Cấm Huyết Hồng Liên

chương 198: viêm ngục tù lao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đầu tiên thân thể Dịch Vân đập mạnh xuống bùn, lại lăn hơn 10 vòng mới tạm ổn định thân hình, lúc này toàn thân hắn cắm đầy gai, xây xước da thịt trông cực kỳ kinh dị, ngay cả khuôn mặt vốn rất "đẹp trai" cũng hằn lên hơn 10 vết rách rướm máu, huyết nhục mơ hồ, máu tươi toàn thân không ngừng trào ra, nhất thời hắn thành huyết nhân.

"Thật đáng sợ! Thực lực con Hạt Vương này thậm chí còn mạnh hơn tên hắc y nhân ở Yêu Đạt Trấn, trong mấy con ma thú ta đã gặp trừ con Băng Lân Báo, con này là ghê gớm nhất rồi!"

Dịch Vân vừa điều tức, vừa kinh hãi nghĩ thầm.

"Phụt…" Dịch Vân lại bức ra một cục máu ứ trong cơ thể, mồm miệng đầy vết máu, lẩm bẩm: "Nếu ngay cả con ma thú này ta còn không xử lý được, như thế nào còn hy vọng trong mấy tháng tấn giai lên sáu sao cơ chứ! Làm sao tham gia Kỳ Vũ Ma Đấu đại hội chứ? Rồi phải đả bại đông đảo cao thủ các đại học viện, đoạt lại lãnh địa ngàn năm của Tư Đạt Đặc gia tộc?"

"Ở thời khắc mấu chốt chỉ cần lùi một bước, tâm sẽ chết một nửa, ngày sau tất thất bại, trận chiến này ta thắng!" Giơ ma binh trong tay lên, miệng lại ngâm chú ngữ, Dịch Vân cắn chặt răng, hoàn toàn quyết tâm không quay đầu.

Môn La lúc này cũng chạy tới bên người Dịch Vân, hắn thấy Dịch Vân mất tiên cơ, thực lực song phương lại chênh lệch quá lớn, cơ hội chiến thắng hầu như không có.

Đang muốn mở miệng thúc hắn cướp đường chạy trốn, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết, thần thái vững vàng của Dịch Vân, hai mắt gắt gao nhìn Hồng Nhãn Cự Hạt Vương, hai tay mặc dù còn run rẩy vẫn nắm chặt ma binh, thầm vận đấu khí, đọc chú ngữ, cho thấy hắn tuyệt không có ý bỏ qua trận chiến này.

Thấy thần thái đó của Dịch Vân, lời khuyên bỏ trốn còn chưa kịp thốt ra, Môn La liền ngậm miệng, một hồi hắn mới than nhẹ một hơi: "Ai, vốn tưởng rằng tiểu tử này đã trưởng thành, hiện tại lại biểu hiện cái vẻ lỳ lợm kia ra, không khác gì nét mặt khi còn nhỏ… con Hạt Vương này hình thể tuy lớn, nhưng tốc độ không chậm tý nào, địa hình nơi này lại là khu rừng gai thích hợp nhất với nó, Dịch Vân bây giờ lựa chọn chạy trốn, cơ hội thành công cũng không quá ba thành, trừ phi vận khí may mắn, không thì sớm muộn gì cũng bị nó đuổi kịp…

"Bất luận đánh hay chạy, cơ hội thành công đều không quá năm thành, không bằng để cho hắn đánh cược một chuyến, ai…"

Dừng một chút, Môn La hiện ra biểu tình bi ai, lẩm bẩm nói: "Hy vọng Tư Đạt Đặc gia tộc ta sẽ không tuyệt diệt ở trong trận chiến này, ai…!"

Lấy bụi gai Dịch Vân đứng làm trung tâm, trong vòng phạm vi vài trăm thước… thủy nguyên tố đột nhiên rất nhanh hướng người hắn tụ lại, nhiệt độ cũng đột ngột hạ xuống, hắn tính toán thời gian con Hạt Vương rơi xuống, hai tay Dịch Vân nắm chặt bỗng dưng vươn ra, một mũi tên nước màu lam nhọn hoắt từ hư không hiện ra, bắn mạnh về phía trước.

