Tiểu hầu tử: Con khỉ nhỏ
“Không có việc gì chứ?” Lưu Thanh Phong nhìn về phía Đường Ngọc.
Người áp tiêu hàng năm đều rất biết nhìn người, vừa rồi Lưu Thanh Phong thấy rõ ràng Đường Ngọc tâm thần không yên.
“Là người quen hay là kẻ thù?” Lưu Thanh Phong liếc mắt nhìn bàn bên kia một cái, nhỏ giọng hỏi.
Đường Ngọc phục hồi lại tinh thần, biết Lưu Thanh Phong đã hiểu nhầm, vội vàng nói, “Không phải, là vừa rồi chợt nhớ tới chút chuyện trước kia, không cẩn thận nên mới làm đổ nước trà”
Lưu Thanh Phong nhìn nhìn phản ứng của Đường Ngọc, lại chuyển mắt nhìn về phía bàn bên kia, xác thực bộ dạng Đường Ngọc không giống như quen biết người ở bàn đó
Vừa lúc, tiêu sư lúc trước được phái đi dò đường đã quay trở lại, “Tiêu đầu!”
Ánh mắt Lưu Thanh Phong dời khỏi người Đường Ngọc
Áp tiêu đường xá xa xôi, vì lý do an toàn, tiêu sư cần căn cứ theo tình huống cùng kinh nghiệm, tùy thời điều chỉnh tuyến đường để tránh rơi vào thế bị động.
Cho nên tiêu cục khi ra tiêu, ven đường đều sẽ phái người đi dò đường.
Tuy rằng không biết hàng hóa lần này vận chuyển là gì, nhưng đối phương khi hạ tiêu lại ra tay hào phóng, lại chọn bốn mươi năm mươi tiêu sư đồng hành, đủ thấy hàng hóa lần này rất quý trọng.
Lư gia tiêu cục là bảng hiệu chữ vàng.
Hàng hóa càng quý giá, chủ hàng càng thích ủy thác cho Lư gia tiêu cục áp tiêu.
Nếu lần này ước định giao hàng tại Bình Nam, Lưu Thanh Phong cùng các tiêu sư khác cũng không dám lơ là chủ quan
Tuyến đường áp tiêu là cơ mật không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài, cho dù người trong tiêu cục cũng phần lớn đến ngày lên đường mới biết được.
Trong quán trà lạnh hiện tại vẫn còn người khác nên Lưu Thanh Phong đứng dậy, cùng với tiêu sư mới vừa tìm hiểu tin tức trở về đi đến một bên xe ngựa.
Đường Ngọc lúc này mới đặt chén trà xuống
Rời kinh đã hơn mười ngày, bởi vì mười ngày này vẫn luôn đi chung một đường cùng người Lư gia tiêu cục nên vẫn một mực gió êm sóng lặng, Đường Ngọc cũng dần cảm thấy việc trong kinh kia hẳn là nên bỏ qua đi, cũng cần sang trang mới, cây trâm kia cũng không khơi dậy được bất kỳ gợn sóng nào.
Nhưng bỗng nhiên ở chỗ này nghe được tin tức Tấn Vương cùng Kính Bình Hầu, sợ hãi cùng bất an Đường Ngọc giấu nơi sâu nhất tận đáy lòng giống như bị mở ra, toàn bộ lại lần nữa dâng lên từ đáy lòng
Sắc mặt Đường Ngọc trở nên trắng bệch.
Mấy người bàn kế bên vốn là vào quán trà lạnh nghỉ chân giết thời gian, quả quyết sẽ không chỉ nhắc tới xung đột của Tấn Vương cùng Kính Bình Hầu
Người chung quanh đều là người tiêu cục, người tiêu cục lại không thích gây chuyện, nên mấy người này sau khi ăn xong lại tiếp tục tán gẫu, càng không có gì cần cố kỵ.
Vì thế từ xung đột giữa Tấn Vương cùng Kính Bình Hầu nói đến sinh thần Thái Hậu, từ sinh thần Thái Hậu nói đến con cháu quyền quý cùng thế gia các nơi nhập kinh mừng thọ.
Rồi sau đó lại nói hiện giờ trong triều thuế má nặng nề, bá tánh khổ không thể tả, chư hầu các nơi cùng đại tướng nơi biên cương ai cũng đều có âm mưu, triều đình đã sớm tràn ngập nguy cơ.
Lần này Kính Bình Hầu chịu nhập kinh cưới công chúa, thiên gia khẳng định đã vụng trộm thở phào một hơi
Thiên gia đã mượn sức Kính Bình Hầu phủ, phía chư hầu cùng đại tướng nơi biên cương tự nhiên cũng sẽ cố kỵ, thiên gia ít nhất cũng có thể kê cao gối ngủ một đoạn thời gian.
