Cấm Huyết Hồng Liên

chương 330: lễ chuộc tội tán văn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, Tút Ma Ma đã dẫn quân chạy đến dưới đài cao, nhưng không thể không dừng hẳn lại, toàn bộ Ma pháp quân đoàn, kể cả Trưởng lẫn Phó, đều đã rơi vào tay thiếu niên kia, tuy bị thương rất nặng nhưng vẫn còn sống. Lão có thể gánh vác nổi việc các đoàn viên khác chết trận, nhưng hai người này lại là ngoại lệ. Ngoài tầm quan trọng đặc biệt, dù đã chết mất cả ngàn người, thì hai tên Thất Tinh Võ Tước này vẫn là đối tượng tâm phúc trọng yếu, để một lần nữa từ đó mà có thể trùng kiến lại Thanh Lôi Quân.

Sợ ném chuột vỡ đồ, Tút Ma Ma nào dám tới gần, chỉ đành đứng xa xa, đè nén sự phẫn nộ và sát ý vô tận đang cuộn trào trong lòng xuống. Giận dữ hét lớn: "Biết điều thì mau thả họ ra! Ta hứa sẽ cho ngươi được chết toàn thây, cho phép ngươi được chết thống khoái!"

Dịch Vân tựa như chẳng hề nghe Tút Ma Ma nói gì. Ghé đầu vào sát tai hai tên kia thì thầm: "Hai vị Pháp Tước các hạ, trước khi chết có muốn nói lời cuối cùng không?"

Tên Thủy hệ Pháp Tước nghe ra ý tứ trong lời nói của thiếu niên sợ đến vãi đái, luôn mồm cầu xin tha mạng, nhưng đồng bạn của hắn thì ngược lại, rất là kiên cường, cứng rắn nói: "Dù ngươi ra tay hay không, vẫn tuyệt đối không thể thoát khỏi nơi này, mà lúc đó chết sẽ càng thêm thê thảm! Ngươi muốn giết bọn ta thì cứ việc, cần gì phải giở trò mèo khóc chuột!"

Dịch Vân nghe mà hớn hở cười: "Bằng vào sự tàn ác khốn nạn của các ngươi đối với Đấu Khuyển, chết là cái chắc rồi, nhưng ta muốn các ngươi được chết một cách đặc biệt có một không hai, vì còn muốn đòi lại công đạo cho những tội ác ghê tởm mà các ngươi đã thực thi trên người bạn bè của ta.

Hai tên Pháp tước nghe xong ngẩn cả người ra!

Lời vừa dứt, trước mắt vô số người, hắn tóm hai gã Trưởng, phó quân đoàn Ma Pháp giơ lên cao. Chỉ thấy thân hình bọn chúng không ngừng run rẩy, hai mắt trợn trừng, sắc mặt tái mét tràn đầy sự kinh hãi không gì so sánh được. Rồi đột nhiên, một cơn đau buốt thấu tâm can bất ngờ bùng nổ, song chưởng gã thiếu niên nắm sau lưng bọn chúng đã từ từ cắm lút vào sâu trong hai cái thân thể đang không ngừng co quắp kia.

Hai tiếng gào thảm thiết thê lương nhói buốt vang khắp doanh trại của Thanh Lôi Quân, làm tê dại tâm linh toàn bộ bọn người có mặt ở đây. Tiếng rú dài quanh quẩn hồi lâu mời dần yếu đi rồi tắt hẳn, nhưng với những người này, âm thanh ma tru quỉ khóc thê thảm ấy, vẫn như vọng mãi từng hồi trong tâm khảm họ, vĩnh viễn không thể nào quên.

