Chương ĐI SĂN ()
Đi săn?
Tần Nghi Ninh biết chắc đây không phải chuyện đơn giản. A Na Nhật đã ghen đến mụ đầu, dáng vẻ vừa rồi chắc chắn là đã không nghĩ được điều gì nữa, mà Tư Cần thì rõ ràng đang muốn lợi dụng A Na Nhật để làm gì đó. Người vừa rồi còn mới ồn ào vui vẻ mà bây giờ lại đột nhiên nói muốn đi săn, trong này nhất định có âm mưu.
Thị nữ thấy Tần Nghi Ninh cụp mắt né tránh, nín thít im lặng, nửa gương mặt ẩn trong da thú mềm mại, nửa gương mặt lại lộ ra dưới ánh lửa hồng trông dịu dàng và xinh xắn, đến một nữ nhân như nàng cũng thấy lòng mềm ra, huống hồ là nam tử? Trong bụng cũng liền thấu hiểu hơn với sự đề phòng coi Tần Nghi Ninh là tình địch của A Na Nhật.
“Phu nhân?” Thị nữ hỏi thăm một tiếng, nàng nghe theo lệnh A Na Nhật, giờ còn phải về phục mệnh.
Tần Nghi Ninh rất muốn từ chối, cơ thể đã yếu ớt lại phải chịu sự vất vả và cực nhọc vì di chuyển khiến nàng đã mệt mỏi đến đỉnh điểm. Nếu giờ còn đang ở Vương phủ, chắc chắn Tần Nghi Ninh sẽ bình tĩnh nghỉ ngơi một giấc cho đã, cứ thế nằm luôn trên giường ăn ăn ngủ ngủ để lấy sức, nói không chừng còn phải bệnh thêm một hồi.
Nhưng bây giờ nàng chỉ là tù nhân, vốn dĩ không có tư cách thả lỏng mình, A Na Nhật có ra lệnh gì cũng không thể từ chối hay phản kháng.
Không thể không nói, tuyệt cảnh ép nàng nhất định phải kiên cường. Trong tình hình hiện tại, hoặc là cắn răng chịu đựng hoặc cố sức giãy giụa một lần, hoặc chỉ có thể đưa cổ lên chịu tội, trở thành con dê con chờ người ta làm thịt.
“Ta biết rồi, hãy về nói với Khả Hãn, ta sẽ tới.”
Thấy Tần Nghi Ninh đồng ý, bấy giờ thị nữ mới gật đầu, lui về sau mấy bước, vòng qua bình phong rồi rời khỏi trắc điện.
Khi cửa đóng lại vang két một tiếng, toàn bộ đại điện lại lần nữa chìm trong yên tĩnh, chỉ có tiếng tí tách phát ra thi thoảng từ đống lửa.
Nhưng Tần Nghi Ninh vẫn không thả lòng.
Bởi vì nàng cảm giác được đại điện này, tuy bên ngoài không có ai nhưng thực tế lại có ít nhất hai người đang âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của nàng, còn là ở hai hướng khác nhau.
Nghĩ chắc hẳn là hai nhóm người, bởi vì để theo dõi một nữ tử tay trói gà không chặt như nàng thì không cần phải phái tới hai cao thủ, huống hồ ngoài điện còn có tầng tầng lớp lớp canh phòng, vốn dĩ không cần lo nàng sẽ chạy trốn.
Tần Nghi Ninh siết chặt tấm thảm bọc trên người, bọc mình thành một quả cầu bông, lại co ro nằm xuống bên đống lửa.
Lúc này nàng vô cùng nhớ nhà mình ở kinh thành, nhớ Bàng Kiêu, nhớ phụ thân và mẫu thân, nhớ cả Mã thị và Diêu thị.
Rồi cả Ký Vân và Băng Đường nữa, không biết đã chạy đi được hay chưa?
Tào Vũ Tình bị thương nặng như vậy, cũng không biết có thể sống được hay không?
Nàng và Bàng Kiêu đã tách nhau ra ba tháng, biết nàng mất tích, không biết Bàng Kiêu đã sốt ruột lo lắng thế nào…
Tần Nghi Ninh nhắm mắt, lại cảm thấy hốc mũi cay mắt, hốc mắt nóng hổi, nước mắt lập tức dâng lên, phải dốc hết sức lực mới có thể cố giữ mình không bật khóc.