Năm sao trung giai ma pháp ─ băng chi rít gào!

Hồng Nhãn Cự Hạt Vương vừa rơi xuống đất, đang định lao tới gã nhân loại ở ngoài trăm mét kia, bỗng nhiên một quả bóng nước đầy gai hướng nó bắn lại, nó không kịp di chuyển, mà luồng thủy ma pháp kia càng lúc càng lớn, bụi gai cao ngất trên đường nó đi qua lập tức bị đông cứng, rồi bị khí xoáy đập nát, hóa thành vô số mảnh băng vụn.

Trong nháy mắt, khúc băng cầu đường kính hơn 5 thước đã tới trước mặt nó, cho dù nó lúc này muốn tránh cũng đã quá muộn, trong lúc nguy hiểm, Hồng Nhãn Cự Hạt Vương chỉ có thể giơ cặp càng cực đại bảo vệ đỉnh đầu, đón đỡ luồng thủy hệ ma pháp này.

"Ầm - Rầm!"

Băng chi rít gào cực nhanh xoay chuyển thủy cầu, khi tới cạnh Hạt Vương liền hóa thành băng cầu u hàn thật lớn, nặng nề va chạm vào hai cái càng, vừa tiếp xúc khúc băng cầu tựa như mảnh ngọc châu yếu ớt, thoáng chốc vỡ vụn, hóa thành băng phấn bay đầy trời, mà hai càng Hạt Vương gắt gao bảo vệ thân thể lại hoàn hảo như ban đầu, không chút dấu hiệu nào bị thương tổn.

"Hoát hoát hoát......"

Luồng ma pháp băng thuộc tính đã bị nó hóa giải, quả thực quá kém cỏi, Hồng Nhãn Cự Hạt Vương cao giọng gào thét, có ý khinh thường cười nhạo, đang lúc nó muốn bước tới trước thì lại phát hiện toàn bộ thân thể đã bị dòng nước lạnh khi băng cầu vỡ tan kia bao phủ, thoáng chốc đóng băng. Ngay tức khắc nó không thể động đậy.

Hạt Vương thấy thế cả kinh, nhưng cũng không lo lắng nhiều lắm, nó lập tức vận ma lực trong cơ thể, chẳng qua nửa giây đã giải trừ trạng thái đóng băng, ngay khi hành động được bình thường, nó lập tức tăng tốc phóng tới Dịch Vân, gã nhân loại này cực kỳ khó chơi, nó muốn lập tức đánh chết con mồi này. Chợt thấy bốn phía hỏa nguyên tố trong thiên địa bỗng dưng nhanh chóng tụ tập lại, y như dòng xoáy dũng mãnh hướng trung tâm lao tới. Mà điểm trung tâm ấy chính là chỗ nó đang đứng hiện giờ.

Đang lúc Hạt Vương nhận thấy không ổn là lúc… trong phạm vi 10 thước quanh nó, đột nhiên hiện lên một pháp trận hình tròn ma văn kỳ dị, một hình tròn chỉ hơn 10 thước nhưng lại được tạo thành từ mấy trăm cái ma văn, đồ hình tản mát ra hào quang đỏ tươi.

Bên trong pháp trận, hỏa nguyên tố tập trung dày đặc gấp ngàn lần bên ngoài, nhiệt độ bạo thăng, rừng gai nhất thời không ngừng bị thiêu đốt thành tro bụi.

Hồng Nhãn Cự Hạt Vương cảm thụ độ nóng chung quanh không ngừng tăng lên, nó phản ứng cực nhanh, lập tức gia tốc phóng ra ngoài vòng tròn, ngay khi nó sắp thoát ra phạm vi pháp trận kỳ dị bỗng nhiên một ma pháp thuẫn màu lam hiện ra che trước mặt, ngăn cản nó lại.

"Hoát hoát hoát!"

Nó vừa thấy thủy thuẫn to lớn kia, nhưng không hề dừng lại, tốc độ không giảm còn tăng mạnh mẽ tiến đến thủy thuẫn, vừa đối mặt, chỉ một lần va chạm thủy thuẫn lập tức vỡ tan.