Dịch Vân chậm rãi rút hai tay ra khỏi thân thể mềm oặt đã tuyệt hẳn sinh cơ của hai gã Pháp Tước, khiến chúng liền rũ xuống đánh bịch trên mặt đất, trong nhãn thần trợn trừng, vẫn hằn sâu một sự đau đớn kinh khủng không thể diễn tả. Lại thấy thiếu niên kia mở rộng bàn tay, nơi đó, máu chảy ròng ròng qua các kẽ ngón tay rơi lách tách xuống nền đá, mà lòng bàn tay, là hai quả tim đỏ hỏn vẫn còn đang phập phồng chưa dứt.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, rồi ngay sau đó, hàng loạt tiếng nôn mửa vang lên. Bọn tướng sĩ nơi đây, có tên nào chưa từng đánh trận, có tên nào giết người ít đâu, đều là quân nhân thiết huyết, tắm trong máu người mà ra. Số người chết trong tay bọn chúng còn nhiều hơn số người từng quen biết, cũng không thiếu người vô tội, nhưng bọn chúng cũng dám thề rằng, chưa từng được chứng kiến kiểu giết người tàn nhẫn tanh máu như Ác ma đến từ Cửu U địa ngục của thiếu niên này!

Tình huống xấu nhất đã xảy ra nhanh như chớp, hai tên Thất tinh Pháp tước chết thảm, Tút Ma Ma sắc mặt nhợt nhạt không còn tí máu. Chứng kiến một màn giết chóc như vậy, lão chỉ nghẹn cứng họng, trong lòng bây giờ chẳng còn thiết tha gì việc tái thiết hay không Thanh Lôi Quân nữa, mà chỉ muốn làm sao, nhanh nhất, trực tiếp giết chết tiểu súc sinh này! Bàn tay đang nắm chặt Ma binh không ngờ đã run lên bần bật không thể kìm chế!

Tuyệt đối thảm khốc, tuyệt đối vô tình! Tuyệt đối sợ hãi!

Trong không trung, phiêu đãng một cỗ Huyết tinh vô hình, không khí lặng ngắt tràn ngập mùi vị sợ hãi kinh khiếp. Đá văng hai thi thể tơi tả dưới chân, Dịch Vân cười sằng sặc: "Bọn ác nhân kia, các ngươi thật là có phúc a! Từ thời khắc này trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu một trò chơi thú vị. Trong một canh giờ, chỉ cần có thể thoát khỏi truy kích của ta, thì xin chúc mừng, ta sẽ bỏ đi và các ngươi cũng có thể sống sót an lành... Nhưng chẳng may không trốn thoát được, vậy hãy để ta săn sóc nhé, cứ như hai tên này là được chứ gì!"

Dứt lời, Dịch Vân bỗng nắm chặt tay lại, hai trái tim đang phập phồng kia liền nghe "'Phịt'" một tiếng, tanh tưởi vỡ òa bầy nhầy nhoe nhoét trong tay hắn. Những tên chứng kiến cảnh này, chỉ thấy quả tim trong lồng ngực của mình nhảy dựng lên một phát, đã nghe tử thần gào rú đâu đây, toàn trường nhất thời sa vào cảnh tĩnh mịch đến sợi tóc rơi còn nghe thấy, vi vút qua lại chỉ là từng cơn gió lạnh như oan hồn bất tán rít gào, khiến ai nấy đều không dằn lòng được phải hít vào một hơi thật mạnh!

Một trò chơi, một giấc mộng, đã tới rất gần những thành viên của Thanh Lôi Đoàn rồi. Một chút nữa thôi, tất cả bọn chúng sẽ chìm vào trong một giấc mộng, một giấc mộng đẫm máu, mà mùi huyết tinh sẽ đè nặng ám ảnh chúng suốt đời!

Tút Ma Ma nghe mà ứa gan, gân xanh nổi lằn trên trán, tức giận, điên cuồng rống to: "Thối lắm! Ngươi nghĩ đây là nơi nào? Chỉ mỗi ta thôi cũng đủ giết ngươi một trăm lần. Định cúng tế toàn quân của ta sao, tưởng mình là ông trời sao, đừng ở đó mà si tâm vọng tưởng!"

