Chương TRỢ TRẬN
Lục Hành lại nói: “Đại Chu vừa kết thúc chiến tranh, hoàn toàn không có ý đồ xâm lược phía Bắc, Ô Đặc Kim Hãn làm như vậy, đơn giản là muốn nhân cơ hội khuếch trương lãnh thổ. Lúc trước khi ta ở bên cạnh Ô Đặc Kim Hãn, hắn đã từng tiết lộ ý định này.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh gật đầu tán thành: “Quả thật Ô Đặc Kim Hãn rất có dã tâm.”
Đến bây giờ, thế cục đã quá rõ ràng, lý do vì sao Tư Cần giết A Na Nhật, cũng đã quá rõ ràng, nàng và Lục Hành chẳng qua là cái bệ giẫm chân cho Tư Cần mà thôi.
Bởi vậy, Tư Cần đã chuẩn bị khai chiến mới điều động lương thảo, thì số lương thảo này, bọn họ nhất định phải đoạt lấy.
Thứ nhất, bộ tộc Di Nặc vốn đang thiếu lương thực.
Thứ hai, bọn họ dẫn theo nhiều tộc nhân như thế, chẳng lẽ chỉ để ngắm cảnh? Có cơ hội thọc gậy bánh xe đối với Ô Đặc Kim Hãn, làm sao bọn họ có thể bỏ qua?
Thứ ba, cũng là điều Tần Nghi Ninh cảm thấy quan trọng nhất, đó là theo quan sát của nàng, Tác-ta cũng không thật sự giàu có. Một dân tộc chủ yếu là dân du mục, lương thảo cũng không dồi dào như Đại Yên trước kia, cướp lương thảo của bọn họ, rất có thể sẽ làm chậm bước tiến chiến tranh, cũng có thể làm giảm một chút áp lực cho Bàng Kiêu.
Cũng không cần phải có mặt ở kinh thành, Tần Nghi Ninh chỉ cần bình tĩnh phân tích một chút liền biết một khi khai chiến, bất luận là phía Nam hoặc phía Bắc, Lý Khải Thiên chắc chắn sẽ giao cho Bàng Kiêu lãnh binh xuất chinh, bởi vì hiện nay y không tin tưởng Bàng Kiêu, tuyệt đối sẽ không để hắn bảo vệ kinh thành và vùng lân cận.
Hơn nữa, một khi Lý Khải Thiên muốn mưu sát Bàng Kiêu, Bàng Kiêu ở bên ngoài, Lý Khải Thiên cũng dễ chối bỏ trách nhiệm hơn.
Vừa nghĩ xung quanh Bàng Kiêu nguy cơ trùng trùng, Tần Nghi Ninh chỉ ước sao có thể mọc cánh bay trở lại kinh thành.
Chỉ tiếc là, bây giờ nàng đang phải tiến từng chút một về phía biên giới.
Trong lúc mọi người bàn bạc với khí thế ngất trời, Tần Nghi Ninh lại trầm tư suy nghĩ với vẻ băn khoăn. Lục Hành thấy nàng cau mày, liền đoán được phần nào suy nghĩ của nàng, trong lòng tràn ngập chua xót.
Cho dù Bàng Kiêu không bảo vệ chu đáo cho nàng, cho dù người cùng nàng trải qua gian nan vất vả là hắn, trong lòng Tần Nghi Ninh vĩnh viễn chỉ có Bàng Kiêu, chứ không nghĩ tới ai khác. Lục Hành hâm mộ vận may của Bàng Kiêu khi có được một người vợ ưu tú hết lòng hết dạ với mình như vậy, đồng thời hắn cũng thở dài trước sự si mê của mình, e rằng cả đời này tình cảm của hắn cũng không được đáp lại.
Mọi người bàn bạc một hồi, cuối cùng đưa ra quyết định, nhất định phải cướp số lương thảo kia.
Có lương thảo, bọn họ liền có thể nghĩ cách đưa các tộc nhân lần lượt tới đây, bọn họ có thể tìm một nơi an toàn, bắt đầu một cuộc sống mới.
