Chương PHẢN ĐỒ ()
"Cô nương xem chỗ này.” Tào Vũ Tình kéo tay Tần Nghi Ninh, chỉ vào kẽ nứt trên đất thấp giọng nói, “Ta hoài nghi cửa vào chính là nơi này, dò xét mấy ngày nay, vì sợ bứt dây động rừng nên vẫn không dám đến gần, nhưng lại loáng thoáng nhìn thấy từ cửa hang có ánh sáng nhạt tỏa ra giữa đêm. Tuy bọn chúng đã dùng lá cây che đi nhưng vẫn có một ít ánh sáng bị lọt.”
Tần Nghi Ninh gật đầu nói: “Ta tin tưởng phán đoán của phu nhân là không sai. Bây giờ chúng ta xuống đó trước chứ?”
Suy nghĩ một lát, Tào Vũ Tình nói: “Nếu đã tới, vậy nên vào xem thử một lần. Ta nghi ngờ kho báu được giấu ngay ở đây. Nhưng cô nương cũng nên cảnh giác, bám sát vào ta không được đi xa. Ta chỉ lo đối phương trở mặt, tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn.”
Tần Nghi Ninh gật đầu, về lý trí, nàng cảm thấy có khả năng người Thanh Thiên Minh đã phản bội, nhưng về tình cảm thì vẫn không muốn tin tưởng vào điều đó.
Tào Vũ Tình kéo Tần Nghi Ninh đi mấy bước, liền đó lập tức dừng chân, “Cứ tạm chờ một lát trước. Trước tiên vẫn nên sai người xuống âm thầm điều tra xem sao, dù sao chúng ta cũng đã tìm được đến đây, không gấp một nhất thời. Tiểu Tuyết.”
Tiểu Tuyết với làn da đen nhẻm lập tức tiến lên hành lễ.
“Ngươi lặng lẽ xuống điều tra thử đi.”
“Dạ.”
Tiểu Tuyết là người có khinh công tốt nhất trong tất cả, những chuyện như điều tra thăm dò này cũng là người rành rẽ nhất.
Tào Vũ Tình dùng tư thế bảo vệ che chắn Tần Nghi Ninh sau lưng, dẫn theo ba mật thám mặt nạ bạc còn lại, cả Băng Đường và Ký Vân cùng lui về lùm cây bên đường.
Bóng Tiểu Tuyết biến mất sau cửa hang.
Qua thời gian chừng một nén hương, Tiểu Tuyết mới lại xuất hiện trước cửa.
Nhìn hắn gạt những cành lá che lấp cửa động ra gật đầu với mình, bấy giờ Tào Vũ Tình mới yên tâm dẫn nhóm Tần Nghi Ninh đi tới cửa hang.
“Bên trong thế nào?”
Tiểu Tuyết đáp: “Không gian bên trong rất lớn, có lẽ là do ảnh hưởng của động đất nên khe nứt này lại thông tới một sơn động thiên nhiên, trong động có để ít rương hòm, nhưng lại nghe được tiếng nước chảy, nghĩ chắc vẫn còn cửa ra khác nhưng lại chưa kịp dò xét hết.”
Tào Vũ Tình gật đầu, quay nhìn Tần Nghi Ninh với ánh mắt dò hỏi.
Tần Nghi Ninh suy nghĩ một lát, nói: “Trong rương để những gì, ngươi đã xem thử chưa?”
“Bên trong là bạc, loại bạc mười lượng một đĩnh.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh càng chắc chắn hơn về kết luận đây chính là nơi cất giữ kho báu.
“Đi thôi, dù sao cũng phải vào xem thử. Tuy rằng nơi này không còn ai khác.”
Kinh Trập và Tiểu Tuyết xuống cửa hang trước, kế tiếp là Tào Vũ Tình đỡ Tần Nghi Ninh, Băng Đường và Ký Vân thì đi ngay theo sau, cuối cùng là Tiểu Mãn và Đại Hàn.
Đại Hàn đi cuối cùng, mượn cây đuốc trong tay để chiếu sáng. Hắn bám sát theo bước chân người trước, nhưng khi đến khúc rẽ vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phương hướng cửa động.
Quả nhiên, sau khi đi qua một con đường lát gạch rộng rãi, chỉ chốc lát đã tới một không gian vô cùng rộng lớn. Ánh sáng nhảy nhót trên đuốc bị luồng gió không rõ thổi tới từ hướng nào đánh tan thành từng cái bóng màu quất đỏ chập chờn. Mấy rương gỗ lớn làm từ gỗ chương thơm đặt cách đó không xa, mảng trắng bạc xếp đều bên trong phản xạ lại ánh đèn đỏ màu quất ấm, chiếu rọi một vùng vàng óng chói mắt.
Tần Nghi Ninh nhìn kĩ những rương gỗ kia, chỉ cảm thấy hết sức quen mắt, “Không sai, những rương này đúng là rương trong kho báu của Thái Thượng hoàng.”
Lúc trước nàng và Bàng Kiêu bị giữ lại với đống kho báu rất lâu, đã vô cùng quen thuộc với những cái rương này.
Kinh Trập sải bước tiến lên, cầm một đĩnh bạc lên nhìn thử, nặng nề nói: “Lão Thái Thượng hoàng này, không khỏi cũng quá…”
Dù sao cũng từ mật thám mặt nạ bạc phục vụ Thái Thượng hoàng, tuy trong lòng có nhiều bất mãn hơn nữa thì cũng không tiện nói thẳng ra miệng.