Hoàn toàn không để ý tới lời thét gào đe dọa của Tút Ma Ma, Dịch Vân cười nhạt: "Trò chơi bắt đầu!"

Hắn xoay người nhảy xuống dưới đài, nhắm hướng ngược lại với Ách Ba Đa và đám thân vệ đội trưởng, chạy về đám binh lính còn đang kinh khiếp ngẩn ngơ ở đằng xa!

Mà ở tít trên trời cao, hai thân ảnh lặng yên không nói gì, chỉ trầm ngâm quan sát chiến cuộc ở dưới, sắc mặt dần ngưng trọng hẳn lên.

A Khắc Tây phá vỡ sự trầm mặc: "Lấy máu làm kịch trường, diễn một vở báo cừu tiết hận, để hắn làm vậy, ngươi có chắc là sẽ giải trừ được tâm ma trong lòng hắn hay không?"

Tạp Lỗ Tư chỉ thở dài: "Hiện tại ta cũng không dám khẳng định, thực lực của hắn, lại thêm sát ý ngập trời thế kia, đã ngoài sự tưởng tượng của ta rồi. Vốn lúc nãy khi hắn đối chiến với hai tên Pháp tước kia, ta đã định ra tay trợ giúp, không ngờ, hắn như vậy mà lại trong một thời gian ngắn ngủi, đã có thể đơn giản chém tận giết tuyệt cả Ma pháp quân đoàn đi. Hay cho ý chí, hay cho thủ đoạn tàn nhẫn tanh máu a!"

"Đáp án cần, ta đã biết được. Tiềm năng của hắn quả là vô tận, những dự định với tên tiểu tử này, xem ra phải cẩn thận tính toán lại rồi!"

"Rất hoàn hảo!" A Khắc Tây trầm giọng: "Có tư chất một sát thủ, tiềm lực đúng là khó dò, người như thế, xứng đáng làm đệ tử của ta, ngày sau có thể nhờ vào hắn mà phát dương quang đại Tà Linh Ma Pháp, có khi còn hơn cả đứa đồ đệ ngây ngô Tạp Lỵ Tạp kia! Ta định nhận nó làm đệ tử kế thừa y bát thứ hai, ngươi hẳn là không phản đối chứ nhỉ?"

A Khắc Tây vốn là buột miệng mà nói, nhưng lão cũng không ngờ, Tạp Lỗ Tư lại chẳng cần suy nghĩ đã kiên quyết lắc đầu: "Ngươi tốt nhất không nên có ý định này, như vậy đối với hắn không có chỗ nào tốt cả!"

A Khắc Tây cả giận: "Ngươi là có ý gì!? Lấy năng lực của ta, cũng không đủ tư cách chỉ dạy nó sao chứ?"

"Không phải là điều này." Tạp Lỗ Tư thản nhiên: "Loại đệ tử như hắn, ai cũng không dám nhận làm sư phụ được. Mễ Nặc không, Bối Lợi Mỗ không, ngươi không thể, ta lại càng không thể! Phải để hắn thuận theo tự nhiên, tùy vào khả năng mà phát triển lên. Ta bây giờ chỉ có một loại dự cảm như thế thôi, thiên hạ Khung Võ đại lục này, đến lúc phải thay đổi rồi, mà hắn, chính là nguyên nhân, điểm trọng yếu của sự thay đổi đó!

***

Đám binh sĩ còn đang nhốn nháo do dự, thì những nơi thiếu niên đi qua, máu tươi liền tung bay ngập trời. Từng thi thể bắn tung ra ngoài, lại tiếp theo một thi thể khác, máu thịt tanh tưởi, gan ruột tuôn trào, kinh hãi náo loạn càng lúc càng lớn. Bọn lính lập tức một chút chiến ý cũng chẳng còn, ùn ùn xô đẩy dẫm đạp lên nhau mà trốn chạy.