Bị hấp dẫn bởi lương thảo, tất cả mọi người đều hết sức nhiệt tình. A Nhĩ Hán đại thúc dẫn theo thám báo dò xét hai lần, đại khái suy đoán được tuyến đường lương thảo đi tới. Sau đó mọi người liền tập trung một chỗ, thảo luận về địa điểm phục kích tốt nhất.
Lúc hành động, Lục Hành và Tần Nghi Ninh đều ở lại nơi đóng quân, A Nhĩ Hán và Cáp Nhĩ Ba La dẫn theo hơn năm trăm tộc nhân đi cướp lương thảo, Tra Can Ba La và các tộc nhân còn lại thì ở lại chờ phối hợp tác chiến.
Cuộc chiến đấu tiến hành cả ngày. Ngày hôm sau, A Nhĩ Hán đại thúc giành thắng lợi, áp giải lương thảo trở về. Nhờ có Tần Nghi Ninh và Lục Hành vạch ra kế hoạch không chút sơ hở, lần hành động này chỉ có một tộc nhân tử vong, ba người khác bị thương. Bọn họ không chỉ cướp đoạt lương thảo, mà còn giết sạch toàn bộ đội quân áp giải.
Đây là kỳ tích hiếm hoi.
A Nhĩ Hán đại thúc lại có nhận thức mới trước trí mưu của Tần Nghi Ninh và Lục Hành, sự bội phục của ông ta đối với hai người thực sự đã đạt tới mức tột đỉnh. Trong lúc nhất thời, tất cả các tộc nhân đều biết Tần Nghi Ninh và Lục Hành là hai quân sư vô cùng xuất sắc, mưu lược vô song, tính toán không chút sơ hở. Chỉ cần nghe hai người, bọn họ nhất định thu được thắng lợi mà cái giá phải bỏ ra lại rất nhỏ.
Có được lương thảo, Tần Nghi Ninh và Lục Hành liền thảo luận về lộ trình, không dừng lại lâu, mà đi suốt đêm tới một khe núi, lợi dụng tuyết rơi bao phủ dấu chân của bọn họ, tránh được thám báo mà Tư Cần bố trí một cách hoàn hảo.
Cùng lúc đó, tin tức lương thảo bị cướp truyền tới tai Tư Cần.
“Cái gì? Toàn quân bị diệt? Người bản Hãn an bài là hơn trăm tinh binh, ai nấy đều có thể lấy một chọi mười, sao lại có thể dễ dàng bị tiêu diệt toàn bộ như vậy được? Là ai làm?”
Vị tướng quân đáp lời Tư Cần mặt mày xám xịt, khi Tư Cần quát lên, mặt càng tái nhợt, quỳ xuống đất hành đại lễ: “Khả Hãn bớt giận, là thần vô năng. Hôm nay đại tuyết ngăn đường, tình huống bên ngoài rất không ổn, chúng thần…không biết là người phương nào ra tay. Thần đã bố trí người tra xét, nơi đóng quân chỉ còn lại thi thể các dũng sĩ, còn lương thảo, ngựa và binh khí đều không cánh mà bay.”
“Không cánh mà bay?” Tư Cần nói như rít qua kẽ răng, nhưng hắn mím môi, vẫn có thể hoàn hảo kiềm chế được cảm xúc và vẻ mặt của mình, không nhanh không chậm nói: “Chẳng lẽ thật sự là có thần tiên chướng mắt Tác-ta chúng ta cường thịnh, không muốn chúng ta báo thù cho A Na Nhật Khả Hãn, mới có thể làm ra trò khôi hài này?”
“Dạ không, dạ không! Khả Hãn tuyệt đối không nên nghĩ như vậy, là chúng thần vô dụng, để cho ác tặc chui vào kẽ hở, nào phải thiên thần không che chở?”
“Đúng vậy thưa Khả Hãn. Số lương thảo bị mất nhất định sẽ có tung tích, chúng thần lập tức sai người tra xét kĩ càng, nhất định sẽ tìm ra tung tích của số lương thảo kia! Quyết không để lương thảo của chúng ta biến mất dễ dàng như vậy!”
