Chương TÀ TÂM
"Dạ không, không có. Tỷ phu, ta lui ra đây.”Bát tiểu thư uốn gối hành lễ, vành tai đỏ ửng, mặt đỏ như quả bồ quân, cúi đầu bước ra ngoài.
Bàng Kiêu nhìn theo bóng lưng Bát tiểu thư, lãnh đạm cười, hỏi thẳng: “Ai bảo ngươi tới vậy?”
Bát tiểu thư dừng bước, quay đầu lại, vừa sợ hãi vừa xấu hổ nhìn Bàng Kiêu.
“Tần gia không đến mức không có cả một tỳ nữ dâng trà. Dù sao ngươi cũng là tiểu thư của Tần gia, ai đưa ra chủ ý, bảo ngươi tới tiền thính dâng trà vậy?”
Bàng Kiêu vẫn chưa thu liễm khí thế, dạo gần đây tính tình hắn trở nên nóng nảy, lúc này mang dáng vè suy sụp, trên khuôn mặt lại càng thêm sát khí, ánh mắt nghiêm khắc giống như đầu mũi tên lóe lên hàn quang sắc lạnh, ngay cả một nam nhân cũng sẽ bị khí thế của hắn áp chế, huống chi là một thiếu nữ nhỏ tuổi như Bát tiểu thư.
Bát tiểu thư liên tục lui ra phía sau, đến lúc lưng đụng vào tường cửa, mới dừng lại, lắp bắp nói: “Không có, không phải là chủ ý của ai cả.”
“Nói dối!” Bàng Kiêu thấy nàng sợ đến mức đó, cũng lười nói thêm điều gì, chỉ nói: “Người bảo ngươi đi dâng trà là người không chân thật. Tuy ngươi là con của thiếp thất, nhưng đại bá phụ của ngươi là Thượng thư bộ Lễ đường triều, với thân phận này, sau này ngươi dư sức trở thành vợ cả của người ta. Mà lần này, người bảo ngươi đi dâng trà, có ý đồ thúc đẩy ngươi đi làm thiếp. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, với tư cách là tỷ phu, ta cũng khuyên ngươi một câu, sau này không nên ai nói gì cũng nghe, ngươi cũng nên sự suy xét nhiều hơn.”
Nói tới đây, Bàng Kiêu xua tay nói:”Ngươi đi đi.”
Không những mặt đỏ, mà mắt của Bát tiểu thư cũng đỏ, nước mắt lộp độp rơi xuống, xoay người liền đi ra ngoài.
Nào ngờ, vừa bước vào hành lang, nàng ta đã gặp phải Tần Hòe Viễn, cũng không biết ông ở chỗ này nghe được gì rồi.
Bát tiểu thư vô cùng xấu hổ, cúi đầu xuống vội vã hành lễ, thưa một tiếng đại bá phụ.
Tần Hòe Viễn nói: “Ngươi đi nói với lão Thái Quân, bảo bà lo diều dưỡng thân thể, đừng nên tiếp tục nhúng tay vào chuyện bên ngoài, bệnh mới có thể mau thuyên giảm.”
Bát tiểu thư gật đầu, nước mắt chảy xuống càng nhiều, khóc thút thít chạy đi.
Dạo gần đây Tần Hòe Viễn gầy đi rất nhiều, chiếc đạo bào màu lam mặc trên người trở nên rộng thùng thình giống như mắc trên giá áo, thân hình càng võ vàng, chỉ có khí chất càng thêm xuất trần.
Thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Bàng Kiêu, Tần Hòe Viễn không nén được tiếng thở dài.
Xem ra, thời gian này, cuộc sống của hắn cũng không ổn.
“Ngươi đã đến rồi.”
“Nhạc phụ đại nhân.” Bàng Kiêu tới trước mặt Tần Hòe Viễn, chắp tay quỳ xuống đất hành lễ.
Tần Hòe Viễn thở dài, nâng Bàng Kiêu đứng lên: “Đều là người trong nhà, không cần như vậy. Ngươi đến bất chợt, có phải là vì có tin tức của Nghi tỷ nhi rồi?”
Tần Hòe Viễn luôn luôn nhạy bén như vậy đó.