Hồng Nhãn Cự Hạt Vương trong lòng vui vẻ, chuẩn bị tư thế lao ra ma trận quỷ dị khiến nó kinh hãi thì … ba cái thủy thuẫn khác hiện ra ngăn trước mặt nó, ba cái thuẫn này đột nhiên xuất hiện, hợp lại thành một độ dày đã gần năm thước, trong nhất thời nó cũng vô pháp lập tức phá nát bức tường băng này.

Cảm thụ độ nóng chung quanh đã đến mức độ nó không thể chịu đựng, định dời sang hướng khác, tránh bức tường băng này, thì đột nhiên mấy trăm ma văn đồng thời tỏa sáng, sau đó vòng tròn pháp trận mọc lên bức tường lửa cao mấy chục thước, bao phủ Hồng Nhãn Cự Hạt Vương vào trong.

Phạm vi 10 thước biến thành lồng giam lửa, nhốt Hạt Vương vào trong, ma pháp hỏa hệ năm sao đỉnh phong – Viêm ngục tù lao.

Đạo ma pháp này cũng là cao cấp ma pháp mà trước mắt Dịch Vân có khả năng thi triển.

Dịch Vân vừa bắt đầu chiến đấu đã thi triển một ma pháp dung hợp băng sơn viêm thuẫn, xem như đã rút đi một nửa song hệ ma lực của hắn, sau lại dùng năm sao ma pháp "Băng chi rít gào", khiến ma lực thủy hệ của hắn tiêu hao hầu như không còn, mà hiện tại khi hắn thi triển ra "Viêm ngục tù lao", đây là hỏa hệ ma pháp năm sao đỉnh phong, nháy mắt hút hết ma lực hỏa hệ của hắn.

Đối với ma pháp sư mà nói, ma lực trong khí hải tiêu hao hết là trạng thái cực kỳ khó chịu. Thân thể Dịch Vân lúc này không nhịn được run rẩy một trận, toàn thân rơi vào tình trạng thoát lực suýt nữa ngã ngồi xuống đất, chỉ có thể lấy ý chí mà chống đỡ thân thể đứng thẳng lên.

Viêm ngục tù lao không chỉ tạo thành bức tường lửa, mà ngay cả trên đỉnh đầu cũng có một bức màn lửa rất dày phong bế toàn bộ không gian bên trong. Hồng Nhãn Cự Hạt Vương nhất thời lâm vào tuyệt cảnh không chỗ trốn.

Tự biết giờ phút này không có đường trốn, Hạt Vương tức thì đem địa hệ ma lực toàn thân mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh, chính diện đón đỡ tường lửa bốn phía đang rút nhỏ lại. Tuy rằng thực lực nó hơn xa Dịch Vân nhưng trong tình cảnh này, nó chỉ có thể dập tắt hai phần ba luồng lửa kia, còn lại ba thành uy lực, viêm hỏa gắt gao bao phủ nó lại, dũng mãnh thiêu đốt thân thể nó.

Vừa rồi Dịch Vân sử dụng Băng chi rít gào mặc dù nó dễ dàng hóa giải, nhưng nhiệt độ thấp lại đóng băng giáp xác bên ngoài của nó, khiến bộ giáp cực kỳ suy yếu. Lúc này lại đem nó mà đốt, nhiệt độ tương phản cao khiến da thịt nó tan rã trong nháy mắt, viêm hỏa ngàn độ vẫn tiếp tục thiêu đốt…

"Hoát hoát hoát......!"

Hồng Nhãn Cự Hạt Vương bị ngọn lửa viêm ngục tù lao thiêu đốt một khắc sau, đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu thảm, thanh âm bi ai vọng khắp không trung.

Chỉ thấy lớp giáp xác bị ngọn lửa đốt cháy trên người nó vốn rất cứng rắn, đột nhiên "Rắc rắc…" nứt ra vô số vết rách nhỏ, sau đó từng bộ phận liên tiếp rời ra, giống như lửa rụng băng tan, tan thành mây khói.