Chỉ có một số ít còn nghe theo hiệu lệnh của mấy tên đội trưởng, mà chủ yếu đều là bọn thân vệ, mười người hợp thành một đội, dự định ngăn chặn thiếu niên đang như hổ lạc vào đàn dê, giết chóc dã man, khiến cho toàn quân náo động dần lên. Nhưng mà như thế, chỉ để cho xương gãy thịt vụn dưới đất dày thêm một ít, tiếng gào rú rên rỉ bi thảm một góc trời!

Hiệu lệnh của Tút Ma Ma, lúc này hầu như chẳng còn ai nghe thấy. Nỗi sợ hãi vô hình, không biết đến khi nào mình sẽ là người tiếp theo bị móc tim, khiến cho da đầu của chúng hoàn toàn tê dại, mất đi sự bình tĩnh sáng suốt, vứt bỏ đi toàn bộ ý định chiến đấu, phản kháng, chỉ có thể rùng rùng bỏ chạy. Binh bại như núi đổ, thế cuộc đã không thể vãn hồi! Thanh Lôi Chế Tài Đoàn, tứ phân ngũ liệt, chính thức triệt đệ sụp đổ tan tành!

Tút Ma Ma và vài tên thân binh đội trưởng lúc này điên cuồng đuổi theo sau lưng Dịch Vân, chỉ cần hắn bị bọn chúng vây lại được, coi như chân chính lâm vào cục diện hữu tử vô sinh! Trong lòng lão bây giờ đang gào thét, làm sao để chính mình có được cơ hội đó!

Thế nhưng Dịch Vân nào để cho bọn chúng toại nguyện, hắn vẫn cố gắng duy trì được khoảng cách an toàn nhất định, đồng thời không ngừng giết chóc những binh sĩ Thanh Lôi Đoàn đang hoảng loạn tìm đường trốn xung quanh. Tại thời điểm này, hắn đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, từ những bài học xương máu trong lần đào thoát khỏi Lạc Nhật Sơn Mạch, đã đào luyện cho hắn sự hung hãn, quyết đoán giữa lằn ranh sống chết. Kể cả bọn người Tút Ma Ma bây giờ cũng không một người nào có thể truy đuổi được hắn. Cự ly đuổi bắt càng lúc lại càng kéo dài hơn, binh lính tử vong càng lúc càng nhiều. Một màn lấy máu tắm thân chính thức đang diễn ra. Giữa lúc hoàng hôn nhập nhoạng, tà dương rực đỏ lê thê, khắp doanh trại Thanh Lôi Quân bỗng nổi lên gió lốc, cát bụi nhiễm hồng tung tóe cuốn bay. Khiến không trung trên chiến trường, một chút ấm áp còn sót lại của mặt trời cũng không thể nào soi tỏa đến!

Trên quảng trường bây giờ thi hài xếp lớp, vẫn còn lác đác một vài tiếng rên rỉ uất nghẹn của đám binh sĩ trọng thương chưa chết hẳn! Nhưng mà như thế bọn chúng lại càng gặm nhấm nỗi đau khổ kinh hoàng lâu hơn. Tiếng gào khóc, than vãn đặc sẫm cả hoàng hôn! Trong buổi chiều tà quỉ dị đó, Thánh Quang trại cũng đã bắt đầu bước vào một buổi tối cầu kinh hợp ca như thường lệ! Mà lúc này, nơi đóng quân của Thanh Lôi Đoàn, chính là đang văng vẳng đưa tới những âm thanh sầu bi mà ngân nga mỹ lệ đó! Dịch Vân ngày xưa cũng đã từng được nghe qua khúc ca tán tụng công đức đó, giờ đây lại cùng nó, cùng với gió lốc thét gào, hợp nên một bản trường ca cứu rỗi!

Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần trên cao tha thứ, cho các ngươi... những con chiên... này khỏi tội ác sâu dày... mà các ngươi... đã gây ra...

