"Đương nhiên ta biết nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Cũng bởi vì người nào đó có sức hấp dẫn quá mạnh thôi.” Tần Nghi Ninh khoanh tay trước ngực, bất đắc dĩ nhìn Bàng Kiêu: “Ta đây chỉ ngồi trong nhà, họa từ trên trời giáng xuống. Ta không trêu chọc ai, bỗng dưng có mấy người nhất quyết xem ta là kẻ địch, mà toàn là người có địa vị.”
Bị nàng trêu, Bàng Kiêu bật cười vuốt mũi nàng: “Ta coi như là nàng đang ghen tị.”
Tần Nghi Ninh nghiêm nghị nói: “Ta đang ghen mà.”
Nhìn vào đôi mắt long lanh như nước của nàng, Bàng Kiêu thầm giật mình sợ hãi, nhận ra nàng nói rất nghiêm túc.
“Ta còn tưởng là nàng…”
“Tưởng ta cái gì? Không biết ghen sao?” Tần Nghi Ninh rất kinh ngạc, nàng không ngờ một người thông minh như Bàng Kiêu, lại nghĩ rằng nàng là người không ghen.
“Ở trong lòng chàng, ta là người đại lượng như vậy sao?”
“Bàng Kiêu lắc đầu, ôm nàng vào lòng, dùng cằm cạ vào đỉnh đầu của nàng, thở dài nói: “Đây là sơ suất của ta. Bởi vì nàng luôn vững vàng điềm tĩnh, lại túc trí đa mưu như vậy, do đó ta luôn nghĩ, cho dù gặp phải chuyện gì, nàng đều nhìn được thấu suốt, nhưng lại quên rằng nàng cũng chỉ là một cô nương. Đó là sai lầm của ta.”
Hắn cũng thực sự là hồ đồ, Tần Nghi Ninh có cứng cỏi đến mấy thì nàng cũng chỉ là một cô nương mười sáu tuổi mà thôi.
Mà hắn lại có thể sơ ý như vậy, quên đi cảm nhận của nàng, cho rằng việc hiểu chuyện và nhẫn nại của nàng là lẽ bình thường cần có.
Hắn nghĩ như vậy thì có khác gì những người không quan tâm Tần Nghi Ninh, chỉ nghĩ cho bản thân mình?
Nhận thấy tâm trạng Bàng Kiêu chùng xuống, Tần Nghi Ninh mỉm cười ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên cằm hắn: “Có cái gì mà đúng với sai chứ? Ta tuy là nữ tử, nhưng từ trước đến nay cũng không hề yếu đuối hơn bất cứ ai khác. Chàng là một đại nam nhân, lại nghĩ nhiều như vậy. Cũng không suy nghĩ khoáng đạt như ta.”
Bàng Kiêu dở khóc dở cười nói: “Ta đây là không đủ khoáng đạt ư? Đây là ta yêu thương nàng.”
Hơi thở của hắn ấm nóng bên tai, Tần Nghi Ninh vội nghiêng người đi, khẽ đẩy vai của, nói: “Chúng ta trò chuyện một lát thôi, đừng để người khác nhìn vào rồi suy đoán lung tung.”
Bàng Kiêu cười nói: “Ta biết, sau này ta lén tới thăm nàng cũng được. Nhưng bên cạnh nàng có thêm mấy cao thủ, muốn yên lặng leo qua cửa sổ chỗ nàng, sợ là không dễ dàng. Đến lúc đó, hộ vệ của nàng phát hiện, còn không bị suy đoán lung tung?”
Bị trêu ghẹo, Tần Nghi Ninh đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng, nói: “Đó là cha ta an bài cho ta, chính là đề phòng chàng.”
“Lẽ nào nhạc phụ đại nhân vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước sao?” Bàng Kiêu vui đùa nói.
Tần Nghi Ninh lườm hắn, nhớ tới lúc hắn cố ý để Tần Hòe Viễn thấy bóng hắn, thì hơi tức giận đẩy vai hắn ra: “Đi mau đi, về nhà cẩn thận dưỡng thương đi.”
Bàng Kiêu cũng không tiếp tục trêu nàng, nắm bàn trắng nõn của nàng lên hôn một cái, rồi liền nhảy xuống xe ngựa.
Tiêm Vân thấy Bàng Kiêu đi ra, liền tới gần hành lễ.
Bàng Kiêu nói: “Ngươi hãy chăm sóc chu đáo cho cô nương nhé!”
“Dạ. Nô tì nhất định tận tâm tận lực.”
Bàng Kiêu gật đầu rồi liền đi về phía cửa Vương phủ ở phía đối diện.
Tần Nghi Ninh đưa bàn tay trắng nõn lên vén rèm xe, thấy hắn đi xa rồi mới bảo xa phu đánh xe trở về.
Tảng đá lớn trong lòng nàng đã rơi xuống, còn xem được một vở kịch hay, quan trọng nhất là còn gặp mặt hàn huyên với Bàng Kiêu một hồi, Tần Nghi Ninh cảm thấy tâm trạng thoải mái, dọc đường trở lại, nàng không kìm được nụ cười.
Tiêm Vân biết chủ tử nhà mình da mặt mỏng, cũng không nhiều lời, chỉ là bản thân nàng cũng không kìm được nụ cười.