Hạt Vương cố nén đau đớn tê tâm liệt phế trên người truyền tới, đem địa hệ ma lực toàn thân phóng ra, ý muốn chống cự liệt diễm bên ngoài, mà lúc này Dịch Vân từ khoảng cách trăm mét lao tới trước mặt nó, giơ ma binh lên cao, đấu khí mạnh mẽ vận chuyển, kiếm quang tím đỏ liền hiện ra, tốc độ cực nhanh chém xuống, một kiếm một kiếm liên tiếp nhằm chỗ yếu hại đâm vào.

Phần kiếp tử diễm đấu khí không hề giữ lại, dung nhập hết vào ma binh, mỗi khi Dịch Vân bổ một kiếm đều có luồng sáng tím xẹt qua bầu trời đêm, khi kiếm khí đánh vào lớp giáp xác trên người Hạt Vương tạo thành vô số hoa lửa tóe ra, đoàn kiếm quang tím đỏ ẩn chứa nhiệt độ cực nóng, thiêu đốt lớp màng địa hệ ma pháp của nó.

"Keng keng keng keng keng ~~!"

Trong thời gian ngắn, Dịch Vân liên tiếp chém lên người Hạt Vương hơn 20 kiếm, mỗi một kiếm đều cực mạnh, đấu khí tím đỏ trên ma binh đồng thời cũng bám vào vỏ ngoài của nó, hóa thành tia lửa tím yêu dị hừng hực không ngừng thiêu đốt lớp màng ma pháp địa hệ, không lâu sau, một âm thanh giòn tan vang lên, Dịch Vân rốt cục thuận lợi phá một lỗ hổng lớn trên vách tường ma pháp.

Chỗ hổng vừa xuất hiện, ngọn lửa vây quanh bốn phía liền như nước lũ, toàn bộ tuôn vào người Hồng Nhãn Cự Hạt Vương, trực tiếp bao phủ nó, địa hệ ma pháp cũng từ từ bị hòa tan.

Thân hãm trong địa ngục lửa, Hạt Vương bị thiêu đốt liên tục, trong khoảng thời gian ngắn không thể đột phá ra viêm ngục tù lao này, thống khổ khi bị liệt hỏa liếm lên người, nó gầm rú thảm thiết.

Lấy thực lực ngũ giai ma thú đỉnh của nó, căn bản không sợ ngọn lửa năm sao đỉnh phong này công kích, nó ban đầu tin tưởng tràn đầy, lúc này lại lâm vào tuyệt cảnh, tình hình chiến đấu phát triển đến tận đây, trong lòng nó cũng chưa hiểu rõ lắm.

Ở trong nhà giam lửa như vô cùng vô tận, chỉ thấy lớp giáp xác cứng rắn của Hạt Vương bị đốt cháy khét, từng lớp từng lớp vỡ vụn tróc ra rơi xuống, ưu thế phòng ngự lớn nhất của nó tan thành mây khói.

Nguyên bản chỉ với thực lực đơn hệ ma pháp của Dịch Vân, tuyệt đối không thể gây ra thương tổn lớn như vậy cho Hồng Nhãn Cự Hạt Vương, đây là kết quả do hắn sử dụng linh hoạt thủy hỏa thuộc tính, ma pháp tương phản, đầu tiên là hiệu quả đóng băng, lại đến dùng hỏa hệ thiêu đốt, sinh ra sự chênh lệch nhiệt độ trong nháy mắt, lúc này mới khiến cho Hạt Vương thúc thủ vô sách, bó tay không biện pháp.

Đem thuộc tính ma pháp phối hợp với nhau, phát huy ra tác động cao nhất cho địch thủ, đây là ưu thế lớn nhất của song hệ tu ma giả.

Hạt Vương rống thảm, đồng thời nó cũng chưa định từ bỏ, nhanh chóng tụ tập địa hệ ma lưc trong cơ thể còn sót lại phóng ra ngoài cơ thể, nghĩ muốn dập tắt liệt hỏa như nước lũ đang hừng hực thiêu đốt nó.

