Cẩm Đường Quy Yến

chương 489sát cơ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương SÁT CƠ ()

Lục Hành nghe vậy quay phắt đầu lại, tức khắc thấy A Na Nhật mặc bộ trường bào vạt áo hẹp màu đỏ thẫm, đầu đội mũ da trắng tinh, trang điểm đẹp đẽ đi tới. Dáng nàng ta bước đi đầy kiêu căng ngang ngược, dải ngọc treo trước ngựa đong đưa theo những bước chân. Trong tay nàng ta cầm một cây roi, dải tua rua đỏ thẫm trên roi và cả cái chuông buộc trên cổ tay cùng lúc đong đưa, phát ra tiếng chuông reo thánh thót.

Lục Hành nén cơn giận, chắp tay hành lễ: “Khả Hãn.”

“Không ngờ bản Hãn mới nhốt tiện nhân kia có vài ngày mà nàng ta đã có bản lĩnh quyến rũ ngươi tới đây. Chẳng lẽ ngươi không biết nàng chỉ là một thứ tàn hoa bại liễu chỉ có bề ngoài? Nàng ta vừa ngoắc tay một cái là ngươi đã chạy tới, chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt? Chẳng lẽ ngươi chỉ coi trọng dung mạo của nàng ta?”

Lục Hành nghiêm mặt, nói: “Đại Chu bọn ta có một lời, “trong lòng có hoa, nơi nơi đều có hoa”. Khả Hãn thấy một nam nhân và một nữ nhân nói với nhau mấy câu mà đã cảm thấy đối phương làm chuyện xấu hổ không hợp luân thường, dùng góc độ ác độc nhất, bẩn thỉu nhất để suy đoán, rốt cuộc là vì cớ gì?”

“Ngươi!” A Na Nhật giận dữ nheo mắt, trầm giọng nói: “Ý ngươi đang nói là nội tâm bản Hãn bẩn thỉu ác độc?”

Lục Hành lại không trả lời, lạnh lùng cong môi.

Cho dù hắn không trả lời, ý giễu cợt đã hết sức rõ ràng.

A Na Nhật tức đỏ mặt tía tai, vừa định tức giận lớn tiếng mắng thì đã bị Lục Hành cướp lời trước.

Giọng Lục Hành chậm rãi ôn hòa, nhưng từng chữ như dao: “Khả Hãn, mình là người thông minh, hẳn biết bây giờ bách tính Khả Hãn cần cái gì. Chẳng lẽ Khả Hãn leo đến vị trí này, mục đích không vì lợi ích cho dân chúng mà chỉ vì để tự cao tự đại hay sao?”

“To gan! Ngươi là cái thá gì mà dám ăn nói như thế với bản Hãn!” A Na Nhật thịnh nộ, “Bách tính Tác - ta ta cần gì, bản Hãn định đoạt! Ý ngươi tức là, nếu có lời nào đắc tội ngươi, bách tính Tác - ta sẽ không thể sống tốt hay sao? Họ Lục, ngươi chớ nên cuồng vọng quá.”

Những hộ vệ bên cạnh cũng rút đao chĩa thẳng vào Lục Hành.

Tuy Lục Hành có biết ít công phu quyền cước, song cũng chỉ giới hạn ở mức cường thân kiện thể, còn nếu thực sự liều mạng với người ta thì chỉ có nước đưa đầu dâng mạng. Huống hồ, với thân phận của hắn, lúc nào đi đâu cũng có đầy hộ vệ đi theo, làm gì đã có lúc phải bị động như thế?

Hán tử Tác - ta trời sinh cao lớn cường tráng, mắt trừng to như chuông, vẻ mặt hận không thể ăn tươi nuốt sống luôn tại chỗ.

Bị người ta chỉ thẳng dao vào người như vậy, lại thấy đối phương hung dữ bặm trợn, nếu nói trong lòng Lục Hành không sợ thì chính là nói dối.

Nhưng hắn không hề nhượng bộ, trái lại còn tiến lên một bước, ưỡn ngựa dán sát vào đầu mũi đao của thị vệ đứng đầu tiên. Chỉ cần bước về trước thêm bước nữa, hoặc tay thị vệ kia hơi run, ngực hắn có thể sẽ bị đâm rách.

Thị vệ bị con mắt Lục Hành nhìn thẳng vào, không dám hành động.

Lục Hành trầm giọng nói với A Na Nhật: “Nếu không sợ làm hỏng chuyện của Phò mã, Khả Hãn cứ việc động thủ. Nhưng ta vẫn có một câu này muốn khuyên Khả Hãn, quyền lực tuy rằng nằm trong tay kẻ cầm đao, nhưng lòng người thì chưa chắc đã là như thế. Nếu Khả Hãn cứ cương quyết cậy mạnh như vậy, hở ra là động đao rút kiếm, ta quả thực rất khó tưởng tượng tương lai Tác - ta sẽ biến thành thế nào trong tay Khả Hãn.”

Ánh mắt lại híp lại, nói tiếp: “Sao Khả Hãn không học Phò mã nhiều hơn? Phò mã chẳng những giỏi văn giỏi võ mà còn có lòng nhân hậu, trong lòng cũng để tâm cuộc sống của dân chúng, chưa bao giờ làm việc theo cảm tính như Khả Hãn. Ngài nhìn lại hành động của mình bây giờ đi, rồi lại suy nghĩ tới những hành động của Phò mã, so sánh ra, ngài không sợ mất lòng dân hay sao?”