Nhưng những người ở đây đều là những người đã từng chịu cực chịu khổ ở Đại Yên, trong lòng an cũng có bất mãn. Thái Thượng hoàng mặc kệ biết bao bách tính Đại Yên không quan tâm như thế, còn giấu hết tiền tài đi, mưu toan giữ lại để về sau xây dựng nước mới. Một hôn quân mặc kệ sống chết của bách tính như thế, đến tận bây giờ vẫn khiến người ta nhớ lại mà hận đến ngứa răng, chỉ ức không thể ăn tươi nuốt sống!
Mấy mật thám mặt nạ bạc đều quan sát số bạc trong rương.
Tần Nghi Ninh thì lại nhíu chặt chân mày.
Tào Vũ Tình nhận ra thái độ của nàng có chỗ không đúng, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Có gì không ổn à?”
Tần Nghi Ninh đi tới bên cạnh mấy cái rương, cầm một đĩnh bạc lên ngắm nghía, nói: “Ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Kho báu nhiều như vậy, tại sao ở đây lại chỉ có mấy rương?”
Tào Vũ Tình cười nói: “Có lẽ là người đem giấu đã chia kho báu thành mấy phần, chia ra cất giữ nhiều nơi?”
Tần Nghi Ninh gật đầu: “Ta cảm thấy không giống lắm, bây giờ không phải thời điểm bình thường, cho dù bọn họ muốn giấu cũng sẽ không cần đặt một phần ở nơi trung tâm xảy ra động đất.”
“Vậy cô nương cảm thấy…”
“Ta cảm thấy, chỉ có mấy rương như thế, tính ra khá giống như mồi nhử.”
Trong lúc nói chuyện, Tần Nghi Ninh đã ném bạc vào lại trong rương, lật thử xuống tầng dưới, kết quả bất ngờ phát hiện lại chỉ có hai tầng bạc, còn bên dưới là một tấm ván. Cầm ván nhấc lên, những đĩnh bạc xếp bên trên đổ ào ào vào trong, thế mà lại chỉ có một lớp ngoài là bạc!
Sắc mặt Tần Nghi Ninh thoắt chốc biến đổi: “Không ổn! Nơi này có bẫy! Chúng ta mau rời khỏi đây!”
Mọi người cùng cả kinh thất sắc, vội vàng đi về hướng cửa hang.
Không ngờ chỉ mới chạy không xa đã thấy ở nơi cửa hang, Liêu phu nhân cầm đầu dẫn hơn mười người đi xuống.
Mặt Tần Nghi Ninh trầm hẳn, giễu cợt cười một tiếng: “Không ngờ Liêu phu nhân lại ở nơi này.”
Liêu phu nhân mỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh: “Ta cũng không ngờ Minh chủ sẽ ở nơi này.”
“Hả?” Tần Nghi Ninh nhướng mày, “Ta còn tưởng Liêu phu nhân đã nghĩ tới từ sớm rồi chứ. Hôm ấy khi ngươi đi tìm ta, chẳng phải đã bố trí cạm bẫy xong xuôi hết rồi sao?”
“Người nói như vậy, thật đúng là làm người ta đau lòng quá.” Liêu phu nhân cau mày, dáng vẻ buồn bã như Tây Thi: “Minh chủ nói vậy, tức đã kết luận bọn huynh đệ ta đây là người xấu?”
Tần Nghi Ninh nhìn đám hán tử tay cầm đao thương gậy gộc, quắc mắt lạnh mặt nhìn nàng phía sau Liêu phu nhân, không nén được phải cười bảo: “Tình cảnh thế này, nếu Liêu phu nhân còn có thể nói mình trung thành tuyệt đối không có địch ý gì với người Minh chủ như ta, ngươi nói liệu ta có tin không?”
Liêu phu nhân quay đầu nhìn đám người sau lưng, liền đó che miệng cười bảo, “Xưa nay ta vốn biết Minh chủ là người thông tuệ, tình hình như hôm nay cũng sẽ không nhân nước đục mà mập mờ với người.”
“Có phải ngươi muốn lấy mạng ta?”
Liêu phu nhân nghe thì hết sức ngạc nhiên.
“Người ta đều nói Trí Phan An thần cơ diệu toán, bây giờ nhìn Minh chủ, quả thật cũng có mấy phần phong thái của trí Phan An.”
Đây chính là ngầm thừa nhận bọn họ sẽ giết Tần Nghi Ninh. Vietwriter.vn
Nhưng Tần Nghi Ninh vẫn chẳng buồn sợ.
Nàng nhếch môi nói: “Ngươi nói trước đi, sáu thuộc hạ khác của ta hiện đang ở đâu?”
Liêu phu nhân híp mắt cười nói: “Ta còn tưởng là với sự thông minh của Minh chủ thì hẳn phải đoán được nơi họ đang ở rồi chứ.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh chỉ biết ngước đầu nhắm mắt.
Tuy nàng chưa từng gặp sáu mật thám mặt nạ bạc kia, nhưng nếu vì mệnh lệnh của nàng mà họ mới mất mạng, trong lòng Tần Nghi Ninh làm sao nhẫn tâm cho nổi?
Liêu phu nhân dẫn mọi người bước lên trước, nhận lấy một thanh bảo kiếm từ một người phía sau, vừa đi vừa nói: “Những thuộc hạ kia của Minh chủ quả thật khó xử lý. Nếu không phải bọn chúng sớm phát hiện, bọn ta cũng sẽ không tổn thất nhiều huynh đệ như thế.