Bàng Kiêu cũng không để ông ta phải hồi hợp chờ đợi, liền đưa ra tờ giấy: “Đây là tin tức do Mục Tĩnh Hồ công tử truyền đến, hắn hiện đang ở Tác - ta, đã gặp được Nghi tỷ nhi.”
Tần Hòe Viễn cầm tờ giấy xem đi xem lại kỹ càng mấy lần, như thể muốn nghiền ngẫm và sắp xếp lại từng câu, từng chữ, để đảm bảo đây là sự thực, chứ không phải là ảo giác.
“Ngươi khẳng định đây là tin tức do Mục công tử gửi tới?”
“Dạ, con khẳng định.”
Con gái được bình an, trong chớp mắt, vai Tần Hòe Viễn thả lỏng, thần kinh căng thẳng cũng dịu xuống.
“Quả đúng là một tin hết sức tốt lành!” Tần Hòe Viễn thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Ông chỉ có một đứa con gái, trước đó nghe nàng mất tích đã vô cùng sốt ruột, khốn nỗi không thể đích thân đi tìm. Về sau, lại nghe mấy người bọn Kinh Trập kể lại tình huống lúc đó trong hang, Tần Hòe Viễn càng biết là Tần Nghi Ninh lành ít dữ nhiều.
Hôm nay biết được Tần Nghi Ninh đang ở Tác - ta, Tần Hòe Viễn còn có cái gì không rõ?
“Xem ra, từ lâu Tác - ta đã có ý đồ đối với kho báu và cho người theo dõi.”
“Dạ, nhạc phụ nói rất đúng. Là do con quá sơ xuất, mới xảy ra tình huống này. Trước kia con nên cẩn thận bố phòng, nếu vậy thì đã không đến mức người Tác - ta thâm nhập khu vực thiên tai mà con cũng không biết.” Bàng Kiêu rất hối hận, nếu có thể quay ngược thời gian để có một cơ hội nữa, hắn thà kháng chỉ chứ không dẫn Tần Nghi Ninh đi cùng.
Tần Hòe Viễn cười, an ủi hắn: “Chuyện này không thể trách ngươi. Trước kia Thánh thượng ngự giá, âm thầm bố trí xung quanh cố đô, làm sao ngươi dám vọng động? Hơn nữa, tình hình ở khu bị thiên tai vốn rất căng thẳng, dân chúng thiếu thốn thuốc men, cứu tế của triều đình chậm chạp và không đến nơi đến chốn, ngươi phải lo ứng phó với đám dân chúng có thể bạo động bất cứ lúc nào, chuyện phải lo liệu nhiều lắm, không thể lo lắng hết được.”
Lời Tần Hòe Viễn nói ra đều là tình huống thật sự lúc đó. Thế nhưng hắn đã làm lạc mất Nghi tỷ nhi, cho dù là vì nguyên nhân gì, thì điều đó cũng không thể tha thứ.
Tần Hòe Viễn đưa tay ra, vỗ vỗ vai Bàng Kiêu: “Ngươi cũng không cần phải ôm mọi sai lầm vào người mình như vậy.”
Trong lòng Bàng Kiêu tràn ngập nỗi chua xót và ân hận, vành mắt cũng đỏ hoe.
Lúc này, thà rằng Tần Hòe Viễn nổi giận mắng hắn mấy câu, đánh hắn một trận, mà hắn thấy dễ chịu hơn, chứ ông càng thông cảm và khoan dung như vậy, khiến hắn càng áy náy.
Tần Hòe Viễn lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi đã thành hôn với Nghi tỷ nhi, gọi ta một tiếng nhạc phụ, thì ta cũng đã coi ngươi là con trai của ta rồi.”
“Ta nói thật lòng, cho dù Nghi tỷ nhi có xảy ra bất trắc, thì ngươi cũng vẫn là con rể của ta, đây là thực tế không thể tranh cãi. Nếu ta đã mất đi đứa con gái là Nghi tỷ nhi, thì càng không thể tiếp tục mất đi đưa con trai là ngươi. Bằng không, chẳng phải lão già này quá bất hạnh rồi? Cho dù sau này ngươi có tái giá, khi nào gặp ta, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng nhạc phụ chứ?”
