Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
Quỷ lễ đối với thành Khê Sơn mà nói có thể xem như một ngày hội không lớn cũng không nhỏ. Một buổi sáng tinh mơ, thức dậy liền thấy rất nhiều sạp hàng rong bày bán đủ loại trang sức quái dị và quần áo cổ quái. Trên phố không ít người ăn mặc lòe loẹt, trên mặt còn vẽ muôn hình vạn sắc, hoặc cũng có người trực tiếp đeo luôn một cái mặt nạ quỷ dị, làm ra bộ dạng quái đản mà nhảy múa theo điệu nhạc.
Nghe nói làm như vậy có thể khiến cho ma quỷ tưởng nhầm con người là đồng loại của chúng, không gây họa cho con người. Nhưng là, vào ngày này, cho dù có người thật sự thấy quỷ cũng phải xem con quỷ đó như một con người. Nếu như vạch trần thân phận của quỷ, kẻ đó sẽ bị quỷ ám thân.
Mặt trời dần dần lên cao, yêu ma quỷ quái trên đường phố càng lúc càng nhiều, bầu không khí cũng càng lúc càng sôi nổi, người thì rao bán hàng hóa, người thì biểu diễn tạp kỹ, người thì cầu thần bái phật, người thị tụ tập xem cuộc vui, người thì đấu vật, người xem bói toán, … qua lại tấp nập.
Lúc này, một nam tử mặt đeo mặt nạ, thân khoác áo choàng đỏ thẫm bước tới trước một sạp bán tạp hóa, tựa hồ như đang xem xét một món hàng nào đó.
Người bán hàng niềm nở chào hỏi, “Vị khách nhân này muốn mua gì?Những thứ này đều do ta tự tay làm ra, vô cùng xinh đẹp. ”
Nam nhân không nói gì, chọn lấy một chiếc quạt dính máu.
“Hai mươi lăm văn tiền, cảm tạ. ” Người bán hàng tươi cười nói.
Nam nhân chầm chậm từ trong túi lấy ra mấy đồng tiền, đưa tới. Người bán hàng vươn tay đón lấy, tầm mắt vô tình hạ xuống bàn tay đối phương, bộ dáng tươi cười nháy mắt đông cứng lại. Chỉ thấy bàn tay cầm tiền của nam tử xám như tro, bên trên lại ẩn ẩn vài vết xanh tím, da thịt trên mu bàn tay nứt toác giống như bị một lưỡi dao sắc bén rạch vào, vẫn còn đọng vài vệt máu đen khô khét, lại thêm sắc đỏ của ống tay áo phụ trợ khiến cho vô cùng đáng sợ.
Người bán hàng rong bày tay run rẩy nhận tiền, rồi lại cố gắng trấn tĩnh. Người bình thường giả ma giả quỷ cũng chỉ hóa trang trên mặt, tuyệtđối không mất thời gian tô vẽ lên chân tay, thân mình thì chủ yếu dùng những loại trang sức rực rỡ, nhìn vào tuy rằng đặc biệt quái dị nhưng vẫn mang theo một loại mỹ cảm lạ thường. Thế nhưng vị trước mặt này, vết thương trên tay thực sự là quá mức chân thật rồi.
Chẳng lẽ gặp quỷ thật rồi sao?Người bán hàng lạnh sống lưng, sự náo nhiệt xung quanh cũng không cách nào giúp hắn xua tan hàn khí. Tầm mắt của hắn chậm rãi chuyển dời, dừng lại trên cái mặt nạ quỷ đang nhe răng trợn mắt của người kia một chút, rồi lại lập tức lướt xuống vùng cổ của đối phương, chỉ thấy một sắc xám đến giật mình, gân xanh nổi lên từng đoạn, mà bên trên mỗi sợi gân còn mơ hồ còn đan xem những đường tơ máu rất nhỏ.
Người bán hàng toàn thân cứng đờ. Tận cho đến khi người nọ đặt tiền vào trong tay hắn rồi quay người bỏ đi, hắn cũng không dám phát ra một thanh âm nào.