Hắn đang đuổi theo một nhóm binh sĩ hơn trăm người. Nhưng bọn chúng lại không làm ra động tác phản kháng nào được nữa, ý niệm trong đầu bọn chúng bây giờ là trốn và trốn. Mặc kệ sau lưng bằng hữu mình bị phanh thây kêu gào, mặc kệ sau lưng là chiến hữu kề vai sát cánh bị xẻ thịt than khóc, tất cả chỉ có mỗi khát khao bỏ trốn mãnh liệt, trốn thật xa ác quỉ khát máu từ Tu La địa ngục thoát ra kia.

Nguyện Cha, Con và Thánh thần tha thứ cho tội ác của chúng ta...

Dịch Vân tránh né vài đợt phản kích le lói và mong manh của vài tên sĩ quan cứng đầu, khi thân hình hắn lướt qua, ba tên Lục tinh đội trưởng cũng đầu lìa khỏi cổ, trơ lại thân mình đứng sững, máu phun thành vòi. Hắn cúi mình nhặt lên một đám trường thương, rồi như lôi điện xẹt qua, đã theo bốn phương tám hướng phóng vút ra, đóng đinh một loạt mười mấy tên binh sĩ đang leo lên đầu tường bao của doanh trại định thoát ra ngoài! Máu chảy ròng ròng theo cán thương còn run bần bật, máu tưới đẫm mặt đất, máu cùng nước mắt của những tên còn sống sót đang kêu khóc thê lương hòa quyện lẫn nhau, thành huyết lệ sám hối cho cuộc đời tội lỗi mà chúng không còn cơ hội chuộc lại.

Điều tà ác mà các ngươi làm ra... Hay tha thứ cho những việc tàn bạo...

Đám Đấu khuyển vẫn đang hôn mê, trên mặt bỗng dấu lệ ngân dài. Lệ cho những kí ức thống khổ quay cuồng, những bạn bè chết thảm, cho nỗi hối hận từ đâu vô cớ ùa về. Hay lệ cho cuộc sống đọa đày tám năm còn bi ai hơn chết, nơi thánh địa Quang Minh, lại là địa ngục hiện hình, cho tâm tình từ lâu đã sống mà như thác rồi của họ. Bởi nào ai chỉ cho bọn họ ánh sáng từ vực sâu!

Mong thanh kiếm của ta... sẽ mang về giải thoát... sẽ cho các người được hối cải...

Ba trăm đoàn viên Thanh Lôi cuối cùng, trong tiếng thét thảm, gào khóc van xin, đều bị Dịch Vân chặt đứt tứ chi, dưới đau đớn cực độ mà quằn quại trên mảnh đất đã hóa máu bùn! Giống như những con cá sống nằm trên vĩ nướng, con tôm tươi nằm trong chảo lửa hồng, co giật vùng vẫy thân mình. Nhưng hết thảy đều không xót xa bi thảm bằng nỗi bi thống, cắn rứt trong tâm linh đám Đấu Khuyển đang phải thừa nhận hiện tại!

Những ô uế trần gian... xin Người rọi tỏa hào quang an lành... nhấc tay xoa dịu...

Thấy toàn bộ Trường binh đội đều đã chết sạch, Tút Ma Ma lúc này đang truy đuổi Dịch Vân, tức giận đau đớn đến mức điên khùng, bên người lão chỉ còn sót lại một tên sĩ quan phụ tá! Chợt nghe lão thê lương cười lên sặc sụa, rồi bỗng vung kiếm chém luôn tên sĩ quan đó thành hàng ngàn mảnh nhỏ, không thể phân biệt đâu là xương đâu là thịt. Tiếng cười dữ dằn mà bi thảm vang vọng khắp quân doanh vắng lặng tanh nồng.