Dạo gần đây kinh thành rất náo nhiệt, đầu tiên là tin tức Lục phu nhân cố ý gây sự với con gái của Tần Thượng thư, bị đường huynh của mình quở mắng trước mặt mọi người. Lại có người hàng ngày bàn tán tung tin đồn về quan hệ giữa Quý Phò mã, Trung Thuận thân vương và Trưởng Công chúa An Dương, rồi đến chuyện hai vị chiến thần của Hổ Bí quân và Long Tương quân đánh nhau truyền ra ngoài, mỗi sự kiện đều khiến mọi người xôn xao, hầu như ai nấy đều biết.
Thường ngày mọi người không có gì giải trí, trời đông giá rét, cũng không thích ra ngoài, hôm nay thời tiết ấm áp, có nhiều người đi bộ bên ngoài, cũng nghe được nhiều tin tức hơn.
Tần Nghi Ninh thấy dư luận luôn phát triển theo hướng Lý Khải Thiên mong muốn liền biết tất nhiên có sự thúc đẩy của Bàng Kiêu ở phía sau.
Ở bên nhau càng lâu, Tần Nghi Ninh lại càng phát hiện Bàng Kiêu thật ra là một người có tâm tư kín đáo và nhiều thủ đoạn đen tối, ít nhất thì Bàng Kiêu chịu động não, hắn cũng không lỗ mãng và ngông cuồng như vẻ ngoài của mình.
Bàng Kiêu chịu động não, nàng cũng có thể yên tâm rồi.
Nhưng thấy sự việc hai đại chiến thần đánh nhau khiến chuyện của Lục phu nhân không được chú ý nhiều nữa, Tần Nghi Ninh chờ mấy ngày không thấy Lục phu nhân có phản ứng gì, nàng liền coi như chuyện đã qua.
Nào ngờ, hôm nay Lục Đức Hàm đột nhiên vội vã tới gặp nàng.
“Ân công, hôm nay người của phủ Trung Dũng Hầu tới tìm ta, nói muốn mua tòa nhà ngài đang ở, nếu ta không chịu bán, bọn họ sẽ giết ta!”
Tần Nghi Ninh vô cùng kinh ngạc nói: “Lục phu nhân của phủ Trung Dũng Hầu sai người đi tìm ngươi?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Dạ đúng vậy.” Lục Đức Hàm nói: “Lão Lục ta không sợ chết, nhưng ta sợ làm sai chuyện gì sẽ liên lụy ân công. Mấy ngày trước, chẳng phải có người nói, ân công có bất hòa với Trung Dũng Hầu phu nhân sao? Khó tránh khỏi nàng ta cố ý tìm đến gây phiền phức cho ngài.”
Tần Nghi Ninh hơi nhíu mày trầm tư, tòa nhà hiện giờ nhà nàng đang ở đang vào giai đoạn giao nhận nhà. Lúc trước nàng để Lục Đức Hàm đứng tên trong giấy tờ, lại bảo Lục Đức Hàm chuyển cho Tần Hòe Viễn, không cần giao nhận tiền, chỉ cần chuyển nhượng.
Nào ngờ, sau nhiều lần bị mất mặt như vậy rồi, Lục phu nhân vẫn không chịu buông tha cho nàng, còn muốn tiếp tục đối địch với nàng.
“Ân công, ngài nói bây giờ phải làm thế nào?”
Tần Nghi Ninh nói: “Ngươi đừng sợ, nàng ta sẽ không làm gì ngươi đâu.”
“Cho dù nàng ta làm thật, ta cũng không sợ. Nhưng chẳng lẽ chúng ta vẫn tiếp tục giằng co như vậy với Lục phu nhân? Nàng ta muốn mua, nếu ta không bán, ngay cả nàng ta không trực tiếp giết ta thì cũng sẽ không để chúng ta sống yên ổn. Chi bằng chúng ta bán giá cao cho nàng ta cho rồi, như vậy chúng ta có bạc, lại mua nhà khác, khiến nàng ta chịu thiệt!”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh buồn cười lắc đầu.
Lục Đức Hàm suy nghĩ quá đơn giản.
Chẳng lẽ nàng mua lại nhà, Lục phu nhân sẽ không tiếp tục mua lại?
Lục gia là thế gia trăm năm, có nền tảng sâu dày, nói không chừng, tiền bạc đối với Lục phu nhân chỉ là một con số mà thôi, muốn mua giá cao nơi nào, cũng là điều dễ dàng?
Huống chi, nếu nàng nhân cơ hội “làm tiền” của Lục phu nhân là đã cúi đầu rồi.
Từ trước đến nay, Tần Nghi Ninh không phải là một người dễ cúi đầu.
Nàng thà đối địch với Lục gia chứ tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn hại đến thể diện của Tần gia. Nếu trong nhà hành xử kém cỏi, chẳng phải phụ thân làm quan trong triều cũng sẽ bị chê cười sao?
“Cô nương.”
Ngay lúc đó, Thu Lộ tới trước cửa hành lễ, nói: “Cô nương, ở phía trước, người của Lục gia gửi tới một thiếp mời, nói là ba vị lão gia đều không có ở nhà, trong nhà không có người chủ quản, đại phu nhân liền bảo bọn nô tì giao thiếp mời cho cô nương.”
“Mang tới ta xem.”
Thu Lộ liền giao thiếp mời thếp vàng cho Tần Nghi Ninh.
Sau khi xem xong, Tần Nghi Ninh rất kinh ngạc.
Thiếp mời do Lục Hành gửi tới, mời Tần Hòe Viễn ra ngoài uống rượu.
Tần Nghi Ninh nhắm mắt lại trầm tư trong chốc lát, đột nhiên mỉm cười. Nàng có biện pháp đối phó Lục phu nhân rồi.