“Cũng may là bây giờ Nghi tỷ nhi đã không sao rồi, chuyện rất vui mừng, ngươi cũng không cần phải tự trách nữa, vì việc này vốn không phải lỗi của ngươi. Bây giờ quan trọng nhất là chúng ta thảo luận xem kế tiếp nên làm cái gì, làm sao để đảm bảo Nghi tỷ nhi được hoàn toàn bình an.”
Bàng Kiêu lắng nghe, vẻ mặt vô cùng xúc động, hồi lâu mới kiềm chế cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nghiêm nghị nói: “Hẳn là từ lâu người Tác - ta đã chăm chăm dò xét tung tích của kho báu, lần này bọn họ bắt cóc Nghi tỷ nhi, e rằng là chuyện tình cờ. Lúc đó tình huống trong hang rất phức tạp, Tư Cần dẫn người thình lình chạy tới, thấy có nhân vật chủ yếu ở đó, liền nhân tiện bắt về.”
Bàng Kiêu nói tiếp: “Con cũng không biết chuyện gì xảy ra với người của Thanh Thiên Minh, nhưng theo con phỏng đoán, thì người của Thanh Thiên Minh bị bắt, hẳn là dữ nhiều lành ít.”
Tần Hòe Viễn gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, bằng không với sức hấp dẫn của kho báu, cũng đã gần bốn tháng rồi, không có khả năng người Tác - ta không quan tâm đến tung tích của kho báu.”
“Có lẽ với sự quan tâm của người Tác - ta đối với kho báu, nhất định họ sẽ tìm mọi cách lợi dụng Nghi tỷ nhi và Lục Nhị gia để đưa ra điều kiện đàm phán với chúng ta.” Bàng Kiêu có phần lo lắng nói: “Chỉ có điều, hiện giờ con đang ở trong tình thế khó khăn, đối với việc con liên tiếp kháng chỉ, Thánh thượng còn tạm thời gác lại chưa xử trí, mà dạo gần đây con cũng đắc tội với không ít người. Con chỉ sợ Thánh thượng sẽ không quan tâm đến sống chết của Nghi tỷ nhi.”
“Quan trọng nhất là, hiện nay sức khỏe của Lục các lão rất không ổn, sự tiếp nối quyền lực của Lục gia cũng đang ở trong thời điểm quan trọng, chỉ sợ là Lục Nhị gia cũng sẽ bị Lục gia vứt bỏ.” Tần Hòe Viễn đứng lên, chắp tay sau lưng thong thả bước đi mấy bước: “Nghi tỷ nhi là phận gái, ta nghĩ ngoại trừ người nhà của nó như chúng ta, người khác chỉ coi nó là là nhân vật thứ yếu. Tác - ta có đưa ra điều kiện đàm phán, thì cũng sẽ xem trọng Lục gia hơn, nếu không có kho báu thì cũng có thể đòi tiền chuộc, hoặc là lợi ích rất lớn nào đó. Nếu Lục gia cũng buông tay, thì sợ rằng tình thế của Nghi tỷ nhi càng không ổn.”
“Vương gia! Vương gia!” Đúng lúc này, Hổ Tử từ bên ngoài chạy vào, đưa một con bồ câu đưa thư cho Bàng Kiêu: “Mời người xem, là của Mục công tử gửi tới.”
Bàng Kiêu vội vàng đứng dậy, gỡ ống giấy nhỏ buộc ở chân bồ câu ra, vội vàng mở tờ giấy ra xem, trên tờ giấy chỉ có mấy chữ “Giết Khả Hãn, chạy trốn.”
“Nhạc phụ.” Bàng Kiêu nhíu mày, đưa tờ giấy cho Tần Hòe Viễn.
Tần Hòe Viễn nhìn một hồi, lẩm bẩm nói: “Đây là ý gì? Khả Hãn bị giết rồi? Không… Chẳng lẽ…”
“Là ai giết Khả Hãn rồi chạy trốn? Nghi tỷ nhi chăng?”
“Nhất định là Nghi tỷ nhi, bằng không Mục công tử cũng sẽ không truyền tin cho ngươi. Nghi tỷ nhi không phải là người lỗ mãng, nó giết Khả Hãn, nhất định là có lý do. Chỉ có điều, hiện giờ nhất định là quyền hành đã rơi vào tay Tư Cần rồi. Tên này là một nhân vật lợi hại, nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để làm ầm ĩ lên.”
Hiện giờ Tần Hòe Viễn đã có thể hình dung ra cách làm của Tư Cần, thường ngày ông thu thập nhiều thông tin về Tư Cần, hẳn là biết tính cách đầy dã tâm của hắn.
“Tiếp tục như thế, sợ là không ổn. Chưa nói chuyện Tần Nghi Ninh giết Khả Hãn là thật hay giả, mà cho dù là giả, tin này là Mục công tử gửi tới, như vậy có nghĩa là mọi người Tác - ta đều nhận định Nghi tỷ nhi là thủ phạm rồi. Theo ta thấy, Tư Cần nhất định sẽ nhân cơ hội tát nước theo mưa, trước hết đoạt quyền lực rồi tính sau.”
Tần Hòe Viễn nói: “Có lẽ ngay cả việc giết Khả Hãn cũng đều nằm trong kế hoạch của Tư Cần.”
Bàng Kiêu gật đầu tán thành.
Hai người cha vợ và con rể đều trầm ngâm suy nghĩ và lo lắng.
Nếu như Tác - ta đã loan tin Tần Nghi Ninh sát hại Khả Hãn, thì bất kể điều kiện mà Tư Cần sẽ đưa ra cho Đại Chu là gì, tình huống của Tần Nghi Ninh ở Tác - ta tất nhiên là vô cùng nguy hiểm.
Hai người liếc nhìn nhau, lo lắng thảo luận đủ loại khả năng xảy ra và biện pháp ứng phó.
Lúc này, thương thế của Tần Nghi Ninh đã đỡ hơn, nàng và Lục Hành ẩn trốn trong bộ tộc Di Nặc.
Những ngày ở chung khiến Tần Nghi Ninh nhận ra, người của bộ tộc Di Nặc đều rất nhiệt tình và thành thật, phúc hậu. Giống như hai anh em Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La, do là con trai tộc trưởng đời trước cho nên ít nhiều cũng có va chạm đối với chuyện quyền mưu, vậy nên cũng có một chút mưu trí. Chỉ có điều, đối với cách bọn họ làm việc, Tần Nghi Ninh và Lục Hành thấy đều có phần thẳng tuột, qua đó càng thấy được thật ra bọn họ không có ý xấu.
Bởi vì hai huynh đệ nhà họ có thân phận đặc thù, tuổi lại không lớn, cho nên A Na Nhật mới giữ họ lại để làm nhục, vì thế hai người mới không bị giết. Thế nhưng, những nỗi nhục nhã từng phải nếm trải và sự hận thù vì cha mẹ bị giết đã ăn rất sâu trong lòng hai người. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bọn họ cũng là người rất giữ chữ tín. Trước kia hai người đã từng lập lời thề, ai giết A Na Nhật báo thù cho tộc trưởng và tộc nhân của bọn họ thì sẽ trở thành tộc trưởng đời kế tiếp.
Bởi vậy, tuy trong lòng không thoải mái lắm, nhưng Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La vẫn xem Lục Hành và Tần Nghi Ninh là tộc trưởng mới, đặc biệt là Lục Hành, có địa vị rất cao trong lòng bọn họ.
Cứ như thế mấy ngày, vệ binh lục soát khắp thành Đại Đô nhưng không có kết quả. Tư Cần tranh thủ thời gian nắm lấy quyền lực trong tay nên chỉ có thể phái thủ hạ đi lùng sục, lục soát khắp cả thành Đại Đô, cũng không phát hiện được tung tích của “hung thủ”.
Cấp dưới báo cáo tình hình, Tư Cần nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Tiếp tục tra xét, đặc biệt chú ý tới mấy bộ tộc bị Khả Hãn tiêu diệt, chẳng hạn như bộ tộc Di Nặc, bọn họ căm hận Khả Hãn, rất có thể thông đồng với hung thủ.”
Người phía dưới nhận lệnh, liền dẫn người đến mấy khu vực xóm nghèo trong thành.
“Không xong rồi, bọn chúng tới lục soát!” Ngoài cửa có một cô bé quần áo rách rưới chạy vào, kéo tay Cáp Nhĩ Ba La, nói: “Quan binh tới lục soát! Sắp tới nơi rồi!”
Cáp Nhĩ Ba La nghe vậy, mặt mày tái nhợt, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng trong, kéo Tần Nghi Ninh và Lục Hành chạy về phía hậu viện.