Chương MÁU TƯƠI
Tần Nghi Ninh gật đầu, nhịn đau xoay người lại nhìn nam tử hắc y che mặt mỉm cười: “Mục công tử, đa tạ công tử.”
Người kia khựng lại, hơi cứng nhắc nói: “Ngươi, ta…”
“Ngươi không cần che giấu, dù sao thì thời gian chúng ta quen biết cũng cũng không phải là ngắn, làm sao không nhận ra thân hình và ánh mắt của ngươi? Ngươi giấu sư bá tới cứu ta phải không?”
Mục Tĩnh Hồ kéo miếng vải đen che mặt xuống, hơi xấu hổ nhìn Tần Nghi Ninh, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào cho phải.
Lục Hành nói: “Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta mau rời đi, tìm chỗ ẩn nấp.”
“Được.”
Nói rồi, ba người liền rời sân, Mục Tĩnh Hồ dẫn hai người đi càng lúc càng xa.
Cùng lúc đó, A Na Nhật mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền cảm thấy gáy đau nhức, buột miệng kêu lên một tiếng. Nàng vừa muốn ngọ nguậy đứng lên, đã thấy trước mặt xuất hiện một đôi ủng của đàn ông.
A Na Nhật ngẩng lên, liền thấy Tư Cần mặc trường bào bằng gấm đứng trước mặt.
“Phò mã, chàng đến rồi!” A Na Nhật đứng lên, đưa tay xoa xoa cổ, tay còn lại kéo tay áo Tư Cần làm nũng: “Có phải là chàng phát hiện ta không ở trong nên tìm tới? Cái con tiện nhân Tần Nghi Ninh kia đã cấu kết với tên nam nhân lỗ mãng kia chạy trốn rồi, còn đánh ta bị thương! Cổ ta đau quá!”
Tư Cần nhìn A Na Nhật mỉm cười thương xót, đưa tay ra kéo nàng tới gần, bàn tay to xoa xoa cổ nàng: “Đau chỗ này à?”
A Na Nhật chậm rãi nhắm mắt lại, trán tựa vào vai Tư Cần: “Đúng rồi, là tên Lục Hành kia uy hiếp ta, còn đánh ta bất tỉnh. Hắn còn dẫn theo một thuộc hạ võ nghệ cao cường, so với người của ta…”
A Na Nhật chợt im bặt.
Nàng ta không sao tin được cúi đầu xuống, nhìn ngực mình bỗng xuất hiện một lỗ thủng, nam nhân mà nàng ta yêu thương sâu sắc đang cầm trong tay một thanh chủy thủ đẫm máu.
“Ngươi!”
“Phụp”, lại một đao nữa mạnh mẽ đâm vào bụng nàng ta.
Sự đau đớn dữ dội hòa lẫn với nỗi kinh hoàng như bị sét đánh, khiến nàng ta trợn tròn hai mắt, khóe môi nàng ta rỉ ra một tia máu.
“Tư Cần, ta đối xử với ngươi không tệ, ta yêu ngươi như vậy, vì sao ngươi…”
Lại một đao.
Đâm xong ba nhát, Tư Cần thong thả đặt A Na Nhật nằm trên mặt đất, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, giọng trầm thấp, khàn khàn nói: “Ngươi cứ yên tâm ra đi, ta sẽ thống trị Tác - ta, thống nhất thiên hạ. Người Đại Chu giết ngươi, mối thù này ta cũng sẽ báo thay ngươi.”
Máu tươi đang không ngừng tuôn ra, thân thể A Na Nhật cơ quắp lại, trong đôi mắt trợn trừng tràn đầy phẫn nộ và bi thương.
Nàng ta không ngờ, mình lại chết ở đây bởi chính tay nam nhân của mình.
Đột nhiên nàng ta nhớ lại mấy lần Tần Nghi Ninh đã lúc thì ám chỉ, lúc thì nói thẳng, cảnh báo nàng ta về Tư Cần. Lúc đó, Tần Nghi Ninh từng nói uy vọng của Tư Cần trong dân gian rất cao, quyền lực mà hắn nắm giữ quá lớn. Phải chăng từ lúc đó, Tần Nghi Ninh đã nhìn ra vấn đề rồi?
Chỉ tiếc là nàng ta quá ngu xuẩn, chỉ một lòng nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ, vậy mà không để ý tới lời nhắc nhở của Tần Nghi Ninh.
“Súc… Súc sinh!” Bọt máu từ trong miệng A Na Nhật không ngừng tuôn ra, đôi mắt hung tợn trừng lên nhìn Tư Cần: “Ngươi… sẽ … chết… không… yên lành đâu!”
Tư Cần khoanh tay trước ngực, ngồi xổm trước mặt A Na Nhật, cười khẽ một tiếng: “Ngươi đã sắp chết rồi, ta có chết yên lành hay không, không cần ngươi lo. Ta bị ngươi chèn ép nhiều năm như vậy, lại vì ngươi mà xông pha nhiều năm như vậy cho giang sơn này, coi như ta cũng không thiếu nợ ngươi, nếu ngươi hận ta mà không thấy mệt mỏi thì cứ hận đi.”
A Na Nhật há to miệng, cố sức đưa tay lên, nhưng rốt cuộc không đưa lên nổi.
