Chương GIẾT NGƯỢC ()
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cũng chỉ mỉm cười, thở dài nói: “Ta thấy Thánh thượng rất coi trọng Vương gia, dù gì Vương gia cũng là công thần lập quốc, lại có uy vọng trong quân, vì danh tiếng của mình, Thánh thượng cũng sẽ không thật sự làm gì Vương gia. Cố lão đại nhân đúng là đã lo lắng quá rồi!”
Nghe vậy, cơn giận của Cố Thế Hùng nghẹn ngang lồng ngực, có cảm giác như tú tài gặp phải lính tráng, nói chuyện không thông.
Người người đều nói con gái Tần Hòe Viễn thông tuệ quả cảm, có cảm quan nhạy bén với chuyện trên triều.
Bây giờ xem ra, lời đồn đãi bên ngoài không phải sự thật, căn bản chỉ là kẻ khác tâng bốc Tần Hòe Viễn nên mới nói vậy thôi. Tần Nghi Ninh này cũng chỉ là nữ tử ngu muội tầm thường, thậm chí đến cả tình hình hiểm trở như vậy cũng không thể phân rõ.
Cố Thế Hùng nghiêm mặt, cẩn thận phân tích cho Tần Nghi Ninh: “Tần tiểu thư, tiểu thư chớ nên ngây thơ quá. Sự kiêng kỵ của Thánh thượng với Trung Thuận thân vương đã biểu hiện hết sức rõ ràng, chẳng qua là tiểu thư ít khi chú ý chuyện triều đình nên mới không nhìn ra thôi.”
“Số tiền này rơi vào tay người khác, lão phu cảm thấy nó bị lãng phí, nhưng nếu đặt trong tay tiểu thư, tương lai có thể trợ giúp Trung Thuận thân vương thì cũng có thể coi là bảo kiếm tặng anh hùng.”
“Huống hồ, tiểu thư đừng quên, cho dù Thánh thượng ban hôn, chuyện Tần Thượng thư hại chết cha của Trung Thuận thân vương năm xưa vẫn còn đó. Tiểu thư có số tiền này rồi, tương lai gả vào Bàng gia chẳng phải cũng có thêm một vài lợi thế?”
Cố Thế Hùng phân tích rõ ràng mạch lạc, từng câu đều cân nhắc cho Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh cảm thấy Cố Thế Hùng thật sự là một cao thủ nắm chắc lòng người, nếu nàng là một cô nương tầm thường, e lúc này đã tin sái cổ.
Xưa nay nàng luôn cho rằng người lăn lộn trong triều đều dựa cả vào bảnh lĩnh, có âm mưu dương mưu, những việc ấy đều vô cùng bình thường.
Nhưng Cố Thế Hùng lại vì đạt được mục đích của mình mà không tiếc kéo cả Tần gia xuống nước theo, khiến một nữ tử vô tội cũng rơi vào hiểm cảnh.
Hành động này, cho dù xuất từ tấm lòng trung thành với cố quốc thì cũng khiến Tần Nghi Ninh thấy thật trơ trẽn.
“Đại nhân nói có lý. Nhưng khiến Cố lão đại nhân thất vọng rồi, tiểu nữ thật sự có lòng mà lực bất tòng tâm.” Tần Nghi Ninh áy náy hành lễ.
Đối với nét mặt kiên quyết của Tần Nghi Ninh, đôi mắt già nua của Cố Thế Hùng bỗng mờ dần đi.
Lúc này, Cố Thế Hùng đã thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Tất cả mọi người chỉ coi lợi ích là trên hết, lo cho an nguy của mình trước tiên, không hề tính chuyện liệu Đại Yên có thể phục quốc.
Chẳng lẽ ông ta phải trơ mắt nhìn huyết mạch chính thống duy nhất còn lại của Đại Yên là Uất Trì Yến bị Lý Khải Thiên sát hại hay sao?
Cố Thế Hùng dựa vào lưng ghế, bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: “Ngươi không giúp ta, vậy thật sự không còn ai có thể giúp ta cứu được Yên Quận vương nữa.”
Hình như Tần Nghi Ninh không nhìn nổi một lão nhân có tuổi như Cố Thế Hùng bất lực như vậy, cau mày suy tư chốc lát rồi lại mở miệng: “Cố lão đại nhân, đại nhân đừng vội. Xin hãy nghe ta nói.”
Cố Thế Hùng ngước mắt nhìn Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh nói: “Đại nhân cũng đâu nhất thiết phải tới tìm ta. Ta chỉ là một nữ tử khuê các, người duy nhất thể dựa vào là phụ thân, phụ thân ta lại không ở nhà, thái độ của nhà chồng tương lai cũng mập mờ không dứt khoát, ta thì có thể tìm ai nhờ giúp được?”
“Ta cảm thấy lúc này, chẳng bằng đại nhân tới tìm những người có năng lực để họ hỗ trợ. Đại nhân nghĩ thử xem, ở kinh đô này, còn ai có bảnh lĩnh có thể khiến Thánh thượng kiêng nể một hai?”
Cố Thế Hùng ngồi thẳng người, đôi mắt suy tư một lát rồi bỗng chốc bừng tỉnh: “Ngươi nói là Lục gia sao?”
Tần Nghi Ninh mỉm cười không đáp.
Cố Thế Hùng lại hệt như người tới ngõ cụt bỗng đẩy ngã bức tường, để lộ một con đường thênh thang bước về phía ánh sáng.
“Lục gia, đúng là không tệ.”