Thanh Lôi Chế Tài Đoàn, bây giờ chỉ còn mỗi một mình lão, kẻ trực tiếp tham gia từ đầu đến cuối trường đồ sát tinh phong huyết vũ đầy bi tráng này. Một sự thật đau đớn mà lão đang phải chấp nhận, một thực tế không thể phản bác lại, toàn bộ sự tình này, đầu sỏ gây nên không ai khác ngoài lão!

Xin Người rủ lòng thương... cho tội nhân trong thống khổ... sám hối tội của mình....

Một chọi một, Tút Ma Ma dĩ nhiên chiếm thượng phong hoàn toàn, mấy lần đánh trọng thương thiếu niên kia, nhưng không lần nào khiến hắn gục ngã. Toàn thân máu đẫm, kiếm dính liền vào tay, thờ ơ mà tuyệt tình tàn nhẫn đứng sừng sững trước mặt lão! Không dùng ma pháp, không dùng vũ kỹ, chỉ có một thanh hỏa hồng đại kiếm bừng bừng đấu khí tím lịm đến mị người! Dù là song đấu, hay quần công tử chiến, cho đến giờ phút này, hắn vẫn không chết!

Mỗi lần bị đánh bại lui, mỗi lần phun máu, lại là một lần hắn kiên cường mà ngoan độc đứng lên, đấu khí toàn thân hắn tựa như không còn, nhưng thiếu niên càng đánh lại càng hăng máu, càng giống chiến thần vĩnh viễn bất tử trên sa trường, vĩnh viễn không hề nằm xuống. Cảm thụ của mười đội quân lúc trước như thế nào, chính lão bây giờ cũng đang tận hưởng.

Kinh khiếp, hoang mang, run sợ, là tất cả những gì trong lòng lão cảm thụ mà có thể gọi tên ra.

Thực lực Dịch Vân đột ngột tăng nhanh như cuồng phong gặp bão, mà Tút Ma Ma lòng dạ lại hoảng loạn rối bời, mạnh yếu hơn kém mới chỉ đối chiến với nhau trong phút chốc mà đã hoàn toàn xoay chuyển.

Mầm mống kinh hãi trong lòng Tút Ma Ma càng lúc càng gia tăng, sự khiếp sợ cực độ đã khiến lão không thể bình tâm tĩnh trí! Chiến ý phút chốc tiêu tan, tự tin rời bỏ, suốt cuộc đời lão chưa bao giờ cảm thấy bất lực và thất vọng như bây giờ. Bàn tay run rẩy từng cơn, làm sao còn cầm được trọng kiếm?

Choang!

Thủy chúc Cực phẩm Ma binh nặng nề rơi xuống đất, cùng với cánh tay đã bị Dịch Vân chặt đứt lìa! Lão vốn là Thất tinh Cao giai cường giả, nào hay càng đánh càng thua sút, thực lực thi triển ra chẳng được một phần, rốt cuộc không ngờ lại thảm bại dưới kiếm Dịch Vân mới chỉ là Thất tinh sơ giai Võ tước!

Dịch Vân chậm rãi cúi người, nhặt lên thanh ma binh kia, rồi bất thình lình quang mang chợt sáng lóa lên như chớp giật, đã ghim cả người Tút Ma Ma vào một thân đại thụ khô héo vì Liệt diễm. Tút Ma Ma đứng đó, trợn mắt cúi nhìn chuôi kiếm của chính mình đang ló ra từ thân thể, nét mặt nhăn nheo hoảng loạn vô bì ngời lên dưới ánh tà dương ôn nhu mà soi sáng.

Xin cho tội nhân trong thống khổ mà được thăng hoa... xem tại TruyenFull.vn

"Ác Ma! Ta thành Quỷ... cũng không bỏ qua cho ngươi...!"

Dịch Vân lặng thinh, hỏa hồng lóe sáng, cái chân bên phải của Tút Ma Ma bén ngọt rời ra, máu phun tung tóe, tưới đẫm cả đám cỏ dại hoa tàn bên dưới.

"Ta dù chết, thành oan hồn... cũng sẽ đi kiếm ngươi…!"

"Nhớ kỹ lời nói của ngươi, ta sẽ chờ đợi lúc đó." Dịch Vân mặt lạnh như tiền, một kiếm nữa lại lóe lên, lần này là bàn chân bên trái.

"Lúc đó ta sẽ phanh thây lóc thịt của ngươi..., ăn thịt người..., uống máu ngươi...!"

Dịch Vân bỗng hớn hở cười cười, dùng mũi kiếm rạch nhẹ từ trên ngực xuống dưới bụng của Tút Ma Ma lúc này vẫn đang kêu gào: "Nghe nói, ngươi có rất nhiều nữ nhân phải không, chơi đùa chán chê liền vứt bỏ bọn họ cho thủ hạ dưới trướng phải không? Những nữ tử này, nói vậy đều là do ngươi cướp đoạt về phải không? Để thỏa mãn dục vọng đê hèn, mà ngươi hại bao nhiêu gia đình tan nát, giết đoạt hãm hiếp bao thôn nữ thiện lương! Lúc bây giờ, ngươi cũng nên trả nợ được rồi!"

Dứt lời, một kiếm sáng lòa như độc xà rời hang, lao vút vào bộ hạ của Tút Ma Ma, sâu ngập tận chuôi.

Tút Ma Ma như muốn ngất đi vì đau đớn, trong thoáng chốc đã mất đi cái quan trọng nhất của đàn ông khiến cho lão rú gào đến lạc giọng! Âm thanh phẫn nộ mà bất lực vang vọng khắp doanh trại vắng lặng kinh người, hồi lâu mới dứt…

Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần, ta thanh lọc tội lỗi của con...

Dịch Vân lại rút kiếm ra, chặt luôn cánh tay còn lại của lão, rồi mới ghé sát đầu vào tai Tút Ma Ma lạnh lẽo thì thầm: "Để cho ngươi làm quỷ cũng được minh bạch, ta nói cho ngươi nghe điều này. Họ của ta là Tư Đạt Đặc, tên của ta là Dịch Vân. Ta gọi đầy đủ là Dịch Vân Tư Đạt Đặc! Còn nhớ thảm án tại Ái Đạt Trấn trước kia không, thiêu toàn trấn, sát toàn tộc, bắt toàn bộ anh em họ hàng của ta, là lí do ta tới tận nơi này tìm ngươi đó!"

Tút Ma Ma nghe mà chấn động tâm thần, kinh hãi nghi hoặc trước giờ liền được giải tỏa. Chỉ một câu thôi, hắn đã biết ngay, tên ác quỷ này chính là thiếu niên lọt lưới khi xưa, trong cả kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo vô bì đó lại hở ra một điểm yếu trí mạng. Đó gọi là sai một li đi một dặm, nợ lúc trước, bây giờ có người tới đòi! Hiểu được nguyên nhân, lão cũng chẳng còn gì oán than tiếc nuối, bèn mở miệng cầu xin: "Giết ta đi...!"

Dịch Vân vẫn lạnh lùng vô cảm, không vui không giận lạnh nhạt thản nhiên: "Ngươi là chủ mưu, dĩ nhiên phải chết, nhưng ta không thể nào để ngươi chết đơn giản vậy được, ít ra phải chịu chút dày vò đày đọa chứ, ngươi từ từ cẩn thận mà tận hưởng, mà sám hối toàn bộ tội lỗi của mình đã gây ra đi!"

Lời hết, Liệt diễm tím sẫm lại bùng lên, chậm rãi thiêu đốt toàn thân Tút Ma Ma, uy năng của đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm đến đẳng cấp này đã không chỉ đốt cháy thân thể bên ngoài, mà còn có thể xâm nhập vào từng kinh mạch, tận đến lục phủ ngũ tạng, từ từ nung nấu, từ từ thiêu đốt. Dưới Tử diễm được khống chế tinh tế, muốn chết quả thật quá khó, nhưng để thừa nhận được nổi đau bỏng rát rút gan rút thịt thì còn thừa. Sinh tử của Tút Ma Ma nào do hắn định đoạt, mà đã sớm rơi vào tay Dịch Vân, sớm rơi vào trong ngọn lửa tím thẫm yêu dị. Một đoàn tử diễm chui vào thân thể này, chí ít tồn tại cũng có thể đến ba canh giờ mà không tiêu tan.

Thân thể bị găm chặt rung bần bật trên thân cây đại thụ, Tút Ma Ma co giật không ngừng, không khác gì loài sâu mọt tranh giành sự sống mà vùng vẫy quay cuồng. Liệt Diễm hun đốt cả trong lẫn ngoài thân thể, thống khổ thảm liệt tới mức nào? Lòng thét gào van xin được chết mà nào có được đâu!

"Đó là một cái giá cực lớn, nhưng xứng đáng để chuộc lại tội ác ngày xưa, lão nhất định phải chậm rãi mà nhấm nháp, chết thì quá sung sướng nhẹ nhàng rồi! Dù lão có van xin hay uất hận thế nào, cũng ráng chịu cho hết những dày vò thảm khốc! Phải biết được cái gì gọi là sống không bằng chết, vậy mới có thể hiểu được đời này vay sao trả vậy, gieo nhân nào thì gặt lấy quả nấy!"

"Lão cứ yên tâm mà hưởng thụ cực hình, trong ba canh giờ tới không chết được đâu! Chậm rãi mà gặm nhấm tội ác của mình đi nhé!"

Cha, Con và Thánh Thần đoái thương... cầu người tha thứ cho bọn họ...!

Thánh ca vĩnh viễn du dương mềm mại, một khúc Chuộc tội Tán ca, từng câu từng chữ văng vẳng từ xa vọng về, quanh quẩn trên chiến trường máu tanh nồng nặc, vương vấn không tan trên xác thịt xú khí tận trời của toàn thể quân nhân Thanh Lôi Chế Tài Đoàn.

Dịch Vân hững hờ nhìn toàn cảnh thê lương ấy một lần, rồi chậm rãi xoay người rời đi.

Một ánh tà dương le lói, hắt chút ánh sáng cuối ngày lên dãy núi xa xa phía Tây rồi tắt hẳn. Bóng tối đã ngập tràn bao phủ. Bão tố đã ngừng, mưa gió cũng yên thôi.

Toàn bộ một mảnh đại địa yên tĩnh, đi vào bóng đêm!

***

(Lời tác giả: Hơ! Rốt cuộc Trư cũng hoàn thành chương 'Chuộc tội' này!

Huyết trong lần này hoàn toàn khác xa với Ma Đấu đại hội. Có tanh máu, có tàn khốc, đều do Trư nghĩ, tràng cảnh chiến đấu trong lòng mình như thế nào, thì viết ra thế ấy!

Thanh Lôi quân chiến đấu, chủ yếu miêu tả sự trả giá cùng chuộc tội, cùng với tôn giáo không can hệ gì! Những hình ảnh được Trư sử dụng, mặc kệ các bằng hữu có thích hay không, chỉ cần người xem một khía cạnh khác của truyện này không có những cảm nhận xấu là Trư mãn nguyện!

Còn nữa, sau này Trư có thể là không viết lại tràng cảnh báo thù tanh máu như vậy. Dù sao chỉ là một đoạn văn nhỏ, không phải là phong cách tanh máu của Cấm Huyết. Những chương sau này, nếu có cũng chỉ là nhiệt huyết!

Cũng mong các huynh đệ có thể ủng hộ thật nhiều để duy trì cho Trư, Trư xin bái tạ!

Dịch giả: Câu cuối nghe quen quen! - A Túy!)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio