Nhìn đống lễ vật chồng chất như núi, Tần Tuệ Ninh cảm thấy như bị tát vào mặt, rất đau!
Tất cả những thứ này lẽ ra đều thuộc về nàng ta!
Bất luận là thân phận con gái Thái sư hay là lễ vật đầy bàn cùng với sự tôn trọng, tán tụng của người khác, lẽ ra đều thuộc về nàng ta!
Nhưng hôm nay, nàng ta phải trơ mắt nhìn người khác vênh vang đắc ý khi có được những gì mà nàng ta đã từng có trong tay như lẽ đương nhiên.
Tần Tuệ Ninh không cam lòng!
Hôm nay không chỉ có lão Thái Quân, ngoại tổ mẫu và Tôn thị thiên vị Tần Nghi Ninh, mà cả phụ thân cũng một lòng hướng về phía nàng.
Rời phủ đi gặp đàn ông là lỗi lầm to lớn bực nào? Nhưng phụ thân chỉ cho Tần Nghi Ninh ăn ngon, ngủ yên ở từ đường bảy ngày, sau đó còn thưởng Dao Cầm và Ngọc Kỳ cho nàng.
Trước đây, tuy phụ thân đối xử với nàng ta không tệ, thế nhưng ông luôn lãnh đạm, không mấy khi nói chuyện với nàng ta, thế mà hôm nay lại thương yêu Tần Nghi Ninh như thế.
Nhìn thấy dáng vẻ an nhàn của Tần Nghi Ninh, Tần Tuệ Ninh thật sự hận không thể lao tới xé nát gương mặt đáng ghét kia! Ngọn lửa đố kỵ bùng lên, khiến lý trí của nàng ta hoàn toàn bị thiêu rụi.
“Tiểu Khê muội muội thật có phúc, sau khi phụ thân thăng chức Thái sư, nhất định trong kho cũng bỗng chốc dư dật.”
Thấy thái độ của Tần Tuệ Ninh như vậy, Tần Nghi Ninh cười nhạt:
“Đúng vậy, hôm nay Nhị thẩm còn nói ta là tiểu phúc tinh cơ đấy”.
“Ở trong núi nhiều năm như vậy mà không bị dã thú ăn thịt, thực sự là mạng lớn đó!”
Lục tiểu thư nghiến răng nghiến lợi.
Tần Nghi Ninh cười khúc khích:
“Lục muội muội thực sự quá ngây thơ rồi. Ngươi cho rằng chỉ cần có vận may là có thể sống còn sao? Ngươi có biết vì sao ta không bị dã thú ăn thịt không?”
Tần Nghi Ninh bước một bước về phía Lục tiểu thư.
Ánh mắt của nàng lạnh lẽo như dao nhọn đâm tới khiến Lục tiểu thư không tự kiềm chế được phải lui về phía sau hai bước:
“Vì… vì sao?”
“Bởi vì, dã thú đều bị ta ăn thịt!”
Đứng trước mặt Lục tiểu thư, Tần Nghi Ninh đưa bàn tay đầy vết chai nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của Lục tiểu thư:
“Tần Song Ninh, ngươi có thể hung ác hơn dã thú không?”
Lục tiểu thư bị dọa, sợ hãi lui về phía sau hai bước, suýt nữa va vào bức tường phía sau, dáng vẻ như là chuột trông thấy mèo, chỉ muốn lập tức chạy trốn.
Thấy Lục tiểu thư mất mặt như vậy, Tần Tuệ Ninh trừng mắt liếc nhìn nàng ta.
Khóe môi Tần Nghi Ninh hơi cong lên, thứ bậc của đối thủ quá thấp, thành ra giống như nàng bắt nạt một bé gái.
“Hai người thích ngồi ở đây thì cứ ngồi. Bây giờ ta phải đi ra ngoài đối chiếu sổ sách với Chung đại chưởng quỹ, không tiếp hai người được. Thu Lộ, thu dọn đồ đạc đi.”
Thu Lộ gật đầu.
Dù da mặt có dày tới mức nào, Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư cũng không thể ở lại, huống hồ đã mất hết mặt mũi, lòng hăng hái cũng tan biến. Tần Tuệ Ninh dắt tay Lục tiểu thư, xoay người liền đi.
Khi tới trước cửa viện, Tần Tuệ Ninh thấp giọng căn dặn Bích Đồng vài câu.