Dịch Vân nhìn ma pháp "Viêm ngục tù lao" đang không ngừng tiêu hao, chỉ cần qua tiếp một lát, bức tường lửa vây khốn Hồng Nhãn Cự Hạt Vương sẽ biến mất, mà ma lực và đấu khí của hắn lúc này cơ hồ hao hết, thân thể đang ở vào trạng thái hư thoát, hơn nữa vừa rồi bị đánh bay ra ngoài còn bị thương tổn, Hạt Vương tuy rằng bị thương nặng nhưng tình huống của hắn cũng không tốt gì hơn.

"Không hổ là ngũ giai ma thú đỉnh, dưới tình trạng đó nó vẫn có thể hóa giải ma pháp uy lực cường đại nhất của ta, lấy tình huống thân thể ta cho dù có chạy cũng không xa, chỉ cần nó phá vây đi ra, chắc chắn sẽ giận dữ triển khai đuổi giết không thôi, đến lúc đó ta chết chắc rồi, cơ hội có chăng…chính là hiện tại!"

Nghĩ rõ ràng, Dịch Vân cắn răng, rút sạch đấu khí còn sót, lập tức rút kiếm vọt tới biển lửa.

Nhiệt độ trong viêm ngục tù lao cực cao, trên người Dịch Vân bao phủ vầng sáng màu tím, ngọn lửa cực nóng không sinh ra chút ảnh hưởng gì với hắn, hắn lập tức vọt tới trước mặt Hạt Vương, giơ ma binh lên cao, một kiếm chém ra.

Hạt Vương mặc dù giãy dụa trong biển lửa, nhưng nó cũng chú ý tới nhân loại đáng giận làm thương nặng nó, nó không tránh, một cái càng liền vung mạnh đập ma binh trở về.

"Keng!"

Đợt công kích này, hai phe đều đã sử hết toàn lực, khi ma binh va chạm với cái càng, thực lực cao thấp liền hiển hiện ra.

Dịch Vân chợt thấy một cỗ lực đạo khổng lồ đánh tới, sau đó từ cánh tay truyền tới một cơn đau đớn, rồi mất cảm giác, ma binh rốt cục rời tay văng ra xa. Giao phong ngắn ngủi nhưng làm cho cánh tay phải hắn trật khớp.

Càng của Hồng Nhãn Cự Hạt Vương là phần cứng rắn nhất, có thể nói là vũ khí cực mạnh, cho dù phần lớn giáp xác đều nứt tróc ra, nhưng cũng không phải hiện giờ Dịch Vân có thể khảm vào.

Khi ma binh trong tay văng ra, Dịch Vân cũng bị kịch chấn đánh lui về sau, lúc này Cầu Cầu đột nhiên từ trong lòng hắn lủi ra, đang há mồm hướng Hạt Vương đánh tới thì chợt thấy cái đuôi dài hơn 10 thước từ sau đâm nhanh vào Dịch Vân.

Tựa như roi dài, tốc độ nhanh như chớp, Dịch Vân bị đẩy lui còn chưa ổn định cước bộ, căn bản không thể tránh thoát công kích bất ngờ này.

Cầu Cầu thấy thế, cả kinh tê rống một tiếng, lập tức trì hoãn thế công, lùi về trước người Dịch Vân, quấn quanh ngang thắt lưng hắn, khi nó làm xong động tác, cái đuôi kia cũng đồng thời hung hăng quất lên phần eo Dịch Vân.

"Oanh bính!"

Bên hông đau nhức tê tâm phế phổi, Dịch Vân há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như đạn pháo bắn ra sau, tới lúc này hắn mới thấy được cái roi dài kia là cái đuôi của Hạt Vương.

Đang lúc bay ngược, tay trái hồng quang chợt lóe, lại một thanh nhị phẩm đỉnh phong ma binh hiện ra, liền chặt lên đuôi bò cạp, "Rắc" một tiếng cái đuôi vừa công hết lực bị trảm phân thành hai rơi xuống.