Nước mắt khiến người ta yếu ớt, còn nàng thì không thể yếu ớt vào lúc này. Nàng phải sống sót rời khỏi Tác - ta trong sự kiêng kị của A Na Nhật và sự tính toán của Tư Cần, vậy nên không thể khiến mình yếu ớt mảy may, càng không thể sinh ý sợ hãi lùi bước. Một khi xuất hiện suy nghĩ mềm yếu, thứ chờ nàng chỉ có vạn kiếp bất phục.
Suốt đêm nay, Tần Nghi Ninh ngủ không hề yên ổn, khi bị giám sát tại một nơi hoàn toàn không thể cho mình cảm giác an toàn, nàng phải thời khắc đề phòng xem có ai tiếp cận hay không, cơ hồ không có khả năng được nghỉ yên ổn.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, nàng vẫn tinh thần sáng láng, thản nhiên như thường.
Thị nữ vẫn là người ngày hôm qua, tên là Ô Nhã Hãn.
Tần Nghi Ninh quan sát nàng ta, đoán khả năng cũng là người luyện võ. Bởi vì nàng ta đi bộ không tiếng động, trước nay lúc nào cũng tự nhiên xuất hiện ngay sau lưng. Nhưng tính cách Ô Nhã Hãn thì lại không đáng ghét, lại có chừng mực, sẽ nói chuyện với nàng vài câu, cũng sẽ giảng giải cho nàng ít phong tục của Tác - ta và về kiến trúc xung quanh, khi hầu hạ nàng cũng tạm coi như có lòng.
“Phu nhân, đã gần tới giờ rồi.”
“Được.”
Tần Nghi Ninh nhận áo bông Ô Nhã Hãn đưa tới mặc vào, lại đeo khăn quàng cổ bằng lông thỏ màu xám, xỏ giày ấm, đi ra ngoài điện dưới sự dẫn đường của Ô Nhã Hãn.
Ra đến cửa hông hoàng cung, đã có một đội hộ vệ và dũng sĩ chờ sẵn, thị vệ ai nấy mặc đồ da thú, khuỷu tay cầm cung dài, trong ống đựng đã chứa đầy tên, đứng yên lặng chờ lệnh xuống.
Mà những nô lệ dắt ngựa và chuẩn bị xe ngựa xung quanh thì ai nấy quần áo tả tơi, tóc tai rối bời, nét mặt đau khổ, thậm chí trong đám nô lệ còn có những đứa trẻ mới bảy tám tuổi và những cụ già còng lưng gầy nhom.
Tần Nghi Ninh nhíu mày, đi theo Ô Nhã Hãn bước lên trước.
Ô Nhã Hãn chỉ vào nhóm nô lệ, nói: “Phu nhân, Khả Hãn bảo người đứng đây chờ.”
Tần Nghi Ninh hiểu rõ A Na Nhật làm thế là muốn làm nhục mình, nhưng vốn nàng đã là tù nhân, huống hồ cũng chưa từng cảm thấy mình cao quý hơn những nô lệ này chỗ nào. Người sinh ra làm người, làm gì có ai trời sinh đã hèn mọn? Dựa trên thủ đoạn của A Na Nhật, những nô lệ này không chừng đều là những dân du mục thuộc bộ tộc thua cuộc khi chiến đấu nàng ta khi trước.
Nàng không hề có cảm giác gì, cứ thế đứng lại giữa đám nô lệ.
Bọn nô lệ cúi đầu đứng im một bên, lưng khom nhẹ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu xem là ai đang đứng trong đội ngũ của mình.
Biểu hiện trầm ổn ấy của Tần Nghi Ninh, kể ra lại khiến Ô Nhã Hãn phải nhìn với con mắt khác.
Không lâu sau, Lục Hành khoác áo lông xám đã cùng đi tới với Tư Cần và A Na Nhật.
Vừa bước qua cánh cổng thành bằng đá hình vòm đã nhìn thấy Tần Nghi Ninh tươi tỉnh đứng giữa một đám nô lệ mặt xám mày tro, tựa như hạc trong bầy ra, thản nhiên tự đắc.