Một lúc sau, hắn mới cúi đầu nhìn đống tiền trong lòng bàn tay mình, kết cục lại một hồi kinh hồn bạt vía. Giữa mấy đồng tiền có lẫn một ít bụi tro, mà trên bề mặt vài đồng còn lưu lại vết máu.
Hắn kích động túm chặt người bán hàng ở quán bên cạnh, lộn xà lộn xộn kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Người nọ nghe xong, tức khắc nhỏ giọng nói, “Ngươi điên rồi, cho dù là quỷ thì ngươi cũng không được tùy tiện mà làm ầm lên như thế, cẩn thận nó ám theo. ”
Người bán hàng sắc mặt trắng nhợt, không dám nói thêm một câu nào. Nhưng là, lời hắn nói lại vô ý truyền ra bên ngoài, rất nhiều người hiểu chuyện biết chuyện đều nhỏ giọng truyền tai bàn luận. Mặc dù phần nhiều chỉ là lời phóng đại, nhưng miêu tả diện mạo bên ngoài của người này lại rất xác thực.
Mặt nạ quỷ, áo đỏ thẫm, da xám đen, tiền dính tro bụi và vết máu.
Nhiếp Bất Phàm dừng lại ở một tiệm bánh bao, im lặng nhìn lồng hấp bốc khói hôi hổi.
“Khách nhân lấy gì?Bản tiệm bán đủ loại bánh bao, bánh chẻo, còn có cháo đậu đỏ. ” Chủ quán từ sau làn khói mông lung mờ mịt mà lên tiếng hỏi.
“Một cái bánh bao nhân thịt. ” Nhiếp Bất Phàm yếu ớt nói.
“Được. ” Chủ quán gói kỹ bánh bao rồi đưa cho hắn, “Ba văn tiền, đa tạ chiếu cố. ”
Nhiếp Bất Phàm nhận gói bánh, cũng chưa trả tiền, mà vươn tay kéo mặt nạ lên một nửa, lộ ra phần quai hàm vô cùng thê thảm cùng với khuôn miệng đen xì.
Chủ tiệm thấy đối phương chưa trả tiền liền thò người ra nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy hắn há cái miệng rộng đầy máu cắn một miếng lên cái bánh bao, nhất thời sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, khó khắn lắm mới không kêu lên thành tiếng.
Ăn xong bánh bao, Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Một cái bánh bao chay nữa. ”
Chủ quán run rẩy đưa bánh bao cho hắn. Hắn cắn vài cái, trầm mặc một hồi, lại nói, “Một cái bánh bao đường. ”
Ngươi nói liền một lần có được không?Chủ quán vừa sợ vừa cáu lại không dám nổi nóng, chịu đủ giày vò, chỉ muốn đại thần này nhanh nhanh chóng chóng cất bước rời đi mà thôi.
Đúng lúc này lại có khách nhân tới mua bánh bao, ông chủ vội vàng ra chào hỏi, kết quả người kia vừa nhìn thấy Nhiếp Bất Phàm liền hốt hoảng bỏ chạy.
Sự tình như vậy cứ lặp đi lặp lại, càng về sau càng không có ai dám tới gần Nhiếp Bất Phàm, tiệm bánh bao gần như bị hắn một người chiếm đóng, chủ quán khóc không ra nước mắt.
Ăn xong ba cái bánh, Nhiếp Bất Phàm cảm thấy no rồi, liền sờ sờ ngực lấy tiền đưa trả.
Chủ quán vẻ mặt buồn rười rượi, giống như cầu xin nói, “Không cần, xem như ta mời khách, ngài đi là được rồi. ”
Nhiếp Bất Phàm cảm thấy ăn cơm không trả tiền thì thật thiếu đạo đức, vì thế liền đem một thanh gươm đồng có khắc đầu quỷ vừa mới mua được đưa cho chủ quán, sau đó nhẹ nhàng lướt đi.