Thấy thuận lợi chém đứt cái đuôi cực đại kia, tay trái hắn lại hăng hái huy động ra trước, ma binh rời tay, hướng tới phần yếu hại trên đầu Hạt Vương không kịp phòng bị, thoáng chốc xuyên qua, ma binh đâm sâu hơn một thước vào khe đầu nó, thân kiếm tuy rằng không phá hết lớp phòng ngự, nhưng cũng cắm được 1 phần 3 ngay chỗ khớp nối yếu hại của nó.

Khi Dịch Vân rớt xuống bụi gai cách hơn 200 thước thì trên người lại thêm hơn 10 vết rách rướm máu, hắn cắn răng nhịn đau, xoay người một cái lập tức đứng thẳng lên, chợt nghe tiếng Hạt Vương từ xa truyền tới.

Lại phun thêm một ngụm máu tươi, Dịch Vân không cần đổi khí, liền cất bước tiến lên, lúc này hắn chợt thấy Cầu Cầu ở cách chục thước, rất nhanh bò tới Hạt Vương, hắn quát to: "Cầu Cầu dừng lại, không được cho ai nhúng tay vào, nó là của ta!"

Cầu Cầu chưa từng nghe qua Dịch Vân dùng ngữ khí nghiêm khắc như thế nói với nó, lập tức sững sờ đương trường.

Dịch Vân gia tốc phóng qua Cầu Cầu, một đường thẳng lao tới Hạt Vương.

"Thực lực con Hạt Vương này quá mức đáng sợ! Toàn lực của nó bất quá chỉ là nhân loại sáu sao trung giai hoặc cao giai, nếu ngay cả nó ta cũng vô pháp tự lực chiến thắng, thì tương lai ta làm thế nào chiến thắng những cường giả ngoài sáu sao cao giai ở các đại học viện?"

"Nó rất mạnh, nhưng ta phải mạnh hơn nó!"

Tâm cường giả chính là cường đại, vô cùng tự tin, dám tranh với trời, dám đấu với đất, khí phách ngang tàng. Mà phần tự tin phát ra, phải trải qua quá trình tích lũy lâu dài, tắm trong biển máu, trui luyện trong chiến hỏa, Dịch Vân hiện tại cần nhất chính là phần chiến tích này, duy trì, dần dần vun đắp tâm hắn thành lòng tự tin của một cường giả chân chính.

Hỏa tốc vọt tới trước người Hồng Nhãn Cự Hạt Vương, lúc này toàn thân đấu khí cùng ma lực của hắn đã dùng hết, đã là nỏ mạnh hết đà, mà Hạt Vương cũng bị một thanh ma binh cắm thẳng trên trán, chính đang hấp hối, chợt thấy Dịch Vân đánh lại, nó triệu tập một tia ma lực cuối cùng, tạo thành một cái địa thuẫn che trước người. Text được lấy tại Truyện FULL

Hai chân Dịch Vân mạnh mẽ dùng sức, lập tức nhảy cao lên, tay trái lóe hồng quang, lại nắm trong tay một thanh ma binh khác, lấy thế công như sấm, toàn lực đánh lên cái ma pháp thuẫn kia.

Cái ma thuẫn này uy lực đã rất yếu, Dịch Vân vừa đâm đã thủng, trực tiếp tiến tới đâm vào đầu Hạt Vương, xuyên suốt đến tận cán.

Đấu khí ít ỏi ẩn chứa trong ma binh nổ tung trong cơ thể Hạt Vương, máu me tanh tưởi cực kỳ văng tung tóe, óc ác đặc sệch bê bếch đương trường. Hồng Nhãn Cự Hạt Vương – xong!

Chậm rãi rút ma binh ra, Dịch Vân vô lực ngồi xuống đất, dựa vào thi thể Hạt Vương thở dốc.

Khi thấy Cầu Cầu đem chuôi ma binh bị đánh bay hồi nãy quay lại, đã thấy Môn La từ xa xa bay đến gần, vẻ mặt kinh hỉ hô: "Tiểu tử, ngươi thật sự làm lão đại ta rất kinh ngạc nha! Hôm nay có thể sống sót đi ra, lại còn hạ gục con Hồng Nhãn Cự Hạt Vương này, nên biết thực lực nó cùng cấp cường giả nhân loại sáu sao trung giai a!"