Trong kinh đô, không thể tìm được ai đủ sức đặt vài điều kiện với Lý Khải Thiên được nữa. Thế lực của Lục gia thực sự không thể khinh thường.
Lòng Cố Thế Hùng thoải mái hơn, nhưng qua một lúc nữa lại ngán ngẩm lắc đầu: “Nhưng ngộ nhỡ phẩm cách của Lục gia không đủ, độc chiếm kho báu rồi lại không chịu giúp ta cứu Yên Quận vương thì biết phải làm sao?”
Tần Nghi Ninh nghe vậy bật cười: “Cố lão đại nhân đúng là người trong cuộc hồ đồ rồi. Khi đại nhân tới tìm ta, chẳng lẽ không sợ ta nuốt trọn kho báu lại không làm việc?”
Một câu nói khiến Cố Thế Hùng phút chốc sáng tỏ.
Đúng vậy, bất luận là Lục môn thế gia hay Tần Nghi Ninh, dù là ai cũng có khả năng nuốt trọn kho báu rồi không chịu giúp.
Nhìn như vậy thì, nhờ Lục gia và nhờ Tần Nghi Ninh có gì khác nhau?
Dù gì Lục gia cũng có thể tự mình làm chủ.
Mà Tần Nghi Ninh thì chỉ là một hạng nữ lưu, lấy được kho báu cũng phải tới nhờ Bàng Kiêu giúp đỡ.
So sánh như vậy, đương nhiên vẫn là tới thẳng tìm người Lục gia thì hợp lý hơn.
“Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng lão phu không có quan hệ gì với Lục gia, làm sao người ta lại chịu gặp lão phu, dễ dàng tin tưởng lão phu được?”
Tần Nghi Ninh nhìn Cố Thế Hùng, hồi lâu sau mới như đã quyết tâm điều gì, nói: “Chúng ta đều là người Đại Yên, đến lúc này rồi, ta có muốn không ra tay cũng không được. Được rồi, Ký Vân.”
Tần Nghi Ninh quay đầu bảo Ký Vân: “Ngươi đi lấy cái hộp ta đặt dưới đáy tủ ra đây.”
Ký Vân hành lễ đáp vâng rồi lui ra, không lâu sau đã cầm cái hộp Tần Nghi Ninh chuẩn bị sẵn mang tới.
Tần Nghi Ninh đặt hộp lên bàn trà, đẩy tới tay Cố Thế Hùng.
“Cố lão đại nhân, thật không dám giấu giếm, ta và Nhị gia Lục Hành của dòng chính Lục gia vốn có ít giao tình. Đại nhân mang tín vật này tới tìm Lục Nhị gia, hắn thấy tín vật này chắc chắn sẽ chịu gặp.”
Cố Thế Hùng nhận lấy cái hộp, phát hiện hộp đã bị khóa chết, không thể mở ra.
Cố Thế Hùng hỏi: “Trong hộp này là?”
Nguồn : Vietwriter.vn
“Cố lão đại nhân chớ nên tự mở ra. Cứ giao cái hộp này cho Lục Nhị gia, tự Lục Nhị gia có thể mở được. Hắn thấy tín vật, tất nhiên sẽ giúp đại nhân. Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, chỉ có thể giúp đại nhân được đến đấy.”
Nghe vậy, cũng không còn cách nào khác, Cố Thế Hùng chỉ đành nhận lấy hộp gỗ rồi nói cám ơn Tần Nghi Ninh, kế đó vội vàng chạy trở về Cố gia.
Cố gia cách phủ Yên Quận vương rất xa, diện tích cũng chỉ là một tòa viện nhỏ hai cửa vào. Đây là món quà Lý Khải Thiên ban cho để tỏ lòng nhân từ, nể mặt Cố Thế Hùng là nguyên lão ba triều Đại Yên.
Vừa vào cửa, Cố Thế Hùng đã lập tức gọi người tới: “Mau đi hỏi thăm, xem Lục Nhị gia Lục Hành hiện đang ở đâu?”
Tùy tùng kia lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Không lâu sau đã trở lại bẩm báo: “Hồi bẩm lão đại nhân, hôm Thượng thư bộ Binh tới doanh Tam Thiên tuần tra, Lục Nhị gia đi theo Trình Thượng thư ra nơi đóng doanh Tam Thiên ở ngoài thành.”
Cố Thế Hùng suy nghĩ một lát, đoạn giao cái hộp cho tùy tùng, bảo: “Ngươi cầm tín vật này, lập tức đi một chuyến tới doanh Tam Thiên cầu kiến Lục Hành, cứ nói ta có chuyện khẩn cấp muốn thương lượng với hắn.”
“Dạ!” Tùy tùng trịnh trọng hành lễ rồi lập tức lui ra.
Nhưng chẳng ngờ mới đi được mấy bước, hắn đã bị Cố Thế Hùng gọi lại.
“Không, vẫn là ta tự đích thân tới mới thể hiện được thành ý. Ngươi đi, phân lượng không đủ. Chuẩn bị xe cho ta.”
Thấy Cố Thế Hùng nghiêm túc như vậy, tùy tùng mải mướt chạy nhanh đi chuẩn bị.
Chỉ mới thời gian chừng uống cạn một chung trà, Cố Thế Hùng đã cầm theo tín vật, ngồi trên chiếc xe ngựa lao nhanh.
Ông ta lo lắng cho Yên Quận vương, lòng như lửa đốt.
Nhưng khi xe chạy được hơn nửa đường, ông ta bỗng dần tỉnh táo lại, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện có chỗ không đúng.