Lúc này Tư Cần mới gật đầu: “Thế thì bản Hãn cũng yên tâm. Bản Hãn cũng tin rằng quốc gia chúng ta được thiên thần che chở, cũng tin rằng không có ai sử dụng yêu pháp, không một tiếng động mang lương thực đi.”
Từ trong cung đi ra, bị gió lạnh thổi qua, các đại thần mới phát hiện lưng của mình đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, giỏ thổi qua, cả người rét run.
Ô Đặc Kim Hãn thật sự là một Khả Hãn uy vũ, hắn không cần nổi giận, chỉ nói mấy câu, vẫn khiến người khác sợ hãi hơn là A Na Nhật nổi cơn thịnh nộ.
Vừa rồi Ô Đặc Kim Hãn không bộc phát giận dữ, nhưng đều khiến bọn họ run sợ từ tận đáy lòng, đây mới thật sự là cái uy của bậc đế vương.
Bàng Kiêu cũng nhận được tin tức từ bồ câu đưa thư.
Lương thảo của Tác-ta bị đoạt, không cánh mà bay, người của Tư Cần đang tra xét tung tích của lương thảo, ngày khai chiến có thể thể sẽ bị trì hoãn.
Vừa đọc thư, Bàng Kiêu cảm thấy chấn động. Dù không có bằng chứng, cũng không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng hắn nhận định, chuyện lương thảo nhất định có liên quan tới Tần Nghi Ninh.
Tư Cần rất biết đối nhân xử thế, sau khi leo lên tới ngôi vị cao nhất, hắn không chỉ đối xử tử tế với triều thần, mà còn cải thiện đời sống của rất nhiều nô lệ. hiện nay toàn bộ người Tác-ta đều rất tôn sùng Ô Đặc Kim Hãn là vị Khả Hãn nhân từ.
Do đó sự đồng lòng của Tác-ta đã lên tới cao độ mà năm mươi năm nay chưa từng đạt được.
Vì muốn báo thù cho A Na Nhật Khả Hãn, Tác-ta muốn phát động chiến tranh, chắc chắn là không có người động tâm đi giết người cướp lương thảo, cũng tin rằng Tư Cần nhất định sẽ an bài quân tinh nhuệ nhất đi vận chuyển, đạo tặc bình thường cũng không dám đi cướp số lương thảo này.
Bởi vậy, Bàng Kiêu kết luận, nhất định chuyện cướp lương thảo là hành động có kế hoạch và dự mưu.
Mà Tần Nghi Ninh là người có động cơ lớn nhất làm như vậy. Bởi vì làm như thế có thể hóa giải áp lực đối với Đại Chu, cũng chẳng khác nào giảm bớt áp lực cho hắn. Bàng Kiêu chưa giờ nghi ngờ sự thông tuệ và năng lực của Tần Nghi Ninh. Chỉ cần biết nàng còn sống đã đủ để hắn vui mừng mấy ngày rồi. Hôm nay nàng còn có năng lực làm được chuyện lớn như vậy, thực sự khiến Bàng Kiêu hết sức vui mừng.
Bàng Kiêu lặng yên đi tìm Tần Hòe Viễn.
Biết được tin tức, Tần Hòe Viễn cũng bật cười: “Nha đầu kia thật là! Ta vốn đang nghĩ không biết nó trải qua bao nhiêu khổ cực ở bên ngoài, nào ngờ lại còn có bản lĩnh đi cướp lương thảo của người ta. Lúc này cũng không cần phải lo lắng nó ở bên ngoài ăn không đủ no.”
Bàng Kiêu cũng cười theo, nhưng sau đó lại có phần lo lắng: “Cũng có khả năng là con đoán sai, có thể Nghi tỷ nhi không làm chuyện đó. Có thể là nàng ấy đang phải chịu đói. Ở Tác-ta còn lạnh hơn kinh thành Đại Chu, Nghi tỷ nhi từ nhỏ sống ở phía Nam, con sợ nàng không thích ứng được.”
Nghe vậy Tần Hòe Viễn khẽ cười vì Bàng Kiêu suy nghĩ quá nhiều.
