Chương CHINH PHỤC
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng nõn, cây cỏ xanh biếc, con ngựa đỏ thẫm, mỹ nhân mặc áo khoác tay hẹp kiểu Tác - ta, mái tóc đen nhánh tung bay, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời như hai vì sao dưới đôi mày liễu thon dài, lại thêm đôi môi đỏ mọng quật cường mím lại khi thuần phục ngựa…
Tất cả những chi tiết này vẽ nên một hình ảnh vô cùng ấn tượng, có sức lay động trong lòng những người vây xem. Hình ảnh này không thể hình dung bằng sự xấu - đẹp, mà điều khiến lòng người chấn động là vẻ kiên cường bất khuất như toát ra từ trong máu thịt của nàng. Mặc dù so với con ngựa hoang kia, nàng quá đẹp đẽ, nhỏ bé và yếu ớt, nhưng khí thế phát ra khi đối chọi lại không kém nó.
Lục Hành nhìn đến ngây dại từ lúc nào rồi.
Tư Cần cũng hơi nheo mắt lại, kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
A Na Nhật cắn môi, không ngờ ngay đến cả thuần phục ngựa, ả hồ ly này cũng có bản lĩnh quyến rũ người khác! Lúc này nàng ta thầm nghĩ, tốt nhất là ả hồ ly tinh này rơi xuống, bị ngựa hoang giẫm cho gãy nát xương cốt.
Nhưng hy vọng của A Na Nhật đã tan vỡ.
Tần Nghi Ninh nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt yên ngựa, cúi rạp người vững vàng dán sát trên lưng ngựa, không mảy may sợ hãi trước sự dũng mãnh của con hồng mã. Nàng đã từng tiếp xúc với ngựa hoang, cũng từng cưỡi ngựa hoang đầu đàn. Tuy về sau phải xa cách, ngựa đầu đàn không muốn đi theo nàng, nhưng rốt cuộc, đối với loại động vật hoang dã nhưng có trí thông minh này, nàng rất yêu thích và tôn trọng, đương nhiên cũng biết cách thuần phục chúng.
Tần Nghi Ninh hạ quyết tâm nhất định không chịu thua, ngựa hoang cũng rất nóng nảy bất kham. Trong lúc một người một ngựa giằng co, con hồng mã thấy không hất được nàng xuống, lại hí dài một tiếng, bắt đầu chở nàng chạy lồng lên.
Con ngựa phi bất ngờ, Tần Nghi Ninh không kịp phòng bị, thân hình nghiêng ngả, khiến người xem kêu lên hoảng sợ, nhưng nàng phản ứng cực nhanh, lập tức ngồi ngay ngắn lại, cương quyết ngồi vững trên lưng con ngựa chứng hoang dã ít thấy, chạy quanh với tốc độ nhanh như chớp.
Nàng cúi rạp xuống, tập trung tinh thần giữ vững thăng bằng, thử khống chế con ngựa, mái tóc dài tung bay, trong chớp mắt đã chạy một vòng quanh hàng rào gỗ của sân đua ngựa, mỗi nơi chạy qua đều để lại phía sau một trận gió mạnh. Người chung quanh đều không thấy rõ vẻ mặt của nàng, trong chớp mắt, người đã chạy xa rồi.
Tốc độ như thế còn nhanh hơn tốc độ cưỡi ngựa của A Na Nhật khi nàng ta tham gia đua ngựa vừa rồi.
Dù sao đám hán tử kia theo Khả Hãn đua ngựa, thắng thua không quan trọng, chỉ cần làm Khả Hãn vui vẻ.
Nhưng lúc này Tần Nghi Ninh đang thuần phục ngựa, quan trọng nhất là phải khiến con ngựa chịu chạy theo sự điều khiển của nàng.
So ra, trình độ của ai có thực chất hơn, ai cưỡi ngựa khéo léo hơn, không cần nói ra cũng biết.
Thật ra, bắt đầu từ lúc A Na Nhật chọn một con ngựa hoang cho Tần Nghi Ninh, với mong muốn nó hất nàng ngã chết, A Na Nhật đã thua rồi.
A Na Nhật nắm chặt roi ngựa trong tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng chạy mấy vòng ở phía trước, thiếu điều nghiến gãy cả răng.
Bên này, Tần Nghi Ninh cũng cảm nhận được sự khuất phục của con hồng mã, không những giảm tốc độ xuống, không còn hất vó lung tung, mà nó còn chịu nghe theo sự điều khiển của nàng.
Sau khi để cho hồng mã chạy mười mấy vòng, Tần Nghi Ninh thử ghìm cương cho nó dừng lại trước mặt người xem, hồng mã hí dài một tiếng, rồi liền đứng lại.
Mọi người đều ồ lên kinh ngạc, có rất nhiều cậu bé nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt tràn đầy ái mộ và sùng bái.
Tần Nghi Ninh ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, mỉm cười nhìn A Na Nhật: “Khả Hãn, bây giờ có thể thi được rồi.”
Còn thi cái gì nữa đây?
Từ lúc bắt đầu thuần phục ngựa, thuật cưỡi ngựa mà nàng thi thố đã tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người khác trầm trồ thán phục, bây giờ còn thi đấu, nếu chẳng may thua nàng, chẳng phải là càng mất mặt sao?
A Na Nhật hừ một tiếng hất cằm nói: “Ta không hơi đâu thi với ngươi!” Nói rồi, liền đi về phía Tư Cần.
Tần Nghi Ninh chớp chớp mắt, nụ cười hết sức dịu dàng, như thể dung túng một đứa trẻ không hiểu chuyện.
“Được rồi, vậy thì không cần thi nữa.” Nàng gọn gàng xoay người xuống ngựa, trả dây cương lại cho hán tử lúc nãy.
Nào ngờ con ngựa lại phát ra tiếng phì phì trong mũi, dụi dụi cái đầu to vào mặt Tần Nghi Ninh, lại cạ mặt mình vào cổ Tần Nghi Ninh, dáng vẻ vô cùng thân thiết, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng, “anh chàng” làm nũng này và gã bá vương muốn hất ngã chết người lúc nãy, là một.
Hán tử kia cũng là một người tính tình ngay thẳng, thấy vậy mỉm cười, dùng một thứ ngôn ngữ Đại Chu què cụt, đứt quãng, giọng trọ trẹ nói: “Ngựa, của, nê.”
Tần Nghi Ninh cười nói: “Đa tạ ngươi chịu cho ta mượn ngựa.”
“Không không, ngựa, tây hoang nê. Nê “tùn phụt” tại chỗ. Ngựa, thuộc về nê!”
Trong đám người, có một số người thông thạo tiếng Đại Chu, nhiệt tình phiên dịch cho Tần Nghi Ninh: “Cô nương, ý Tang Đạt muốn nói, con ngựa này là của ngươi. Ngươi thuần phục nó, nó thích ngươi, ngựa nên thuộc về ngươi.”
Tần Nghi Ninh vội vàng nói: “Nhưng như thế không được, con ngựa này vốn là hắn cho ta mượn.”
“Cô nương, ngươi không biết rồi, con ngựa này vốn do Tang Đạt tìm được. Hắn mất ba tháng thuần phục nó, nó mới chịu cho hắn cưỡi, nhưng ngươi chỉ mất một lúc đã khiến nó chịu phục tùng. Người trên thảo nguyên chúng ta xem trọng duyên phận, rõ ràng là cô nương có duyên phận với con ngựa này.”
Các mục dân xung quanh đều cười gật đầu, khuôn mặc thuần phác cười rất chân thành, hình như mọi người đều đã quên A Na Nhật làm khó dễ Tần Nghi Ninh như thế nào.
Bởi vậy mới nói, đây là sự dễ thương của dân chúng. Họ thuần phác, tốt bụng, không biết đánh giá người khác bằng ý xấu, cũng cởi mở, không vi phạm truyền thống của bộ tộc.
Trong thâm tâm, Tần Nghi Ninh rất muốn nhận lấy con ngựa này.
Nàng nhất định không ở mãi nơi này. Nàng không thể trở thành công cụ trong tay người ngoài, cản trở phụ thân và Bàng Kiêu. Bởi vậy, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động hành động, mà có ngựa riêng thì xác suất chạy trốn thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, nàng là tù nhân, cho dù bây giờ nàng nhận con ngựa, A Na Nhật không tiện ra tay cướp trước mặt, thì sau đó cũng sẽ sử dụng mọi thủ đoạn để nàng không có được con ngựa này.
A Na Nhật là Khả Hãn, đương nhiên không thể trực tiếp cướp đồ của nàng, cho nên biện pháp tốt nhất, nhất định là giết chết con ngựa này.
Ngựa chết, đương nhiên là vô dụng.
Nghĩ vậy, Tần Nghi Ninh cười nói: “Ta được Khả Hãn mời đến đây, tất cả đều phải nghe theo sự an bài của Khả Hãn. Hơn nữa bên cạnh ta cũng không có người trợ giúp. Nếu như Khả Hãn đồng ý hỗ trợ trông nom con tuấn mã này, thì ta có thể đón nhận ý tốt của các ngươi.”
Dứt lời, nàng quay đầu lại nhìn về phía A Na Nhật.
Suýt nữa A Na Nhật nhổ nước bọt vào mặt Tần Nghi Ninh, đây là Tần Nghi Ninh vô sỉ muốn lợi dụng nàng ta!
Nếu nàng ta ưng thuận, chẳng phải là nàng ta phải chịu trách nhiệm? Vì sao nàng ta phải giúp Tần Nghi Ninh chăm sóc ngựa?
A Na Nhật cười nhạt, nói: “Ngươi chẳng qua là một tù nhân, có tư cách gì đưa ra yêu cầu với ta?”
Một câu nói khiến toàn trường im phăng phắc.
Tần Nghi Ninh mỉm cười, gật đầu nói: “Khả Hãn nói rất đúng, Khả Hãn chịu hạ thân phận đua ngựa với một tù nhân như ta, ta rất là cảm động, cho nên có phần quên mất thân phận.”
Dứt lời, Tần Nghi Ninh liền đi về phía lều của mình, để lại một bóng lưng trong ánh mắt của mọi người. Nguồn : Vietwriter.vn
A Na Nhật nhìn theo bóng lưng của Tần Nghi Ninh, nghiến răng đến mức hầu như chảy máu. Vừa xoay đầu lại, lại bắt gặp Tư Cần đang chăm chú nhìn theo bóng lưng Tần Nghi Ninh. Khi nam nhân của nàng ta nhìn về phía nữ nhân kia, ánh mắt hắn tràn ngập dục vọng, khiến A Na Nhật thầm giật mình hoảng sợ.
Quả nhiên lo lắng của nàng ta không dư thừa!
Đây chính là một con hồ ly tinh!
Nắm tay A Na Nhật nắm lại kêu răng rắc.
Nữ nhân này là sự uy hiếp rất lớn đối với nàng ta, phải tìm một lý do hợp lý diệt trừ mới được!