Chủ quán nhìn tới, chỉ thấy trên thanh gươm chạm khắc một hình mặt quỷ mờ mờ không rõ, thâm tâm khóc thét – xin đừng tới đây nữa!
Mà Vương Thi Thiện vẫn luôn đi theo Nhiếp Bất Phàm, chỉ cách một khoảng không xa, lúc này chính là âm thầm lắc đầu. Người này thực sự quá tai họa, cư nhiên đi hóa trang một lượt trên tất cả những vùng da có thể lộ ra bên ngoài của mình, hơn nữa hóa trang đến vô cùng giống, nếu như không nhìn kỹ, cơ hồ không thể nhận ra. Nếu như vào giữa đêm tối, này nhất định có thể hù chết người.
Nhìn thấy hắn một đường lắc lư đi lại, len lỏi vào đám đông, dọa biết bao nhiêu người đến chết đi sống lại, mà những người bị dọa cho dù bị hắn đưa tiền âm phủ cũng không dám hé răng, Vương Thi Thiện nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Phố xá thành Khê Sơn cũng không nhiều. Hết một buổi sáng, những lời đồn có liên quan tới con-quỷ-có-thật Nhiếp Bất Phàm đã lan xa tới mức khắp nơi đều biết. Thế nên về sau, tất cả những người mặc áo đỏ đều bị đặc biệt chú ý.
Đám người Lý Dực và Trương Quân Thực cũng đi khắp phố xá xung quanh để tìm cái tên trốn nhà chết tiệt. Náo nhiệt như vậy, với tính cách của Nhiếp Bất Phàm, không thể không có chuyện giả ma giả quỷ đi dọa người. Nhưng là phần lớn mọi người ai cũng hóa trang, khiến cho người nhìn vào hoa mày chóng mặt, càng khó tìm người.
Mà bên kia, Vệ Địch đi một chuyến tới Kê Oa thôn, vừa vặn gặp mặt Tư Thần Vũ. Vận khí của hắn không tồi, thời điểm hắn tới thôn phần lớn chúng gà đều đang đi ra ngoài, nên không có gây khó khăn cho hắn.
Sau khi nói chuyện xong, vốn định diện kiến thôn trưởng Kê Oa thôn, nhưng đáng tiếc người lại vắng mặt, hắn chỉ có thể tạm thời quay về thành Khê Sơn.
“Tìm được Đoàn Dự chưa?” Vệ Địch vừa về tới khách điếm liền hỏi.
Một thị vệ trả lời, “Vẫn chưa. ”
Không đợi cho Vệ Địch kịp tức giận, hắn lập tức bổ sung thêm một câu, “Nhưng là, chúng thuộc hạ bắt được gà của Đoàn công tử. ”
Vệ Địch nhìn lại, chỉ thấy một thị vệ khác dắt theo một con gà mái màu nâu, mắt bắn hung quang tứ phía, đúng là con gà tên “Lang Gia” vẫn đi theo tên kia.
Hắn nhíu mày, “Bắt được con gà thì sao?”
Thị vệ nói, “Chúng ta có thể dắt nó đi diễu phố, nếu Đoàn công tử nhìn thấy, nhất định sẽ tìm cách cứu nó về. ”
Vệ Địch trầm ngâm một hồi, rồi quả quyết gật đầu.
Thị vệ lấy ra một sợ dây thừng buộc quanh cổ Lang Gia, sau đó mạnh mẽ kéo nó lôi ra bên ngoài.
Vệ Địch đeo lên cái mặt nạ của thị nữ đưa tới, đi theo phía sau lưng người nọ cách một quãng xa.
Sau khi bọn họ rời đi, Hoa Cô Nương cùng với Kim Tử từ một góc khuất bước ra, nhãn thần sắc bén, sát khi đằng đằng. Chúng nó liếc nhau, đồng thời xoay người tiêu thất trong ngõ nhỏ.
Buổi chiều, Nhiếp Bất Phàm đi chơi đã mệt liền ngồi xuống một bậc thềm để nghỉ ngơi, còn Vương Thi Thiện dựa vào một cái cây cách đó không xa.
