạnh nhạt nói: “Nếu Trưởng Công chúa muốn thần hầu hạ, có thể tự đi nói với ma ma, chính thức truyền lời gọi thần sang là được. Phủ Phò mã không phải nơi người nên tới, xin trở về cho.”
Dứt lời quay gót vào phủ, không để ý Lý Hạ Lan còn đứng phía ngoài đã kẽo kẹt đóng kín cửa.