Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
[Quốc sư aka trong lòng ta :v]Ở nhã xá chơi hết một ngày, Nhiếp Bất Phàm lại theo Phiền Lạc về phủ. Có thị vệ của hoàng đế ẩn náu bảo hộ, đám người Vệ Địch căn bản là không có cơ hội để cướp người.
Nhiếp Bất Phàm ngồi trên xengựa vui vẻ khoan khoái vẫy tay chào từ biệt mấy người còn lại. Ngoại trừ ánh mắtVệ Địch có hơi dọa người ra, những người khác đều mỉm cười đáp trả, còn chuyệnđằng sau nụ cười ấy là nỗi xót xa đến thế nào thì chỉ có chính bản thân bọn họmới thấu hiểu mà thôi…Ở tại phủ Quốc sư thêm hai ngày, ỷ vào sự dung túng của Phiền Lạc, Nhiếp Bất Phàm dắt theo gà của hắn đi vào phủtriệt để gây họa một phen. Đàn gà nghiễm nhiên xem nơi này như một cứ địa khácngoài hoàng cung và bãi săn lúc trước. Trong bụi cỏ, trên cành cây, nơi góc tường, chỗ mái hiên, bất cứ đâu cũng có thể phát hiện một cái ổ gà mới đắp. Mà cá cảnhtrong hồ cũng gặp phải xui xẻo tám đời, cơ hồ như bị càn quét sạch sẽ.
Nếu là trước đây, Phiền Lạcđã sớm chịu không nổi mà ném người trở lại hoàng cung. Nhưng sau cái hôn lần nọ, tâm tư hắn đã có vài biến đổi vô cùng vi diệu, muốn né tránh cũng không được nữarồi.
Cho đến ngày thứ ba, hoàngđế rốt cục hạ chỉ đòi người. Hắn hoài nghi chính mình vì sao lại phải hạ chỉ, màkhông biết rằng người kia căn bản không hề có ý định hồi cung.
Trong khoảng thời gian này, Minhđế ngoại trừ xử lý quốc gia đại sự ra còn phải hao tổn tâm tư truy bắt kẻ rắptâm hạ độc ngày đó. May là Phiền Lạc và đám người trong Thái y viện kịp thời trara xuất xứ độc dược, từ đó tìm hiểu cội nguồn, cuối cùng phát hiện độc dượccùng loại trên người tên nam nhân thông gian với Lệ phi. Căn nguyên chính làMinh đế hạ chỉ giết chết đứa trẻ trong bụng Lệ phi, còn bản thân nàng tuy rằng khôngbị xử tử, nhưng vĩnh viễn bị giam cầm. Việc này khiến cho nam nhân kia đem lòngoán hận, quyết định cá chết cũng phải cắn rách lưới, nhưng đáng tiếc Nhiếp BấtPhàm lại một cước chắn ngang, làm cho hắn không có cơ hội xuống tay lần nữa, cuốicùng rơi vào tử lộ.
Nhiếp Bất Phàm tất nhiênkhông biết được nội tình, mà cũng không có hứng thú tìm hiểu. Hắc ám trong nhângian là vô cùng vô tận, thà sống như một người hồ đồ tiêu diêu tự tại, cái gìcũng không hay không biết còn tốt hơn.
Phiền Lạc mang theo Nhiếp BấtPhàm lĩnh chỉ tiến cung, chỉ thấy câu đầu tiên Minh đế hỏi chính là, “Ngươi thật sự vuichơi đến quên cả đường về. Trẫm không triệu kiến, ngươi sẽ không quay lại có phảikhông. ”
Nhiếp Bất Phàm xem nhưkhông nhận thấy sự bất mãn trong lời nói của đối phương, híp mắt cười nói, “Hoàng thượng, nghenói người anh minh thần võ, đã bắt được kẻ xấu rồi. ”
Minh đế ậm ừ “Ân” một tiếng.
“Nói vậy, hiểu lầm lúc trướcta bị người vu oan cũng đã hoàn toàn sáng tỏ rồi đi. ”
Nhiếp Bất Phàm lại nói.
Minh đế quan sát hắn, “Ngươimuốn nói cái gì. ”
Nhiếp Bất Phàm cười đến làxán lạn, “Nếu đã làm sáng tỏ, Tiểu Bảo có phải cũng nên rời cung rồi không. ”
“Rời cung. ”
Minh đế nghiêmmặt nói, “Trẫm khi nào đáp ứng việc giải quyết xong xuôi sẽ cho ngươi rờicung?Trẫm đã quyết định, chính thức sắc phong ngươi làm thị thư của trẫm. ”
Nhiếp Bất Phàm chần chờ mộthồi, giống như e thẹn ngượng ngùng nói, “Hoàng thượng, Tiểu Bảo muốn nói mộtchuyện. ”
“Kỳ thực Tiểu Bảo là mộtdân đen không biết chữ, chức vụ thị thư này đòi hỏi quá cao, thực sự khôngthích hợp với ta, cho dù cho ta làm thái giám cũng có chút ‘dư thừa’ (), chonên hy vọng hoàng thượng dùng người dùng hết sở trường, biết nuôi gà thì nênnuôi gà, giỏi canh gác thì đi canh gác, hợp người hợp việc, thiên hạ thái bình. ”
()cái phần ‘dư thừa’ chính là tiểu kê kê của anh đi >///