Bích Đồng gật đầu, lập tức đuổi theo Thu Lộ.
Trong nhà chính, thấy người đã đi, liền mỉm cười với Dao Cầm và Ngọc Kỳ:
“Vừa rồi có khách, đã thất lễ với hai vị tỷ tỷ rồi!”
“Nô tỳ không dám.”
Vốn đã nghe đồn đãi về Tần Nghi Ninh, vừa rồi lại chứng kiến cách Tần Nghi Ninh trấn áp Lục tiểu thư, Dao Cầm và Ngọc Kỳ lại có đánh giá mới về nàng.
Dao Cầm cười hành lễ:
“Lão gia đã phân phó cho hai chúng ta, từ nay chúng ta là người của cô nương, cô nương có gì phân phó cứ việc sai khiến chúng ta.”
“Dạ, đúng là như vậy ạ!”
Ngọc Kỳ cũng hành lễ.
“Tâm ý của phụ thân ta hiểu rõ. Ta biết hai tỷ tỷ có trình độ cao về cầm kỳ, sau này còn phải nhờ hai tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn.”
Lời lẽ của nàng rõ ràng xác định Tần Hòe Viễn ban hai người cho nàng là để làm thầy của nàng.
Dao Cầm và Ngọc Kỳ liền nói không dám.
Tần Nghi Ninh nói:
“Ta vừa bảo Liễu Nha sắp xếp phòng cho hai tỷ tỷ, Tuyết Lê Viện quá nhỏ, hai tỷ tỷ chịu khó tạm thời ở tại chái nhà phía đông.
“Dạ, đa tạ cô nương.”
Dao Cầm và Ngọc Kỳ cũng biết không có chuyện vừa mới vào cửa là đã được trọng dụng, được Tần Nghi Ninh dùng lễ đối đãi như thế là đã rất hài lòng rồi. Hai người liền đi theo Liễu Nha tới gian phòng vốn dành cho Dư Hương và Thụy Lan, bắt đầu thu xếp.
Tần Nghi Ninh khoác thêm áo choàng, gọi một tiểu nha hoàn đi thông báo cho bên ngoài chuẩn bị xe ngựa, rồi không dẫn theo người, liền một mình ra cửa.
Khi Liễu Nha sắp xếp phòng cho Dao Cầm và Ngọc Kỳ xong, mới phát hiện Tần Nghi Ninh đã đi rồi.
Nhớ tới Tần Nghi Ninh nói hôm nay phải đi đối chiếu sổ sách, Liễu Nha vội nhìn xem trong viện có ai vắng mặt, rốt cuộc phát hiện ra nàng không dẫn người theo!
Tiểu thư thà đi một mình chứ không chịu dẫn mình cùng đi!
Dư Hương và Thụy Lan đều đã đi rồi, Thu Lộ được trọng dụng đang nhập lễ vật vào kho, Dao Cầm và Ngọc Kỳ mới tới không tiện lập tức sai phái, lúc này tiểu thư nên dẫn nàng ta theo mới phải chứ!
Vì sao tiểu thư vẫn không chịu trọng dụng mình!
Liểu Nha giận đỏ mặt, tức tối trở về phòng.
Lúc này, ở nhĩ phòng () phía sau, Bích Đồng đang rón rén tiếp cận, đứng trước cửa phòng khép một nửa.
() Nhĩ phòng: căn phòng nhỏ nằm ở sát hai bên nhà chính, ngay phía sau chái nhà (tức sương phòng).
Nhĩ phòng không lớn, nhưng bên trong chất đầy các loại hộp gấm đựng tơ lụa và đồ gia dụng. Nổi bật trên mặt đất giữa phòng, là hai chiếc rương lớn bằng gỗ long não, trên mặt rương đặt các hộp đựng đồ trang sức, châu ngọc trong hộp lấp lánh.
Không ngờ Tứ cô nương mới vừa về lại giàu có như vậy!
Suy cho cùng thì làm bà chủ của Chiêu Vận Ti, thân phận đương nhiên khác biệt!
Bích Đồng cảm khái, ánh mắt đảo quanh, bỗng nhiên trợn mắt sững sờ.
Nàng thấy Thu Lộ hơi nghiêng người, đưa lưng về phía mình, đang nhét một chuỗi ngọc trai vào lòng, vừa xong lại vơ đồ trang sức trong hộp nhét tiếp vào lòng. Từ góc nhìn của mình, Bích Đồng không thấy rõ Thu Lộ lấy cái gì, chỉ mơ hồ thấy được một chiếc vòng tay huyết ngọc, còn có một khuyên tai lóe lên màu xanh biếc.