Lục Hành tức khắc nhíu mày xót xa, trầm giọng nói: “Tư Cần Đại tướng quân, Vương phi của Trung Thuận thân vương thân phận tôn quý, cho dù bây giờ cũng là tù nhân như tại hạ thì đến cùng cũng nên nhận được sự tôn trọng nhất định, sao lại có thể đối đãi như với nô lệ như thế?”
Tư Cần vô cùng hưởng thụ với tiếng xưng hô này, liền nghiêm túc nhìn theo ánh mắt Lục Hành, khi thấy Tần Nghi Ninh đứng giữa những nô lệ thì không khỏi không đồng ý: “Đây cũng là sơ sót của ta.” Liền vẫy tay bảo Ô Nhã Hãn, “Còn không mau mời Vương phi đi theo.”
“Không được!”
A Na Nhật thấy Lục Hành cầu xin cho Tần Nghi Ninh thì đã rất không vui, giờ thấy Tư Cần đồng ý lại càng tức giận ngăn cản.
“Là bản Khả Hãn lệnh nàng ta đứng ở đó! Một tiện tỳ thôi mà, vốn nên đứng ở chỗ đó!”
Lục Hành nhướng mày, nhìn A Na Nhật với ánh mắt lạ lùng, “Chẳng lẽ là do tiếng Tác - ta của ta chưa tinh? Đường đường Vương phi khác họ của Đại Chu, ở Tác - ta lại chỉ có thể coi là tiện tỳ? Vậy xin hỏi trong hoàng thất Tác - ta, rốt cuộc có bao nhiêu người hèn mọn ngang thế?”
“Ngươi!” A Na Nhật tức giận trừng mắt nhìn Lục Hành, “Ngươi đừng quên, ngươi cũng chỉ là tù nhân! Bản Khả Hãn muốn giết ngươi chỉ cần một lời nói, ngươi…”
“Thì ra là thế, thế mà tối hôm qua Tư Cần Đại tướng quân còn nói ta là bạn của Tác - ta, giữa bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, thế mà hôm nay đã thành tù nhân trong miệng Khả Hãn rồi. Nếu vậy, có phải bây giờ ta nên đứng cùng với Trung Thuận thân vương phi?”
Lục Hành xuất thân bất phàm, khí chất tôn quý, thoạt trông còn giống người trên khiến người ta ngẩng nhìn hơn cả A Na Nhật, cộng thêm biểu cảm không vui trên khuôn mặt anh tuấn lúc này lại khiến lửa giận của A Na Nhật càng mạnh.
Giận quá, A Na Nhật đã định giơ luôn roi lên đánh.
Tư Cần kịp thời vươn tay bắt được roi, trở tay cầm chặt tay A Na Nhật trong tay mình, nói: “Khả Hãn bớt giận.”
A Na Nhật nhìn Tư Cần không dám tin: “Chàng lại vì thứ nữ nhân ti tiện đó!”
Mặt Tư Cần đã trầm như nước: “Khả Hãn, nàng hãy cẩn trọng hơn với lời mình nói ra đi! Nàng hoài nghi ta như vậy là muốn đẩy ta vào chỗ nào?”
Thấy Tư Cần thật sự nổi giận, A Na Nhật vừa giận vừa tủi thân, nhưng xung quanh còn có nhiều hạ nhân như vậy đang nhìn, nàng ta thật sự không chịu nổi mối nhục ấy.
Nàng ta rất muốn giải tỏa tất cả, lôi hết những chuyện vẫn chưa làm cho ra lẽ tối qua ra nói rõ, nhưng trông nét mặt tức giận của Tư Cần, lại nhớ tới lời bà vú đã nói…
“Khả Hãn nhất thiết không thể đa nghi, Phò mã không phải là người như thế. Nếu Khả Hãn còn tiếp tục nghi ngờ chỉ trích, vậy sẽ chỉ càng khiến lòng nam nhân hướng về những nữ nhân dịu dàng đa tình hơn.”
Dịu dàng đa tình?
A Na Nhật lại bất giác nhìn sang Tần Nghi Ninh dù đứng trong đám nô lệ vẫn xinh đẹp đến đáng giận hệt như bình thường, cố ép mình khống chế cơn giận.