Dưới gối thiên gia chỉ có một công chúa kim chi ngọc diệp, nghe nói bộ dáng tuyệt đẹp, phàm là nam tử liếc mắt một cái đáy lòng đều sẽ mềm nhũn, nếu không, sao Kính Bình Hầu lại một lòng ủng hộ thiên gia?
Đây không phải là tuổi trẻ khí thịnh, khó qua ải mỹ nhân sao?
Mấy người nhao nhao cười rộ lên, nam nhân mà, có mấy ai không háo sắc?
Lại có người nói, dù sao công chúa cũng là nữ nhi duy nhất của thiên gia cùng Hoàng Hậu, nghe nói Kính Bình Hầu này từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, thân thể vẫn luôn không thể khỏe lên được, thiên gia cùng Hoàng Hậu khẳng định lo lắng công chúa sau khi gả đi Vạn Châu sẽ có nỗi niềm khó nói, nói không chừng, còn sẽ phái cung nữ thử cưới tiến đến đó ……
Sắc mặt Đường Ngọc càng thêm khó coi
Người khác liền nói, vậy không phải Kính Bình Hầu kia đã hưởng Tề nhân chi phúc hay sao?
Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống đầy hưởng thụ, thê thiếp thành đàn
Đầu ngón tay Đường Ngọc nắm chặt, không muốn lại nghe tiếp nữa
Chung quanh không có người, Đường Ngọc đứng dậy, "Ngồi lâu người có hơi mỏi, vừa khéo đứng lên đi lại một chút.
Ta ở kế bên đây thôi, không đi xa đâu, ngươi không cần đi theo ta"
Triệu Sơ đáp ứng
Bên trong xe ngựa, Lưu Thanh Phong vừa nhìn bản đồ, vừa hỏi, “Đã thăm dò qua phụ cận Dung thành chưa?”
Tiêu sư phụ trách tìm hiểu đáp, “Đã thăm dò qua, nhưng kỳ quái chính là, binh mã bên trong Dung có dị động, không biết có phải trong thành đã xảy ra chuyện bí mật gì hay không, chỉ cho vào không cho ra, ta không tiện lại tiếp tục tìm hiểu, nhưng vì tránh nguy hiểm bất ngờ thì có khả năng đi vòng Dung thành sẽ an toàn hơn một chút.
Nhưng nếu đi vòng, chỉ sợ hành trình cần phải kéo dài ba đến năm ngày”
Dung thành?
Sắc mặt Lưu Thanh Phong hơi trầm xuống, lại cúi xuống nhìn nhìn bản đồ.
Vài thành trì chung quanh Dung thành chiếm cứ tuyến đường giao thông trọng yếu, giao thương cũng được, áp tiêu cũng được, thậm chí điều động quân đội, phần lớn đều tránh không khỏi Dung thành.
Dung thành nếu như có việc bí mật, nhất định không phải bí mật nhỏ
Lưu Thanh Phong nhớ tới đoạn đường từ Nghi thành tới đây, thỉnh thoảng sẽ gặp được trú quân, lúc này không hẳn là có trú quân đổi nơi đóng quân.
Nhưng sau khi nghe ngóng, đều nói là hộ tống quyền quý các nơi nhập kinh.
Việc này vốn mẫn cảm, cũng không có ai dò hỏi cặn kẽ.
Nhưng trước mắt nhìn lại, binh mã trong Dung thành nếu có dị động, rất có thể không đơn giản chỉ là hộ tống quyền quý các nơi nhập kinh như vậy.
Áp tiêu chú trọng nhất là kinh nghiệm, trực giác Lưu Thanh Phong cảm thấy có chút không đúng.
Vì lý do an toàn, hẳn vẫn nên đi đường vòng sẽ đảm bảo hơn
Lưu Thanh Phong phân phó một tiếng, chuẩn bị đi đường vòng, các tiêu sư đáp ứng
Trên quan đạo đều là xe ngựa tới lui, Đường Ngọc không dám đi quá xa.
Nàng xác thật không muốn ở lại trong quán trà tiếp tục nghe mấy người đó nói tới chuyện trong kinh, cho nên mới tránh đi.
Buổi trưa ban ngày có chút nắng, chỗ xa hơn một chút vừa có thể hóng mát, lại thanh tịnh, dường như chỉ có ở cạnh chuồng ngựa
Người tiêu cục đang cho ngựa uống nước, ăn cỏ
Đường Ngọc trước đây không dám bước lên trước, nhưng đoạn đường này ở chung một chỗ cùng người tiêu cục, Đường Ngọc mưa dầm thấm đất, cũng đã học qua cách cho ngựa ăn cỏ, dần dà cũng không sợ hãi như trước nữa
Thấy nàng tiến lên, người tiêu cục chủ động nhường vị trí ra cho nàng.
Đường Ngọc vừa cho ngựa ăn cỏ giết thời gian, vừa xuất thần.
Tấn Vương cùng Kính Bình Hầu nổi lên xung đột, hẳn là đã biết được chuyện của nàng……
Nàng nhớ tới rất sớm trước kia, thời điểm lúc nàng mới gặp Tấn Vương, Tấn Vương vẫn là một tiểu hài tử, bởi vì khắp nơi trốn tránh Huệ phi, cho nên hắn trốn trên một cái lu không nước phía sau gốc cây, sau đó lại ngủ quên không chú ý nên trượt vào trong lu.
Lu rất sâu, hắn kêu cứu mạng.
Nàng vừa lúc đi ngang qua, bước lên một cái thang đi lên, thấy là một tiểu gia hỏa mặc y phục thái giám nằm bên trong lu, chậm rãi không chút hoang mang kêu cứu mạng.
Thuận tiện, còn ngáp một cái
Cũng không biết là đang phơi nắng, hay là đang kêu cứu mạng.
Khi đó nàng cho rằng hắn là tiểu thái giám trong cung, thấy bộ dáng hắn lười biếng, cười nói, “Ngươi là tiểu hầu tử nằm phơi nắng ở chỗ này sao?”
"Tiểu thái giám" mới biết mình đã trở thành “tiểu hầu tử” trợn mắt, “Ngươi là cung nữ nơi nào a, sao không có mắt vậy?”
Đường Ngọc khi đó mới từ nơi khác được điều động lại đây, vừa qua đến, xác thật cũng không quen chung quanh
Tiểu thái giám nói xong, Đường Ngọc liền dẫm lên thang bước xuống.
Thấy nàng đi mất, tiểu thái giám dường như mới nóng nảy, nhanh chóng ngồi dậy, hướng ra bên ngoài lu kêu, “Uy, ngươi đi đâu vậy? Ngươi còn chưa cứu ta đi lên đâu đấy! Uy!”
Bên ngoài lu truyền tới âm thanh Đường Ngọc, “Ta phải đi tìm đôi mắt của ta trước đã ah”
“Tiểu hầu tử” bên trong lu: “……”
Sau đó “tiểu hầu tử” bên trong lu liền thường xuyên tới nằm vùng.
Khi đó nơi này gần nơi nàng làm việc, cho nên khi đi lúc về đều phải đi qua nơi này
“Tiểu hầu tử” đã nấp ở chỗ này, thấy nàng tới, bỗng nhiên nhảy ra, “Ta đã nghe ngóng được, ngươi gọi là Đường Ngọc! Trước đây ngươi không trực ở nơi này, là mấy ngày trước được điều đến đây, có đúng không?”
Đường Ngọc nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Đừng chặn đường, tiểu hầu tử”
“Tiểu hầu tử” nào đó: “……”
Lại về sau nữa, “Tiểu hầu tử” thường xuyên tới nằm vùng, hơn nữa bắt đầu quấy rối nàng, thường bị nàng dỗi trở lại, rồi một lâu sau lại đến tiếp
Rốt cuộc có một ngày, thời điểm “tiểu hầu tử” lại nhảy ra quấy rối, nàng móc ra một quả chuối tiêu quơ quơ, đưa cho hắn.
Cả người “tiểu hầu tử” đều sửng sốt, “……”
“Ngoan, ăn chuối tiêu đi, đừng nháo.” Nàng cười cười, tiếp tục làm việc, chỉ chừa lại “Tiểu hầu tử” cùng quả chuối tiêu kia ngay ngốc tại chỗ không nhúc nhích.
Lại sau nữa, “Tiểu hầu tử” có chút bực bội đuổi theo nàng nói, uy, hắn không phải là “tiểu hầu tử”, hắn gọi là…… Tròng mắt “tiểu hầu tử” xoay chuyển, nói tiếp: “Văn Quảng.”
Đường Ngọc vừa nghe, liền biết được hắn hoặc là nói loạn, hoặc là là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Đường Ngọc tiếp tục đi làm chuyện của nàng, “Đã biết, Văn Quảng giả”
“Văn Quảng giả” cứng đờ: “……”
Tóm lại, nàng ở nơi đó làm việc ba năm, hầu tử thật cũng được, Văn Quảng giả cũng không sao, kỳ thật cũng được coi là một trong những thú vui ít ỏi của nàng ở trong cung
Mà buồn cười chính là, nàng rất nhanh liền quen biết được Văn Quảng thật ở trong cung
Khó trách lúc ấy “tiểu hầu tử” kia vừa xoay chuyển tròng mắt liền bịa chuyện nói hắn gọi là Văn Quảng.
Tuổi của hắn thật sự không chênh lệch lắm so với Văn Quảng.
Chắc hẳn là đã từng gặp qua, cho nên mới không chút nghĩ ngợi nào mà buột miệng liền thốt ra.
Khi đó Văn Quảng hẳn là mới vào cung không bao lâu, có chút khúm núm, chọc họa khắp nơi, còn Đường Ngọc thì rất kiên nhẫn giúp đỡ hắn.
Trong lòng Văn Quảng vẫn luôn một mực cảm kích nàng
Khi đó tuy rằng nàng không biết “Văn Quảng giả” đến tột cùng là tiểu thái giám trong cung nào, nhưng hắn vẫn thường xuyên nhảy ra, thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt nàng, sau đó lại không biết lẻn đến nơi nào……
Nàng nghĩ, con khỉ mà, sao ở yên một chỗ được……
Lần đầu tiên Đường Ngọc gặp "tiểu hầu tử", hắn mới khoảng mười tuổi.
Sau đó “tiểu hầu tử” nói hắn phải rời khỏi đây một đoạn thời gian, không biết khi nào mới trở về, nói nàng đừng bao giờ lấy chuối tiêu nuôi con khỉ nào khác.
Khi đó, “tiểu hầu tử” mới khoảng mười ba mười bốn tuổi không hơn
Lại về sau, quả thực một đoạn thời gian rất dài nàng cũng chưa nhìn thấy "tiểu hầu tử" kia nhảy nhót lung tung ở trong cung, mà nàng ở trong cung, cũng từ một cung nữ dần dần lên làm quản sự cô cô.
Hàng năm trong cung đều có người mới.
Có người một lòng một dạ tập trung tinh lực hướng tới chỗ cao, cũng có người chân tay vụng về nơi nơi gặp rắc rối, người trong cung có muôn hình muôn vẻ, nàng cũng đã quen liên hệ cùng người khác nhau
Lại qua hai năm, nàng được điều đến nơi khác nhậm chức quản sự cô cô.
Trong cung có sanh thần Thái Hậu, lúc ấy Minh Song cô cô đang phụ trách bị trật chân, nàng tạm thời thay thế cho Minh Song
Sanh thần Thái Hậu là gia yến, người tới dự đều là con cháu hoàng thất
Nàng vừa lúc rót rượu thay Tấn Vương
Những trường hợp như vậy nàng cũng không giương mắt nhìn, nhưng dường như đối phương muốn giày vò nàng cho vui, một lát muốn đĩa hạt dưa, một lát muốn trái cây, một lát còn muốn rót rượu…… Toàn bộ gia yến mừng sanh thần Thái Hậu, cũng chỉ có một mình hắn cứ ăn ăn ăn, uống uống uống.
Rốt cuộc, Đường Ngọc thật sự nhịn không được tò mò, khi nàng muốn nhìn một chút vị tôn Phật hay kiếm chuyện này có bộ dáng gì, thì một gương mặt "tiểu hầu tử" cười khanh khách đập vào mắt nàng
Nàng ngơ ngẩn.
“Tiểu hầu tử” chậm rãi nói, “Ta muốn ăn chuối tiêu, đi lấy nha ~”
Tâm muốn chết Đường Ngọc đều đã có.
“Đường Ngọc!” Âm thanh Lưu Thanh Phong truyền đến, Đường Ngọc từ trong suy nghĩ hoàn hồn.
Tiêu sư chung quanh đều đang thu thập, chuẩn bị lên đường, Lưu Thanh Phong tiến lên nhìn nàng nói, “Đường Ngọc, có khả năng chúng ta phải đi vòng đường núi một chuyến, không đi Dung thành.
Trên đường sợ là phải chịu xóc nảy.
Bởi vì phải đi vòng đường núi nên trên đường không thể nghỉ chân lâu, trước mắt còn cần lập tức lên đường, rất có thể còn sẽ đi đường hai ngày một đêm để nhanh chóng rời khỏi phụ cận Dung thành, nói trước với ngươi một tiếng.”
“Được” Đường Ngọc đáp ứng, mơ hồ cảm thấy, đoạn đường này dường như sẽ không còn yên ổn được nữa
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Thúc: Ngươi không có chuối hử......