Hắn vừa ngồi xuống, mọi người xung quanh liền vô thanh vô tức rời đi, nhưng cũng chỉ cách xa hắn một bước chân rồi dừng lại.
Nhiếp Bất Phàm hoàn toàn không thèm đếm xỉa, cầm chiếc bánh giơ cao lên hỏi Vương Thi Thiện.
“Có bánh, muốn ăn không?”
“Không ăn. ”
Nhiếp Bất Phàm liền ăn một mình. Lớp hóa trang ngoài miệng theo bánh bị nuốt vào không ít, tạo thành những đường rãnh chỗ trắng chỗ đen, vặn vẹo biến dạng, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Thông thường bột hóa trang đều có độc tính. Sở dĩ Nhiếp Bất Phàm có thể yên tâm mà ăn là bởi vì thứ hắn dùng hóa trang quanh miệng đều là rau dưa ép thành nước cùng với một ít thịt nướng qua qua, hoàn toàn không có hại cho thân thể.
Vì để gia tăng hiệu quả, hắn còn lén ngậm một chút nước đỏ đỏ sánh sánh được làm từ hạt mè, cho nên khi hắn ăn bánh như thế này còn có thể thấy khóe miệng hắn chảy ra một dòng nước đỏ như máu…
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một hồi náo loạn, có tiếng kêu sợ hãi, có tiếng chửi bới tức giận, có cả những thanh âm va chạm liên hồi không dứt, vang vọng xa gần, như thủy triều xô vào bờ cát.
Nhiếp Bất Phàm đứng dậy, chỉ thấy xa xa bụi đất mịt mù, không ít người hoang mang chạy tới bên này, mà giữa những thanh âm hỗn loạn tựa hồ như còn nghe thấy tiếng gà gáy.
Tiếng gà gáy?
Nhiếp Bất Phàm vội vàng trèo lên một pho tượng đá hình thú, nheo mắt nhìn về phương xa, quả nhiên nhìn thấy có không ít gà lẫn lộn trong đám người. Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đích thực là gà của Kê Oa thôn. Gà bình thường nhất định không có võ nghệ cao cường, khinh công trác tuyệt như vậy đi!
Chúng nó hành động rất đồng nhất, ước chừng có ba – bốn mươi con, dường như đang đuổi theo một nhóm người.
Mà giữa mấy người bị truy đuổi, có một người trong ngực còn đang ôm một con gà. Nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, xem ra là người của Vệ Địch.
Nhiếp Bất Phàm có chút giật mình. Vệ Địch vì muốn tìm hắn, cho nên bắt gà của hắn?
Người này võ nghệ cao thâm, gà chiến bình thường nhất định không phải đối thủ của hắn, cho nên bọn chúng mới chạy về Kê Oa thôn tìm một đám kê hữu tới trợ giúp.
Đám thị vệ kia cũng thật là xui xẻo, bắt ai không bắt lại đi bắt Lang Gia, tâm can bảo bối của Hoa Cô Nương. Tuy rằng nó có chút chủ nghĩa gà trống là nhất, nhưng cũng rất biết bao bọc che chở. Ngoại trừ Nhiếp Bất Phàm, ai cũng đừng hòng ức hiếp gà mái của nó!
Nó là con gà biến dị đầu tiên của Kê Oa thôn, thông minh không gì sánh được, uy tín tại thôn cũng chỉ đứng sau thôn trưởng. Lại thêm đàn gà có sức tàn phá tột cùng này, đương nhiên không chút do dự mà tham gia hành động giải cứu Lang Gia.
Chuyện xưa kể rằng, đám người Vệ Địch đang diễu phố chưa tới một canh giờ đã thấy một đám gà hung hăng lao tới.
Kế tiếp chính là một màn Nhiếp Bất Phàm tận mắt chứng kiến, toàn bộ khu phố buôn bán đều bị chúng gà càn quét, lông bay bụi cuốn, hỗn loạn một vùng.
Đám thị vệ của Hạ Địch chật vật bỏ chạy, trên cổ tay và vạt áo tả tơi dấu móng.