Hôm nay đi săn, nhất định phải giết chết ả ta! Cái gì mà hợp tác, cái gì mà mua bán, có thể hợp tác với Lục môn thế gia thì tốt, nhưng ả đàn bà này tất phải chết!
Thấy A Na Nhật không nói, cơn giận trong bụng Tư Cần đã vơi bớt, tức giận mắng Ô Nhã Hãn: “Ngươi dẫn đường kiểu gì thế hả? Sao có thể dẫn phu nhân tới chỗ của đám nô lệ?”
Ô Nhã Hãn cũng chỉ làm việc theo lệnh A Na Nhật, nghe vậy thì vô cùng oan uổng. Nhưng cũng biết là để tìm lại mặt mũi cho mình, bây giờ chủ tử chỉ có thể đổ sai lầm cho người dưới, liền quỳ xuống dập đầu nói: “Là nô tỳ sơ sót, xin Phò mã trừng phạt.”
“Ngươi đi tới nhận tội với phu nhân đi, nếu nàng không chịu tha cho ngươi, ta cũng không thể nói được gì.” Khi nói những lời này, Tư Cần nói bằng tiếng Đại Chu, lại nhìn về phía Tần Nghi Ninh.
Lúc trước những người này ồn ào cãi nhau lâu như vậy, Tần Nghi Ninh nghe mà chẳng hiểu gì. Nhưng trông ánh mắt của họ, nàng cũng có thể đoán được là nguyên nhân do mình, tám phần là do nàng đang đứng trong nhóm nô lệ.
Nàng không ngờ Lục Hành sẽ đứng ra nói chuyện cho mình. Tuy không rõ hắn đã nói gì, song nhìn thấy A Na Nhật tức đến sắc mặt tái xanh thì trong lòng cũng thư thản không ít, đồng thời còn vô cùng cảm kích Lục Hành.
Bây giờ nghe Tư Cần nói như vậy, Tần Nghi Ninh đã hoàn toàn hiểu rõ, cũng hơi buồn cười với sự cẩn thận của Tư Cần.
Nếu nàng phạt Ô Nhã Hãn thật, không nói về sau A Na Nhật sẽ trả thù ghê gớm nhường nào, chỉ riêng việc đổi một thị nữ khác tới thì chẳng lẽ còn có thể tốt hơn? Huống hồ Ô Nhã Hãn cũng chỉ làm việc theo lệnh, chăm sóc nàng vẫn khá có lòng.
Tần Nghi Ninh liền phẩy tay bảo: “Ngươi đứng lên đi, cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi mà.”
Nàng nói bằng tiếng Đại Chu, những nô lệ xung quanh không thể hiểu được. Nhưng Ô Nhã Hãn lại rất rành tiếng Đại Chu, nghe Tần Nghi Ninh nói như vậy, tuy trong lòng rất sợ A Na Nhật sẽ giận cá chém thớt nhưng cũng vô cùng cảm kích, đặt tay lên ngực hành lễ rồi mới đứng lên.
Bọn nô lệ nghe hiểu tiếng Tác - ta nhưng lại không hiểu Tần Nghi Ninh nói gì, lúc trước Khả Hãn và Phò mã với cả Lục Hành cãi nhau thì họ có thể nghe hiểu, bây giờ thấy Tần Nghi Ninh tha thứ như vậy, ấn tượng với nàng cũng trở nên tốt hơn.
Vietwriter.vn
Những nô lệ này đều là quý tộc khi trước của các bộ tộc thua trận, bị A Na Nhật nô dịch đã lâu, cũng hết sức thông cảm với tình cảnh hôm nay của Tần Nghi Ninh, huống hồ đây còn là một nữ tử dung mạo như tiên nữ. Cho dù nàng là Vương phi của vị Vương gia chiến thần kia của Đại Chu thì cũng không thể thay đổi ấn tượng về nàng trong lòng họ.
Tần Nghi Ninh được mời đến bên Lục Hành.
A Na Nhật đè cơn lửa giận trong lòng xuống, lệnh người chia cho Tần Nghi Ninh một con ngựa và một cung tên, chưa gì đã gấp gáp hạ lệnh: “Lên đường!”
Vào trong núi rồi, nàng ta sẽ có đủ biện pháp lấy mạng Tần Nghi Ninh!