Lúc bóng tối và sự lạnh giá xâm chiếm cả người nàng ta, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong mắt nàng ta là vẻ mặt tươi cười như trút được gánh nặng của Tư Cần.
Tư Cần nhìn thấy A Na Nhật đau đớn co giật rồi ngừng thở, đôi mắt không còn sự sống mở to, vẻ tươi cười của hắn càng rõ rệt.
Hắn ngồi trên mặt đất, chậm rãi cầm chủy thủ chùi vào người A Na Nhật cho lau sạch vết máu, rồi nhét vào ủng. Sau đó, hắn bế A Na Nhật cả người đầy máu lên, như là ôm một đứa bé đang ngủ, trước hết đưa bàn tay to lớn vuốt mắt nàng ta nhắm lại, rồi bắt đầu rơi lệ.
“Khả Hãn, Khả Hãn! Ta sẽ báo thù cho nàng!”
Khóc lóc càng lúc càng lớn, Tư Cần đau lòng muốn chết, gào lên.
Những thuộc hạ thân tín đang xử lý những thi thể thị vệ trong viện lao vào, liền thấy Tư Cần ôm thi thể của A Na Nhật vô cùng đau khổ khóc lóc, cả người đầy máu, trông hết sức thê thảm.
Tiếng gào thét vừa phẫn nộ vừa bi thương kia, như thể tiếng gầm tuyệt vọng của dã thú.
Các thuộc hạ thân tín đều quỳ xuống đất, cúi đầu hành lễ trước vị Khả Hãn đã mất.
Tư Cần đột nhiên ngẩng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần thị, Vương phi của Trung Thuận thân vương và Lục Hành, đích tử của Lục môn thế gia hợp mưu sát hại Khả Hãn, các ngươi lập tức đi ra ngoài, lùng bắt trong toàn thành, nhất định phải bắt được hai tên đó! Mặt khác, triệu bá quan văn võ cả triều vào chầu!”
“Dạ!”
Giọng vang vang như chuông đồng, các thuộc hạ thân tín hô to, rồi lập tức đi làm nhiệm vụ.
Tư Cần ôm thi thể của A Na Nhật, không chịu buông tay, đi một mạch trở về hoàng cung. Trên đường có biết bao nhiêu người dân nghe động tĩnh chạy đến xem, khi thấy Tư Cần cả người đầy máu ôm Khả Hãn đau lòng khóc rống lên, dân chúng cũng kêu lên hết sức đau buồn.
Lúc này, ba người Tần Nghi Ninh, Lục Hành và Mục Tĩnh Hồ đang ẩn thân trong một ngôi nhà hoang trong một ngõ nhỏ chật hẹp gần cửa thành.
Cũng không biết ngôi nhà này bỏ hoang đã bao lâu. Nóc nhà mái ngói loang lổ, mất một mảng lớn nóc nhà. Góc tường nhà trong cũng mọc đầy cỏ dại đã héo rũ. Càng không cần nói tới những vết rạn và giấy dán cửa sổ cũ nát chỉ còn lại khung gỗ.
Mục Tĩnh Hồ thấp giọng nói: “Chỗ này gần cửa thành phía Nam nhất, các ngươi tạm thời ở chỗ này một lúc, ta đi chuẩn bị y phục, thức ăn và nước uống cho các ngươi, chờ hừng đông, cửa thành mở ra, các ngươi nghĩ cách chạy đi nhé!”
Tần Nghi Ninh cười gật đầu: “Được, đa tạ ngươi. Thật ra ngày hôm nay ngươi tới cứu giúp thế này, ta rất bất ngờ, cũng rất vui mừng”.
Mục Tĩnh Hồ lắc đầu nói: “Hôm nay ta cũng chỉ tình cờ nhìn thấy Lục nhị gia đi ra từ phía sau đoàn người của Khả Hãn, cảm thấy hiếu kỳ nên mới đi theo. Ta cũng không ngờ, quá nửa đêm Khả Hãn lại bắt ngươi mang ra ngoài.”
Nguồn : Vietwriter.vn
“Khả Hãn nghi ngờ quan hệ giữa ta và Phò mã, nhiều ngày trước đó đã thấy ta chướng mắt, lại thêm hôm đó Thiên Cơ Tử nói ta có mệnh cách tương tự như Khả Hãn, ta đã biết Khả Hãn nhất định muốn giết ta.”
Tần Nghi Ninh cười khổ, lắc đầu nói: “Ta và Thiên Cơ Tử coi như người quen cũ, không ngờ bà ấy lại hại ta.”
Mục Tĩnh Hồ cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ. Đừng nói Tần Nghi Ninh, mà ngay cả hắn hàng ngày theo bên cạnh Thiên Cơ Tử cũng không biết sư bá làm cái trò gì, vì sao cứ phải chia rẽ quan hệ giữa Khả Hãn và Phò mã, xúi giục Khả Hãn sát hại Tần Nghi Ninh.
Mục Tĩnh Hồ cũng biết, có lẽ do hắn không được thông minh lắm, sư bá cũng không thèm nói với hắn.
Nhưng dù sao hắn vẫn không quên tình bằng hữu với Bàng Kiêu, cũng thực sự nghĩ Tần Nghi Ninh là người tốt, không đáng bị Khả Hãn giết chết, do đó không cầm lòng được, mới nửa đêm đi kiểm tra một phen cho yên tâm.
Không ngờ là thực sự gặp phải chuyện.