“Ngươi yên tâm, ta có thể khẳng định chuyện đó là do Nghi tỷ nhi làm. Hôm nay ta nhận được tin tức của Tào thị từ biên giới Tác-ta gửi về. Tuy không thể xác định Nghi tỷ nhi và Lục Hành có giết A Na Nhật hay không, nhưng bọn họ đã dẫn theo người của bộ tộc Di Nặc rời khỏi Đại Đô, hiện tại đang bị Tư Cần phái người đuổi bắt.”
“Bộ tộc Di Nặc? Trước kia, đó là một trong những bộ tộc cường thịnh nhất Tác-ta, tuy nhiên nghe nói A Na Nhật Khả Hãn đã bức hại bọn họ rất nặng nề, hiện giờ thanh niên trai tráng trong tộc cũng không còn nhiều lắm.”
“Đúng, chính là bộ tộc đó. Chính quyền nào cũng có sai sót. Hôm nay Ô Đặc Kim Hãn lấy lòng con dân Tác-ta như vậy, là lợi dụng những chuyện xấu mà A Na Nhật Khả Hãn đã làm thời trước để làm nổi bật sự nhân từ của hắn hôm nay.”
Nghe vậy, Bàng Kiêu trầm ngâm suy nghĩ.
Vietwriter.vn
Thủ đoạn của Tư Cần thật sự là vô cùng tinh vi và đáng sợ.
Từ lúc tiếp cận A Na Nhật, Tư Cần đã bắt đầu tính toán, thậm chí khi trợ giúp A Na Nhật giành chính quyền, hắn cũng đã lót đường sẵn cho tương lai của mình, tâm tư thâm độc và kín đáo như vậy, khiến người ta sợ hãi.
Bàng Kiêu lại nghĩ tới hoàn cảnh của mình.
Người bên gối của hắn cũng rất thông minh, cũng là một người trí mưu vô song, nhưng không hại hắn, chỉ một lòng trợ giúp hắn, thậm chí khi bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, vẫn không quên dẫn người đi cướp lương thảo, nhằm giảm áp lực cho hắn. Đó là chưa nói tới những gì nàng đã làm để trợ giúp hắn ở khu vực bị động đất lúc trước.
Cả thể xác và tinh thần của Bàng Kiêu đều dễ chịu như thể được ngâm trong mật ngọt.
Nhưng càng nghĩ tới nàng, nỗi nhớ nhung càng tràn ngập trong lòng hắn. Nếu có thể, Bàng Kiêu vô cùng mong muốn Tần Nghi Ninh bình an ở bên cạnh mình. Cho dù nàng không thể giúp được gì cho hắn, thì cũng không sao, chỉ cần nàng có thể bình an ở bên cạnh hắn.
“Tư Cần giảo hoạt như vậy, tình cảnh hiện nay của Nghi tỷ nhi ở Tác-ta cũng rất nguy hiểm.” Bàng Kiêu lo âu cau mày: “Nếu có thể được, con đã sớm đích thân đi tới Tác-ta, đón nàng trở về.”
Tần Hòe Viễn vỗ vỗ vai Bàng Kiêu an ủi, nói: “Ngươi cũng đừng quá mức lo lắng, sự tình còn chưa đến mức đó. Hiện giờ Nghi tỷ nhi đang ở cùng bộ tộc Di Nặc, tuy rằng chúng ta không biết rõ chi tiết, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Nghi tỷ nhi đang tạm thời an toàn. Hiện tại quan hệ giữa chúng ta và Tác-ta đang căng thẳng, nếu ngươi hành động bừa bãi rồi bị chụp cho cái mũ phản quốc thì không phải là chuyện đùa. Ngươi đừng quên, chuyện sống chết của ngươi đã không còn là chuyện riêng của một mình ngươi.”
Bàng Kiêu cười khổ.
Chính vì hắn biết mình còn có trách nhiệm không thể trốn tránh nên mới bất đắc dĩ ở chỗ này chờ tin tức. Bằng không, hắn đã sớm không kiềm chế được mà chạy thẳng tới Tác-ta rồi.
Trong lúc cha vợ và con rể lo lắng cho Tần Nghi Ninh, nàng cũng hết sức vui mừng ôm lấy Tào Vũ Tình.
“Dì Tào! Người không sao! Thật sự là quá tốt!”