Chương ĐÀO
Có thế nào Lý Khải Thiên cũng không ngờ được Bàng Kiêu lại dám ầm ĩ ngay tại chỗ với mình như thế.
Y là Đế vương, là cửu ngũ chí tôn, cả thiên hạ đều là của y! Bàng Kiêu chẳng qua chỉ là một bề tôi là lại dám ăn nói như thế trước mặt y, chẳng lẽ là còn dám tạo phản?
Lý Khải Thiên chỉ cảm thấy mặt mũi đau rát, chỉ thẳng Bàng Kiêu giận dữ: “Ngươi có biết mình đang nói chuyện với không hả? Ngươi có biết người mình đang chỉ trích là ai! Chẳng lẽ trẫm còn có thể phái người đi bắt cóc thê tử ngươi!”
Bàng Kiêu nhịn rồi lại nhịn, cố lắm mới không thẳng tay giết luôn người trước mắt cho hả cơn giận.
“Thánh thượng.” Bàng Kiêu chắp tay, bị nước mưa và bùn đất bám dính chảy trên da thịt khiến làn da màu tiểu mạch lộ chằng chịt những vết thương. Đó đều là dấu vết do những năm chinh chiến đã qua để lại, đủ để khơi dậy lòng kính phục của tất cả mọi người ở đây.
Giọng hắn không bén nhọn như Lý Khải Thiên mà thẳng thừng kể lại: “Thê tử bên thần chịu khổ ở nơi thiên tai, ngày ngày chịu đói chịu khát trong hoàn cảnh ác liệt như thế mà vẫn bận tâm tới nỗi khổ của người dân. Tuy nàng chỉ là nữ, song vì ôm tấm lòng nhân từ quan tâm dân chúng, một lòng muốn làm chút gì cho người dân nên mới cắn răng không kêu khổ kêu mệt trước mặt thần.”
“Nàng thấy bách tính ở vùng gặp nạn không cơn ăn, không thang thuốc, còn chủ động bán hết của hồi môn của mình đổi lấy bạc mua lương thực cho bách tính, còn chở cả lương thực trong những điền trang dưới danh nghĩa mình tới để nấu cháo phát chẩn, không thu lấy bất cứ đồng cắc nào.”
“Có thể nói là chính vì có sự trợ giúp của nàng, thần mới bớt được rất nhiều áp lực, cũng khiến rất nhiều bách tính tránh được họa chết đói. Đây không phải thần bịa đặt công lao của nàng mà là tất cả những chuyện nàng đã làm, Củng Tri phủ biết, Lý Tri huyện biết, bách tính ở huyện Dương và cựu đô đều biết.”
“Giờ nàng bị bệnh mà còn không nỡ từ bỏ chuyện ở vùng nạn, không chịu rời đi, là do thần kiên quyết bắt nàng về kinh nghỉ. Thân thể nàng vốn yếu đuối, không da dày thịt chắc chịu được đánh đập khổ sở như thần, một phận nữ nhi yếu nhược thì làm sao chịu nổi hoàn cảnh đói khát, thiếu đại phu thiếu thuốc men ở vùng tai nạn?”
“Nhưng thần đã sai rồi, thật sự sai rồi. Nếu biết khi nàng đi đến đây sẽ bị Long Tương quân uy hiếp làm hại phải chôn thân nơi này, thần thà để nàng bệnh tật bên mình cũng đỡ hơn phải bỏ mạng. Thần vì Thánh thượng chinh chiến thiên hạ, làm lưỡi dao sắc của người, rất nhiều người đều nói thần là một trang hảo hán.”
“Nhưng người hảo hán này như thần, đến cả thê tử mình cũng không thể bảo vệ.”
Bàng Kiêu cúi thấp đầu, không biết nước mưa hay nước mắt men dọc theo mép tóc hắn, chảy tràn xuống gương mặt góc cạnh, chạm nhau tại cằm rồi nhỏ xuống lồng ngực to lớn.
Những lời vừa rồi, khơi dậy lòng trắc ẩn của mọi người ở đây.
Một hán tử chiến công hiển hách mà lại không bảo vệ được cho thê tử yếu ớt mới tân hôn, người chôn xác trong hang này rõ ràng là Long Tương quân Lý Khải Thiên điều đi tìm kho báu, nếu nói việc Trung Thuận thân vương phi gặp phải không có liên quan gì với Thánh thượng, thử hỏi ai dám tin?
Lý Khải Thiên nghe xong thì tức giận mấp máy môi hồi lâu, mãi mà không biết nên nói gì.
Cái vẻ thâm tình không nguôi này của Bàng Kiêu là diễn cho ai nhìn? Nếu thật để ý sinh tử của Tần thị, vậy ban đầu sao lại dùng đủ mọi thủ đoạn cướp người vào tay, dùng mọi cách làm khó?
Lý Khải Thiên vô cùng hoài nghi, có phải Bàng Kiêu có tham dự vào chuyện kho báu bị mất, cố ý lấy cái chết của Tần Nghi Ninh ra để đổi lấy sự đồng tình của mình người hòng che giấu việc xấu xa mình đã làm?
“Ngươi cũng không cần đau buồn như vậy.” Lý Khải Thiên trầm giọng nói, “Trẫm sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, hết thảy tạm cứ tập trung việc đào bới là chính, bây giờ vẫn chưa đào hết người lên, cứ đợi khi mọi việc rõ ràng rồi hãy bàn luận chuyện này cũng không muộn.”
“Lời này của Thánh thượng, tức đã đoán định thần để cho một nữ nhân tới cướp đoạt kho báu?”
Mặt Lý Khải Thiên tức khắc đen kịt.
Đúng vậy, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ không giao chuyện trọng đại như vậy cho một nữ tử đi làm. Lý Khải Thiên biết Tần Nghi Ninh thông minh hơn người, khác biệt hẳn với những nữ tử khuê các bình thường khác. Nhưng tất cả mọi người ở đây thì đâu có biết.
Vừa rồi y cố tình nói ra lời như tạm tha thứ để về sau tính sổ ấy lại có vẻ như mình quá nghiêm khắc xảo quyệt, trước mặt nhiều quân lính Long Tương như vậy quả không khỏi có phần hơi hạ lưu.
“Thôi, trẫm thông cảm cho ngươi mới mất Vương phi nên trong lòng buồn khổ, cũng không so đo lời nói sơ suất của ngươi nữa. Nhưng ngươi cũng phải chú ý nhiều hơn.” Một tay Lý Khải Thiên đặt ra sau lưng, một tay chỉ vào Bàng Kiêu.
Bây giờ Bàng Kiêu không có tâm trạng nào tranh luận với Lý Khải Thiên, mà về mặt lý trí cũng biết không nên tranh chấp với y. Liền chắp tay hành lễ rồi quay đầu tiếp tục đào bới hiện trường.
Phần đất xốp dưới hang từng bước được đào ra, thi thể của Long Tương quân và Thanh Thiên Minh cũng chầm chậm phơi bày trước mắt.
Thứ cuối cùng lộ ra là mấy cái rương, mơ hồ có thể thấy bên trên có bạc.
Ánh mắt Lý Khải Thiên tức khắc sáng rực, vội vàng lệnh người dời bạc ra kiểm đếm. Bàng Kiêu thì lại phát hiện ra một cửa hang ở trên vách động cách cái rương không xa, loáng thoáng còn nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy lách tách.
Bàng Kiêu vội bước chân đi sang, quay đầu lệnh Hổ Tử, “Mau cầm đèn tới.”
Hổ Tử vội vàng ngẩng đầu kêu la đòi đèn với người trên mặt đất, liền đó nhận lấy đèn lồng đưa cho Bàng Kiêu đang đứng bên dưới.
Bàng Kiêu lại dò đèn vào động đất, “Có ai không? Nghi tỷ nhi?”
Trong động, loáng thoáng nghe tiếng vang lục ục, kế đó là một giọng nữ yếu ớt, “Vương, Vương gia? Là Vương gia sao?”
Bàng Kiêu mừng rỡ, vội vàng nói: “Là ta, ngươi là Băng Đường? Vương phi đâu? Ngươi mau ra đây, bên trong còn có ai nữa?”
Giọng Băng Đường mong manh yếu ớt: “Chân ta gãy rồi, không ra được. Còn có Ký Vân, cũng ở đây, bị thương.”
Thấy vậy, Bàng Kiêu vô cùng lo lắng, không tiện nhiều lời liền hợp lực với Hổ Tử cứu Băng Đường và Ký Vân ra trước.
Trên người Ký Vân có vết dao chém, đã hôn mê vì mất máu quá nhiều.
Một chân Băng Đường có lẽ đã gãy xương, chỉ hơi cử động đã đau tới tái mặt.
Bấy giờ Lý Khải Thiên cũng đã nghe nói tìm được người sống, liền vội chắp tay đến gần xem thử.
Bàng Kiêu tóm lấy một tay Băng Đường, hỏi: “Vương phi đâu? Vương phi đang ở đâu?”
Nước mắt Băng Đường ào ào chảy xuống, “Ta, ta cũng không biết. Lúc ấy bị người ta chặn đánh, Vương phi giấu ta ở sau rương gỗ, bảo ta nghĩ cách chạy đi. Ta vẫn luôn trốn trong đấy, thấy Vương phi bị một người mặc quân phục của Long Tương quân chém một đao, trên vai có một vết thương rách áo, máu chảy nhiều lắm. Lúc ấy, lúc ấy trong hang đang xảy ra hỗn chiến.”
Nói tới đây, Băng Đường lại nhìn Lý Khải Thiên đứng gần đó, lời đó chuyển ngoặt: “Bọn ta đang đi đường với Vương phi bình thường, nhưng tự dưng lại gặp phải cướp, những người đó còn ăn mặc trông như Long Tương quân rồi trói Vương phi lại. Thị vệ của Vương phi liều chết chống cự nhưng không địch lại chúng, bây giờ cũng không biết Vương phi còn sống hay đã chết nữa…”
Lúc nghe Băng Đường nói Tần Nghi Ninh bị thương mất máu rất nhiều, trong lòng Bàng Kiêu vô cùng hoảng hốt.
Bây giờ hắn đã không còn tâm trạng nào suy nghĩ xem rốt cuộc lời Băng Đường nói câu nào là thật câu nào là giả nữa. Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là Tần Nghi Ninh còn sống hay đã chết. Nàng bảo Băng Đường chạy trốn nhưng mình thì hoàn toàn không tránh đi, ngày thường Băng Đường và Ký Vân vẫn luôn bám sát nàng như hình với bóng, giờ cả hai người họ đều đang ẩn thân trong vách hang, nhưng tại sao lại không thấy bóng Tần Nghi Ninh?
Rốt cuộc Tần Nghi Ninh đã bị người ta giết hại hay là đang bị chôn vùi ở chỗ này?
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nghĩ tới đây, Bàng Kiêu không còn tâm trạng suy nghĩ gì nữa, vội lo lắng nhảy xuống bắt đầu tập trung đào bới.
Hổ Tử thì sắp xếp người đi lo liệu cho Băng Đường và Ký Vân, nghĩ cách tìm người xem bệnh bốc thuốc cho hai người.