Mắt thấy bọn họ chạy tới ngày càng gần, Nhiếp Bất Phàm gỡ bỏ mặt nạ xuống, hét lớn một tiếng, “Buông con gà kia ra!”
Mọi người theo nơi phát ra tiếng hét mà nhìn lại, chỉ thấy một người đứng trên pho tượng dữ tợn, tóc tai xõa tung, mặt xanh nanh vàng, mắt trợn ngược, miệng ròng ròng nhỏ máu, tay cầm quạt nhiễm huyết, một thân y bào đỏ thắm theo gió tung bay dưới giáng trời chiều, không khác gì yêu ma quỷ quái.
Tất cả mọi người trong nháy mắt im lặng, nín thở nhìn lên.
Yêu quái áo đỏ chỉ một ngón tay vào đám người, hô lên, “Đều chạy lại đây cho ta!”
Mọi người dù nghĩ hắn đang gọi mình nhưng cũng không ai dám di chuyển.
Thế nhưng không ngờ đàn gà còn đang bạo động từng con từng con băng qua đám người, vô cùng nghe lời mà chạy đến bên người hồng y yêu quái.
Mọi người dại ra chứng kiến trọn vẹn một màn này.
Yêu quái áo đỏ lại chỉ về phía mấy người trước mắt, nổi giận trách mắng, “Còn không buông con gà kia ra!”
Thị vệ ngơ ngác còn không kịp phản ứng, đàn gà đã một hồi náo động, đồng loạt giương cánh ưỡn ngực nhìn hắn, khí thế thật khiến người ta kinh hãi.
Thị vệ cả kinh, vội vàng thả Lang Gia trong ngực ra. Lang Gia đạp một cước lên ngực hắn, ngạo mạn quang quác kêu mà chạy thẳng về phía đám gà.
Hồng y yêu quái giữa tầm mắt chăm chú pha lẫn với khiếp sợ của mọi người, trường thân dựng thẳng, tay áo nhẹ nhàng bay. Lúc này mặt trời vừa xuống núi, khí sắc vì thế dần dần ảm đạm, từng trận gió lạnh thổi qua, bốn phía lại lặng ngắt như tờ, càng thêm vài phần quỷ khí.
Chỉ nghe hắn âm lãnh nói, “Nếu còn để ta thấy các ngươi bắt gà, ta sẽ bắt các ngươi đem cho gà ăn!”
Vài tên thị vệ không khỏi rùng mình.
Yêu quái áo đỏ phất tay, “Tất cả giải tán đi!”
Chúng gà nghe lệnh, bay nhảy tứ tung, bốn phương tám hướng mà rời đi, chỉ một lúc sau liền biến mất trong các đường ngang ngõ tắt.
Yêu quái áo đỏ lại một lần nữa đeo mặt nạ lên, từ tượng đá nhảy xuống, lặng lẽ ngồi xuống.
Sau một hồi yên tĩnh, có người nhỏ giọng run rẩy nói, “Nhìn thấy không?Hắn thế mà có thể sai khiến đàn gà. ”
“Nói vậy, hắn… hắn thật sự là quỷ?”
“Trời ạ, cây quạt kia là ta bán cho hắn. ”
“Hắn còn ăn bánh bao của ta. ”
“Làm sao đây?Chúng ta phải giả vờ như cái gì cũng không thấy sao?”
“Không thấy, cái gì cũng không thấy!”
“Đúng vậy, giải tán, giải tán, nhanh giải tán đi. ”
“Ai, ta về sao không bao giờ ăn thịt gà nữa…”
Đám người vội vàng tản đi. Trước khi đi khỏi, mắt vẫn còn trộm liếc về phía thân ảnh đỏ thẫm đang yên lặng ngồi bên cạnh tượng đá kia.
Từ đó về sau, thành Kê Sơn liền có một truyền thuyết về thần gà. Mỗi năm đến quỷ lễ, người người nhà nhà đều không dám giết gà ăn thịt. –