A Na Nhật càng nghe mặt càng tím tại, tâm trạng rối bời, đến cả mục đích chuyến này cũng quên mất.

Danh tiếng của Tư Cần trong dân chúng quả thật cao hơn nàng ta ư?

Ngôi vị của nàng ta có được không dễ dàng, A Na Nhật vẫn muốn gìn giữ tất thảy mọi thứ mình đang có. Nhưng sau những lời vừa rồi của Lục Hành, tại sao lại nghe như lúc nào Phò mã cũng có thể cướp lấy mọi thứ của nàng ta vậy?

Không không không, không đâu!

Tư Cần không phải là người như thế!

Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm nhiều năm đâu phải thứ chỉ cần người khác nói vài câu là có thể tiêu tan. Lục Hành là người Đại Chu, rõ ràng hắn không muốn nhìn bọn họ được yên ổn nên mới nói như thế! Mục đích chính là ly gián quan hệ của nàng ta và Phò mã!

A Na Nhật hít thở sâu mấy hơi, chậm rãi dằn cơn sợ hãi trong lòng xuống.

Nhưng những lời Lục Hành đã nói đến cùng vẫn chôn xuống đáy lòng nàng ta một hạt giống hoài nghi.

“Bản Hãn là vua của một nước, bản Hãn muốn cai trị đất nước này thế nào đều là việc của mình, không cần một kẻ con nhà thế gia nhỏ bé như ngươi chỉ dạy!”

Lục Hành rất giỏi quan sát lời nói sắc mặt, trông thần sắc ấy của A Na Nhật là đã đoán được vài phần, liền mỉm cười một tiếng, nói: “Khả Hãn tất nhiên là vua của một nước, không ai có thể phủ nhận sự thật này, nhưng vua của một nước cũng xin để ý tới thể diện mình nhiều hơn mới phải. Chớ nên vì đố kị làm để mất tôn trọng.”

Lục Hành đẩy tay gạt mũi đao trước mặt mình đi.

Thấy A Na Nhật đã không còn tức giận như vừa rồi, các vệ binh cũng liền thuận thế thu binh khí.

Lục Hành đến gần A Na Nhật, chắp tay, cung kính nói: “Lời ta vừa nói, xin Khả Hãn hãy suy nghĩ nhiều hơn. Sẽ có lợi với ngài đấy.”

Nói xong, Lục Hành liền cất bước rời đi. Tựa hồ không còn bất cứ quan tâm hay lưu luyến gì với nơi này nữa.

A Na Nhật nhìn theo bóng lưng Lục Hành, bàn tay nắm roi siết chặt, cuối cùng không chịu nổi cơn giận này nên lại đá tung cửa trắc điện nơi nhốt Tần Nghi Ninh.

“Mở cửa cho bản Hãn!”

Cửa điện bị khóa ngoài, cú đá này tức thì khiến xiềng xích vang lên leng keng, va đập vào cửa gỗ, quả thực khiến Tần Nghi Ninh và hai ma ma già bên trong giật thót mình.

Bên ngoài có người mở cửa.

Hai ma ma già lập tức tiến lên đón, khom người đặt tay lên ngực hành lễ với A Na Nhật.

“Khả Hãn.”

A Na Nhật nổi giận đùng đùng nhìn Tần Nghi Ninh, đôi môi thẫm đỏ dần mím chặt thành một đường thẳng, không thèm cho nàng một ánh mắt dư thừa nào đã thản nhiên vẫy tay, ý bảo tất cả mọi người lui ra ngoài.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Mọi người không dám trái lời, tất nhiên hành lễ lui ra.

Tần Nghi Ninh nhíu mày nhìn A Na Nhật bước từng bước tiến lại gần mình, hai tay sau lưng chậm rãi siết chặt.

“Khả Hãn có gì phân phó. Cứ nói thẳng là được.”

“Ngươi cũng can đảm đấy.” A Na Nhật quan sát Tần Nghi Ninh, không ngờ nhốt nàng lại không những không mài mòn đi sự gan dạ của nàng mà còn khiến nàng gầy đi, lộ ra mấy phần khí chất như liễu mềm nghiêng theo gió.

A Na Nhật cười lạnh bước tới gần, dùng roi nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn mình, cặp mắt sáng quắc trừng to nhìn nàng.

“Tần thị, bản lĩnh mồi chài đàn ông của ngươi đúng là giỏi lắm. Không thì cũng dạy bản Hãn vài chiêu xem?”

Tần Nghi Ninh đã chán ngấy cái dáng vẻ oán phụ này của A Na Nhật, “Khả Hãn năm lần bảy lượt bôi xấu ta, không phải là vì tự ngài không tự tin níu giữ được tim người mình hay sao. Trong lòng ngài cũng rõ ràng, ta và Phò mã của quý quốc chẳng có gì hết. Nếu có nghi ngờ, thế ngài cũng nên nghi ngờ Tư Cần mới phải! Đều là nữ nhân, ta khuyên ngài một câu thật lòng, lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người cũng không thể thiếu! Khả Hãn thì khéo sao lại ngược lại!”

Những lời này nói trúng tim đen, nghe mà gai lòng. A Na Nhật giận dữ xoắn vặn đôi mày, giơ tay quất thẳng xuống người Tần Nghi Ninh một roi, “Ta ngứa mắt nhất chính là loại hồ ly tinh quyến rũ đàn ông như ngươi, đã quyến rũ người ta còn dám ăn nói hùng hồn là mình không làm! Loại nữ tử như ngươi, đúng là nỗi hổ thẹn của nữ tử toàn thiên hạ!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio