Hai mươi tuổi, An nhận ra chỉ có ba là người luôn ở bên cạnh, cho dù có trải qua bất cứ khó khăn gì thì không ai khác có thể nắm tay cô suốt cuộc đời ngoài ba.
Hai mươi tuổi, cô đủ trưởng thành để dấn thân bước vào dòng đời, nơi mà người ta sống bằng những bon chen, giả dối, nơi mà tiền tài còn có giá trị hơn cả lòng người.
Hai mươi tuổi, kết thúc mối tình đầu trong nước mắt và nhận ra rằng có lẽ sẽ chẳng thể nào bắt đầu được mối tình thứ hai..
Hai mươi tuổi, chưa một lần nào đối xử thậm tệ với ai vậy mà cái An nhận được là sự ghét bỏ, sự hãm hại của người khác.
Hai mươi tuổi, cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, cái tuổi mà vẫn còn đặc quyền sà vào lòng ba mẹ mẹ mè nheo vòi vĩnh thứ mình thích. Ấy thế mà cô gái như An phải bước vào cuộc sống với gánh nặng trên vai và những tổn thương trong quá khứ, và vết thương ấy mãi mãi chẳng thể nào lành lặn được.
Hai mươi tuổi, từng trải với tất cả các cung bậc cảm xúc mà không phải ai cũng được nếm trải một lần.
Hai mươi tuổi, vẫn là một cô bé vô tư cần sự bảo bọc của ba mẹ, cần sự quan tâm của người mình yêu thương.
Hai mươi tuổi, cái tuổi mơ mộng với bao hoài bão về tương lai tươi đẹp và một mái ấm hạnh phúc, nhưng bây giờ đã không còn nữa. An chính thức bước vào những khó khăn cuộc đời với hai bàn tay trắng, dù thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ tìm ra cách để giải quyết khó khăn này thôi.
...
Hàng ngày An ra vào bệnh viện để thăm nom và động viên ba, thời gian nói chuyện với Khoa cũng không còn nhiều nữa. Mà nói chuyện cũng chẳng để làm gì khi Khoa không còn là của cô, bên cạnh Khoa bây giờ đã có người xứng đáng hơn cô gấp nhiều lần. Duy chỉ có lời chia tay là An không có cách nào nói ra được, mỗi lần nói chuyện với Khoa thì tình yêu trong cô lại đong đầy, cái cách quan tâm, yêu thương của Khoa làm cô không thể nào đủ dũng khí để nói ra những điều đau lòng đó được.
Ông Tân nhìn thấy con gái mình xanh xao cũng cảm thấy đau lòng, cho dù con bé không nói ra nhưng ông cũng thừa biết bệnh tình của mình như thế nào.
-Thái An, con không cần ngày nào cũng đến đây đâu, ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào.
-Con không sao đâu ba, ở đây vui hơn ở nhà mà.
An cố cười để ông Tân yên tâm, bao nhiêu năm ba lo cho cô không thiếu thốn thứ gì, bây giờ đã đến lúc cô lo lại cho ba rồi.
Ba bây giờ yếu lắm, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn. An sợ lắm, sợ ba sẽ rời xa mình mà đi mãi, lúc đó không có ba cũng chẳng còn người yêu bên cạnh, cô biết sống thế nào.
Đang vu vơ suy nghĩ thì Đức xuất hiện, anh vẫn thế, luôn biết những rắc rối của cô và đến đúng lúc nhưng anh thì giúp được gì cho cô chứ.
An gật đầu chào, môi khẽ mỉm cười gượng gạo khiến Đức có chút xao lòng.
-Anh biết em đang gặp khó khăn, anh thật sự muốn giúp đỡ.
-Anh cũng biết sao?
Không ngước mặt lên, An nói giọng bình thản đến lạ.
-Ừm, anh có thể giúp đỡ, nhưng…
Đức không biết mở lời như thế nào để nói chuyện này ra nữa nhưng anh thật sự thích An, cô không giống người con gái nào anh từng gặp, vả lại đây chẳng phải là cơ hội để kết thúc quá trình theo đuổi cô bấy lâu nay sao.
An nhìn Đức chờ đợi, cô bây giờ đã trở nên điềm tĩnh rất nhiều, thời gian có thể làm con người ta thay đổi mà.
-Anh sẽ giúp em có một cuộc sống đầy đủ và sẽ lo cho ba em với điều kiện là…
-Anh cứ nói đi, không cần phải ngại đâu.
Đức cảm nhận được sự lạnh lùng trong câu nói của An, mọi chuyện đã đến nước này anh không thể rút lui được nữa.
-Với điều kiện em đồng ý lấy anh.
Không chút bất ngờ cũng chẳng cần suy nghĩ, An gật đầu ngay lập tức. Có gì đâu phải suy nghĩ khi ba không thể chịu đựng thêm nhiều ngày nữa, cũng chẳng còn cách nào khác để có thể xoay sở một số tiền lớn nhanh như vậy, vả lại cuộc sống của cô cũng chẳng có gì níu kéo khi cô quyết định kết thúc với Khoa. Có lẽ đây cũng là cách tốt nhất để Khoa nhanh chóng quên cô và sớm tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Trong phút chốc, Đức bỗng cảm thấy hối hận vì câu nói của mình, anh chẳng biết mình đang đúng hay sai nữa. Nhìn vào đôi mắt của cô gái trước mặt, Đức thấy chạnh lòng. Anh vốn là một người vô cảm tại sao lại có thể xao xuyến vì một cô gái xa lạ như thế này cơ chứ.
-Quyết định vậy nha, cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em.
Nói xong An xoay người đi. Từ đầu đến cuối cô không để rơi một giọt nước mắt nào, đôi lúc phải tập cho mình mạnh mẽ để cho dù có bất cứ hoàn cảnh nào xảy ra cũng không thể gục ngã được.
Đối với An lúc này, nỗi đau quá lớn khiến cô như chai lì đi, ngay cả mục đích sống dường như cũng không còn. Đêm đến, nhìn lên bầu trời đầy sao qua ô cửa sổ, cô thầm ước ao được trở về như những ngày thơ bé, cô sẽ không nghịch ngợm, không gây ra bất cứ lầm lỗi nào để những điều hiện tại không bao giờ đến.
Nhưng giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, cô không thể vì hạnh phúc của bản thân mà để ba nằm thoi thóp trong bệnh viện được. Cô không biết mục đích của Đức là gì, cũng chẳng cần phải biết nhưng dù sao cũng cảm ơn anh vì nhờ có anh cô mới không phải khốn đốn vào lúc này.
Cô là người có lòng tự trọng, không thể ngửa tay trông chờ sự giúp đỡ của người khác được, ít ra cô cảm thấy bản thân mình còn có chút giá trị khi đổi được một số tiền lớn hơn cô từng nghĩ qua rất nhiều lần.
Ngồi một mình bên bờ hồ lộng gió, An quyết định nhắn tin cho Khoa, cô không thể cứ kéo dài mối tình không có kết quả này thêm một giây phút nào được nữa. Cô soạn một tin nhắn thật dài như là một bức tâm thư cuối cùng cho người mình yêu thương, một tin nhắn ướt đẫm nước mắt với tất cả tình yêu của mình.
“Anh, mình chia tay anh nhé. Em không thể chờ đợi anh một thời gian quá dài như thế, thời gian đã làm cho tình yêu trong em phai nhạt. Em nhận ra mình yêu anh Đức từ khi nào rồi, hai đứa em cũng chuẩn bị đăng ký kết hôn. Em thật sự xin lỗi vì em quá xấu xa nhưng tình yêu mà, không thể miễn cưỡng được đúng không anh?
Cảm ơn anh vì thời gian qua đã yêu thương và bên cạnh giúp đỡ em, cảm ơn anh vì đã từng mang đến cho em hạnh phúc, cảm ơn vì anh là người bạn thân tốt nhất với em trong ba năm học. Hôn lễ của em anh nhất định phải đến dự nhé, xin lỗi anh thật nhiều. Gửi anh, người yêu cũ.”
An vừa soạn tin nhắn vừa khóc, có lẽ ai từng trải qua cảm giác này mới có thể hiểu rõ được nỗi đau của người trong cuộc. Bản thân phải đứng giữa hai sự lựa chọn, một là sống theo trái tim, tiếp tục chấp nhận khó khăn để nắm giữ tình yêu của mình, hai là từ bỏ hạnh phúc của mình để đổi lấy cuộc sống bình yên cho ba.
Không có An, Khoa vẫn sẽ sống tốt, có khi còn hạnh phúc hơn là ở cạnh một người không xứng đáng như cô, nhưng nếu không có sự lựa chọn này của cô thì mãi mãi cô sẽ không còn được gặp lại ba của mình nữa.
Yêu – chia tay, một chuyện rất đỗi bình thường như bao cặp tình nhân khác, rồi cũng sẽ quên được nhau thôi. An tự an ủi chính bản thân mình, chỉ cần Khoa hạnh phúc thì đối với cô đó cũng là hạnh phúc rồi.
...