Tim đập thình thịch, Bích Đồng chợt nghĩ ông trời giúp mình rồi!
Lúc này nếu nàng bắt Thu Lộ tại trận, ba người nha hoàn bên người Tần Nghi Ninh đều ra đi, nhất định Tuệ Ninh cô nương sẽ thưởng cho nàng ta!
Nghĩ vậy, Bích Đồng liền đẩy cửa ra, cả giận nói:
“Lớn mật! Ngươi làm cái gì, ta đều thấy cả rồi!”
Thu Lộ hoảng sợ, tay run rẩy, mặt mày tái nhợt, vội vàng bước tới bụm miệng Bích Đồng:
“Tỷ tỷ nhỏ giọng một chút!”
“Bảo ta nhỏ giọng?”
Bích Đồng cười nhạt nói:
“Đi, theo ta tới cho lão Thái Quân phân xử! Để ta xem ngươi còn có gì để nói! Ta thấy người ở Tuyết Lê Viện đều là kẻ xấu xa, Thụy Lan ăn trộm, bây giờ ngươi cũng bắt chước! Đi!”
Bích Đồng vừa nói, vừa túm lấy tay Thu Lộ kéo ra bên ngoài.
Thu Lộ hai tay kéo cổ tay Bích Đồng, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đi, hạ giọng cuống quýt nói:
“Tỷ tỷ đừng la lớn, hãy nghe muội nói! Mấy thứ này Tứ tiểu thư cũng không xem qua, dù lấy cái gì, cô nương cũng không biết. Chúng ta làm nha hoàn vất vả khó nhọc mới có chút tiền tiêu vặt hàng tháng, ngoại trừ đưa về nhà và chi phí sinh hoạt cho bản thân, cũng không còn chút gì. Bây giờ chúng ta còn trẻ, nhưng sau này thì sao?”
Cảm thấy tay Bích Đào hơi thả lỏng một chút, Thu Lộ liền quỳ xuống, ngửa đầu nhìn Bích Đồng.
“Tỷ tỷ ngẫm nghĩ kỹ lời muội nói xem, những người như chúng ta, lối thoát duy nhất là dành dụm một ít tiền bạc, mới có thể đảm bảo tương lai sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Tứ tiểu thư có nhiều đồ như vậy, nhưng không ghi lại …Tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ không la lên, ta lấy được thứ gì, sẽ chia cho tỷ tỷ phân nửa!”
Mấy lời của Thu Lộ chọc đúng vào điểm yếu của Bích Đồng.
Nàng không phải là gia sinh tử, mà là được mua từ bên ngoài về, hôm nay nàng đã mười sáu tuổi, vài năm nữa là phải xin lão Thái Quân tách khỏi phủ ra ngoài.
Nhà nàng ta có người mẹ già bệnh tật, anh trai và chị dâu đã thành hôn và hai đứa cháu nhỏ. Cả nhà chỉ có một quầy bán rau sống qua ngày, tất cả đều trông cậy vào số bạc nàng ta kiếm được.
Nàng ta không muốn lấy chồng tùy tiện, cũng không muốn làm tiểu thiếp, chỉ muốn dành dụm đủ bạc chuộc thân, sau này mới có thể làm vợ cả một người nhà nghèo, như thế là mãn nguyện rồi.
Nhưng để được như vậy, điều kiện tiên quyết là phải có bạc.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng ta liều mạng biểu hiện trước mặt Tần Tuệ Ninh, hy vọng được thưởng.
Chỉ cần các tiểu thư tùy ý thưởng cho một chút, cũng nhiều hơn là nàng ta vất vả làm việc cả năm rồi.
Thế nhưng nếu Tần Tuệ Ninh thưởng thì cũng sẽ không nhiều như Thu Lộ chia cho một nửa!
Cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt!
Bích Đồng cúi đầu, nghi ngờ nhìn Thu Lộ, thấy gương mặt Thu Lộ đỏ bừng, nước mắt, nước mũi chảy xuống, vẻ mặt khẩn cầu nhìn mình.
“Bích Đồng tỷ tỷ, chúng ta đều là người hầu, cần gì phải làm khó dễ nhau. Sao chúng ta không nhân cơ hội tích góp chút tiền, tương lai còn có cuộc sống tạm ổn. Cầu xin Bích Đồng tỷ tỷ khoan dung, nếu không… nếu không thì muội sẽ chia cho tỷ hơn phân nửa, muội chỉ giữ lại một chút. Muội đảm bảo nhất định không nói chuyện này với người khác… Bích Đồng tỷ tỷ!”
Bích Đồng biết Thu Lộ vốn là nha hoàn ở Hưng Ninh Viên, tính tình rất thành thật chất phác.
Thấy Thu Lộ như vậy, Bích Đồng đã tin tưởng, liền cắn răng nói:
“Tốt lắm, ngươi chia cho ta hơn phân nửa, bằng không ta sẽ nói chuyện này ra ngoài.”
Thu Lộ vui mừng, vội đứng dậy, móc chuỗi ngọc trai giấu trong lòng ra, nhét vào tay Bích Đồng, rồi lại lấy một chiếc nhẫn mã não, một chiếc vòng tay huyết ngọc, một đôi khuyên tai hoa hồng bằng vàng mười, một đôi khuyên tai ngọc bích hình giọt nước, một cây trâm hoa hải đường bằng ngọc bích… đưa hết cho Bích Đồng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nhìn thấy nhiều châu báu như vậy, lại thấy mã não, ngọc bích lên nước bóng đẹp, Bích Đồng nhìn sững, vội nhét hết vào lòng.
Nàng ta chỉ vào Thu Lộ, nói:
“Ngươi cẩn thận một chút, ngậm mồm ngậm miệng lại!”
“Sao muội dám nói ra? Chuyện này cũng liên quan tới vấn đề sống chết của muội mà!”
Thu Lộ giấu kỹ đồ trong lòng, rồi nói:
“Chúng ta mau đi ra đi, ở lâu trong này, nhỡ ai thấy thì không tốt.”
Hai người rời khỏi phòng kho.
Thu Lộ hấp tấp chạy đi.
Bích Đồng cắn môi suy nghĩ, nhiều đồ thế này, nếu cầm về để ở phòng ngủ, chẳng may bị người phát hiện, thì không thể giải thích được, một người hầu như nàng ta lấy đâu ra nhiều châu báu như vậy?
Nghĩ vậy, Bích Đồng cũng không trở về báo cáo với Tần Tuệ Ninh, liền chạy đi, rời phủ bằng cửa hông phòng bếp nhỏ, nàng ta chạy một mạch về nhà.
Nhà nàng ta cách Tần phủ cũng không xa lắm, đi chừng tàn một nén nhang là tới. Gần chợ phiên có một viện nhất tiến (). Trong viện có ba gia đình ở, nhà Bích Đồng ở chái nhà phía tây.
() Nhất tiến: Nhà kiểu tứ hợp viện hoặc tam hợp viện Trung Quốc, chia thành nhất tiến, nhị tiến, tam tiến… Nhất tiến là loại nhà căn bản nhất, bao gồm nhà chính và hai sương phòng ở hai bên thành hình chữ “Phẩm” (品), sát hai bên nhà chính là hai phòng nhỏ gọi là “nhĩ phòng”, khu đối diện nhà chính (nếu có) gọi là “đảo tọa” cũng có ba gian.
Cách tốt nhất là gửi mấy thứ này cho mẹ nàng ta giữ ở nhà.
Do ba gia đình ở chung một viện, nên ban ngày cửa viện không khóa. Bích Đồng đẩy cửa viện đã bong từng mảng nước sơn, thở hổn hển chạy vào chái nhà phía tây.
“Két” một tiếng, cánh cửa ô vuông bị đẩy ra:
“Mẹ, con đã về! Mẹ…”
Đột nhiên Bích Đồng trợn mắt, đôi môi run rẩy không nói nên lời.
Tần Nghi Ninh ngồi ngay ngắn ở ghế chủ nhà, đứng sau lưng nàng là một lão tiên sinh tuổi chừng năm mươi, cách ăn mặc không tầm thường, hai gã sai vặt trẻ tuổi và hai người thoạt nhìn như là hộ viện.
Mẹ Bích Đồng đang đứng gần đó, dè dặt nói chuyện với Tần Nghi Ninh.
Thấy Bích Đồng chạy vào, Tần Nghi Ninh nở nụ cười:
“Hôm nay Bích Đồng cô nương gấp gáp về nhà? Thực sự là trùng hợp rồi!”