Dịch vân chậm rãi lắc lắc đầu, há mồm hổn hển nói: "Đây không tính công mình ta, nếu không phải Cầu Cầu vừa rồi đỡ cho ta một kích, chỉ sợ thân ta sớm làm hai rồi, sớm chết từ lâu!"

"Đó cũng là…" Môn La nghe xong không khỏi gật đầu nói: "Một kích kia là toàn lực của nó, không phải loại năm sao như ngươi có thể đỡ nổi. Nhưng mà, biểu hiện vừa rồi của ngươi thật sự rất tốt, đấu khí phối hợp với song hệ ma lực cực kỳ linh mẫn, gần như là hoàn mỹ, ngay cả lão đại ta cũng nhìn không ra sơ sót, đáng khen đáng khen!"

Dịch Vân nghe Môn La vô cùng hiếm thấy nói một câu khích lệ, cũng không có chút vui sướng, cảm giác mệt mỏi tràn ngập, đang muốn nhắm mắt ngủ thì bị Môn La nói chuyện làm tỉnh: "Tiểu tử, ngươi bây giờ còn không thể ngủ, vừa rồi trận chiến này đã kinh động phạm vi trăm dặm, khiến tất cả ma thú chú ý, có thể sẽ có lục giai thậm chí thất giai ma thú, nếu chúng nó tìm được tới đây, ngươi muốn chạy cũng không kịp, cho nên, mau một chút, rời đi nơi này a!"

Dịch Vân vừa nghe cảm thấy có lý, chống đỡ thân thể gian nan đứng lên, chịu đựng đau nhức từ cánh tay phải trật khớp truyền đến, đem ma binh thu vào Hồng Liên, quấn Cầu Cầu vào trong người, chọn một phương hướng rồi lập tức chạy đi.

Hai giờ sau, hắn ngồi xếp bằng ở trên một cây đại thụ cách đó hơn 10 dặm, âm thầm chữa thương, hồi phục sức lực, không lâu sau, hắn nặng nề mê man.

Khi hắn tỉnh lại đã là hai ngày sau, do bị Môn La rống to bừng tỉnh.

"Tiểu tử, đang có một đầu ma thú ngoài ngũ giai đang cấp tốc hướng nơi này chạy lại đây, tốc độ cực nhanh!" Môn La sợ hãi la hét truyền vào tia hắn: "nó bay thẳng đến chỗ ngươi, cho thấy đã phát hiện sự tồn tại của ngươi, cho dù ngươi có khỏe lại cũng tuyệt không thể chạy thoát nó, lập tức chuẩn bị chiến đấu đi!"

Dịch Vân lúc đầu còn mờ mịt, nghe vậy liền tỉnh táo hẳn, đem ma binh nắm chặt trên tay, nhanh chóng đứng thẳng lên.

Quả nhiên đúng như Môn La nói, một cỗ uy áp khổng lồ từ phương xa vọt tới, tốc độ quá nhanh, chừng gấp 2-3 lần toàn lực của hắn, cho dù hắn muốn chạy khẳng định cũng bị đuổi kịp.

Tránh cũng không thể tránh, rơi vào đường cùng, hắn lập tức đem đấu khí toàn thân cùng với ma lực mạnh mẽ vận chuyển trong cơ thể, chuẩn bị nghênh đón trận chiến bất thình lình này, lại nghe thanh âm sói tru quẩn quanh bốn phía: "Ngao ô ~~!"

Một con Thiết Cốt Viêm Lang cực lớn toàn thân đỏ sẫm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, nó phóng tới trước cây đại thụ Dịch Vân đang đứng, vừa thấy Dịch Vân nó ngây người, sau đó cái đuôi không ngừng lắc lư, lại tru thêm một tiếng, mang theo tình cảm mừng rỡ, thần tình vui sướng nhìn về phía Dịch Vân.

"Lang lang?" Dịch vân nhất thời ngu ngốc ngây ngẩn cả người!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio