Chương ĐẠI ĐÔ
Nhờ A Na Nhật làm ầm ĩ một trận, rốt cuộc Tần Nghi Ninh được một ngày yên tĩnh. Có lẽ vì bị giám thị chặt chẽ, Tư Cần cũng không có cơ hội tới bên cạnh nàng nữa, khiến rốt cuộc tinh thần của nàng được buông lỏng.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Tần Nghi Ninh còn chưa dậy, rèm cửa đã bị ai đó vén lên, gió thu lạnh lẽo lúc hừng sáng luồn vào trong lều, Tần Nghi Ninh giật mình mở mắt ra, xoay người ngồi dậy, đề phòng nhìn ra cửa.
Người bước vào là một phụ nữ trung niên vóc người chắc nịch. Bà ta mặc một chiếc váy dài tay hẹp màu chàm, bên ngoài là áo màu đen, tóc búi gọn sau đầu.
Thấy Tần Nghi Ninh, bà ta lộ vẻ khinh thường, trào phúng nói bằng một ngôn ngữ Đại Chu không chuẩn: “Xem ra ngươi vẫn ngủ rất yên ổn? Khả Hãn sai ta từ hôm nay trông nom ngươi. Khả Hãn và Phò mã đều đã dậy chuẩn bị lên đường rồi, tù nhân như ngươi vẫn còn nằm ườn ra đó mà ngủ. Ngươi còn không dậy đi à?”
Tần Nghi Ninh liền hiểu ra. Nhất định là A Na Nhật khó chịu khi thấy nàng quá thoải mái, mới sai một lão ma ma tới dày vò nàng. Còn thị nữ trước kia, vừa nhìn thấy nàng thì mắt đã sáng ngời lên, sợ là sau này sẽ không đến nữa.
Tần Nghi Ninh cũng không nói lời nào, đứng dậy sửa soạn một hồi. Nàng rửa mặt bằng nước lạnh, thoa qua loa một chút nước ẩu tử làm trắng và mềm da, rồi đội chiếc mũ cẩn hồng mã não lên.
Nàng một thân một mình, cũng không có hành lý gì nhiều, chỉ có một chút thuốc uống phải mang theo, sắp xếp thành một bọc nhỏ.
“Đi thôi.” Tần Nghi Ninh sửa soạn xong, liền xoay người lại, đi ra ngoài.
Lão ma ma không ngờ Tần Nghi Ninh tự chăm sóc mình thuần thục như vậy, lại không nói tới nói lui, cũng không lề mề dây dưa, thì thành kiến trong lòng bà ta cho rằng nàng là một nữ tử nịnh hót, vì muốn được sống sung sướng mà cả gan quyến rũ Phò mã, đã bắt đầu lung lay.
Trong lúc nhất thời, bà ta có phần không theo kịp ý nghĩ của mình. Tuy nhiên nhớ lại lời dặn bảo của Khả Hãn, bà ta liền đuổi theo, từ phía sau xô đẩy Tần Nghi Ninh.
“Đi mau đi, đừng có lê bước như vậy! Ngươi xem mình là ai chứ? Chẳng qua là một tù binh, còn dám kiêu căng trước mặt Khả Hãn!”
Tần Nghi Ninh bị đẩy, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Sau khi đứng vững, nàng giận dữ xoay người lại, vung tay tát ma ma kia một cái.
“Ngươi là cái thá gì mà dám giương oai trước mặt bản Vương phi!”
Lão ma ma bị nàng đánh mạnh đến mức xoay một vòng tại chỗ, đầu óc choáng váng, ngã ngồi xuống đất, không thể tin nổi bụm mặt ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi, ngươi dám đánh ta?”
“Ngươi là nô, ta là chủ, ngươi phạm thượng, sao ta không trừng phạt ngươi được? Ta là khách do Phò mã các ngươi mời tới, ngươi là một người hầu, mà dám làm càn như vậy? Chẳng lẽ Tác - ta các ngươi không cần giao thiệp với Đại Chu sao?”
Tần Nghi Ninh không lớn tiếng, tốc độ nói cũng không nhanh, nhưng vẫn có sức uy hiếp.
Tất cả mọi người đang vội vàng chuẩn bị lên đường bên ngoài lều đều nhìn về phía này. Thấy lão ma ma muỗn dạy dỗ Tần Nghi Ninh, ngược lại, lại bị Tần Nghi Ninh cho một bài học, ai nấy đều thấp giọng bàn tán, chỉ trỏ.
Tần Nghi Ninh trách mắng: “Hoặc là người ở lại hầu hạ chu đáo, hoặc là chạy về đổi một người hiểu phép tắc tới đây! Ta nghe nói Tác - ta là một dân tộc thấu tình đạt lý, nhiệt tình hiếu khách, nhưng giờ đây đã hoàn toàn bị một kẻ không biết phép tắc như ngươi hạ thấp phẩm cách rồi!”
Bên cạnh có một số người nghe hiểu được tiếng Đại Chu, có người nghĩ Tần Nghi Ninh quá cố chấp, cũng có người nghĩ lão ma ma này quá hỗn xược, chọc giận quý khách.
Tiếng bàn tán của mọi người càng lớn hơn.
Lúc này A Na Nhật khoác áo choàng đỏ thẫm, cầm roi ngựa trong tay rảo bước đi tới. Thấy người do mình an bài lại ngồi dưới đất, mặt bị tát sưng lên, nàng ta nổi giận.
“Ngươi thật to gan! Dám làm càn trên địa bàn của bản Hãn!”
“Khả Hãn.” Tần Nghi Ninh vẫn lễ độ, nói: “Thiếp thân là hạng nữ lưu, không hiểu biết nhiều lắm. Nhưng dù vậy, thiếp thân cũng biết đạo đãi khách là như thế nào.”
“Khả Hãn là nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết phán đoán và xử trí đúng mực, nếu còn giao việc cho những người có trình độ thấp kém như thế này, bọn họ không hiểu chuyện, sẽ làm giảm sút danh tiếng của Khả Hãn, như thế chẳng phải là mang tiếng cho Khả Hãn sao? Người hiểu chuyện thì biết là người hầu tồi tệ tự ý làm, người không biết sẽ tưởng rằng Khả Hãn cố ý sai phái bọn họ ngược đãi một vị khách trói gà không chặt!”
Nhìn dấu tay còn hằn trên gương mặt sưng vù của lão ma ma, A Na Nhật tức giận tái mặt: “Ngươi đúng là đồ mặt dày! Ngươi đánh người thành ra như vậy, còn không biết xấu hổ nói mình trói gà không chặt!”
Tần Nghi Ninh nhìn chiếc roi da trong tay A Na Nhật, khẽ cười nói: “Khả Hãn, ta kính trọng ngài là nữ trung hào kiệt, tuy ta bị Phò mã của quý quốc cưỡng bức tới đây làm khách, nhưng ta dù sao cũng là Chính phi của Trung Thuận thân vương Đại Chu, con gái của Thượng thư bộ Lễ, các ngươi có thể giết ta, nhưng không thể sỉ nhục ta!”
“Con người của ta không kiên nhẫn, tính tình lại cũng không tốt. Hơn nữa, quan trọng hơn cả là ta còn dễ bị kích động. Nếu người của các ngươi lại có hành động bất kính với ta, ta sẽ lập tức kết thúc tất cả để không chịu uất ức nữa. Đến lúc đó, chuyện các ngươi muốn đàm phán có thành hay không, ta không dám đảm bảo!”
“Ngươi còn dám uy hiếp bản Hãn! Nói cho ngươi biết, Tác - ta ta binh nhiều tướng mạnh, lương thảo dồi dào, nếu muốn san bằng toàn bộ đất nước Đại Chu nhát gan vô năng các ngươi, hoàn toàn là không cần tốn nhiều công sức! Ngươi có thể chết, chúng ta cũng không đàm phán, bản Hãn sẽ trực tiếp dẫn các dũng sĩ tràn sang, giết Đại Chu các ngươi không sót một manh giáp!”
A Na Nhật nói xong vung tay lên.
Các người hầu ở bên cạnh cũng đều theo nhịp hô to.
Tần Nghi Ninh nghe vậy, trong lòng cũng lo lắng.
Lúc này nàng có thể khẳng định, giữa Tư Cần và A Na Nhật nhất định có vấn đề. A Na Nhật tỏ vẻ không sợ hãi chiến tranh, cũng thực sự không quan tâm đến chiến tranh nhưng lại có phần mong muốn chiến tranh.
Mà bên phía Đại Chu, tình cảnh của Bàng Kiêu vốn rất khó xử, nếu nàng xảy ra bất trắc, nhất định Bàng Kiêu sẽ đưa quân sang báo thù cho nàng. Đến lúc đó đừng nói là Thánh thượng có chịu trao quân quyền cho hắn hay không, bản thân chiến tranh khiến bao sinh linh đồ thán, cũng là không nên.
Trong lúc ý niệm thay đổi thật nhanh, Tần Nghi Ninh lại không mảy may lùi bước: “Khả Hãn nhiều người, lại lớn giọng, ta không hơn thua với các ngươi. Chẳng phải đã nói phải về kinh thành sao? Ta lên xe trước đây.”
Tần Nghi Ninh gật đầu, đi về phía một chiếc xe đẩy tay. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lục Hành đã bị đưa lên xe, thấy Tần Nghi Ninh đến gần, hắn liền cười nhích vào trong, tránh chỗ cho nàng.
Lục Hành thấp giọng nói: “Nàng đừng khiêu khích bọn họ, kẻo lại bị đánh đập. Ta thấy mục đích bọn họ trói hai người chúng ta lại cũng không chỉ đơn giản là đòi tiền chuộc.”
“Ngươi cũng nhìn ra điều đó?” Tần Nghi Ninh thấp giọng hỏi.
Hai người ngầm hiểu. Xem ra với sự thông minh của Lục Hành, hắn đã tìm hiểu rõ một số tình huống.
Thấy Tần Nghi Ninh lên xe ngựa, lại quyến rũ Lục Hành ngay được, trong lòng A Na Nhật càng thêm nghi ngờ nhân phẩm của nàng, thản nhiên ra lệnh lên đường. Dọc đường, nàng ta cũng không cho nghỉ ngơi, đi cả ngày tới lúc trời tối đen, rốt cuộc vào cửa thành Đại Đô của Tác - ta.
A Na Nhật theo thói quen quay đầu lại khoe khoang: “Tác - ta ta có lịch sử lâu đời, so sánh với cái địa phương nho nhỏ kia của các ngươi, đều có vẻ khi dễ các ngươi. Hôm nay bản Hãn liền đưa các ngươi đến để các ngươi được mở mang kiến thức.