Trần Thời Minh: "..."
"Trần Kỳ Chiêu, em say rượu chưa tỉnh à?"
"Tỉnh rồi."
Trần Kỳ Chiêu hơi kéo thấp vành nón, không nhìn sang bên cạnh nữa.
Trần Thời Minh nhịn xuống: "Đưa anh xem thử miệng vết thương của em thế nào."
Trần Kỳ Chiêu khó hiểu nâng tay lên không cho anh xem, nghĩ thầm cánh tay đã băng bó xong xuôi rồi, có thể nhìn ra được gì cơ chứ.
Trừ cái áo khoác dính máu kia, cánh tay trắng nõn được bọc trong băng vải, xung quanh còn có một vài vết thương do tối hôm qua ở quán bar để lại.
Trần Thời Minh nhìn một hồi, biết ngay là vết thương bọn buôn người kia chém ra cũng không nhỏ, anh không nhịn được tiếp tục nói: "Bác sĩ nói sao? Đi với anh tới chỗ bác sĩ Lý lấy một ít thuốc tiêu viêm, dao của tên kia cũng không sạch sẽ, lấy thuốc xong thì sẵn tiện đi tiêm uốn ván luôn."
Thấy người trước mặt thất thần, giọng nói lại nặng thêm vài phần: "Trần Kỳ Chiêu."
Trần Kỳ Chiêu "À" một tiếng, giải thích: "Em vừa tiêm uốn ván rồi."
Tại lối đi bên kia của bệnh viện.
"Sao lại tới đây, không phải chị kêu em đứng bên kia chờ chị sao?" Một người phụ nữ tinh anh lão luyện mang tây trang quần dài đi giày cao gót tới, cô ấy đưa chiếc túi trong tay mình cho người trẻ tuổi, động tác lưu loát mà cầm áo khoác tây trang khoác vào, cô ấy nói xong nhưng thấy thanh niên trước mặt không nói gì, lại nói: "Thẩm Vu Hoài em đang có nghe không đấy?"
Thẩm Vu Hoài thu hồi ánh mắt: "Đang nghe."
Cách đó không xa có một nam sinh mặc áo khoác màu vàng nhạt đang an tĩnh cúi đầu, vành nón che lại hơn nửa khuôn mặt, làm gương mặt ngoan ngoãn thanh tú kia bị che đi hoàn toàn, chỉ để lại nửa mặt dưới non nớt hơi lộ ra.
Vẻ an tĩnh thuận theo như lúc này hoàn toàn trái ngược với sự sắc sảo lúc trước khi dùng mưu trí để đánh bại tên bắt cóc, dáng vẻ sắc sảo đó được thu lại sạch sẽ, đúng là làm người ta thấy ngoài ý muốn.
Thẩm Tuyết Lam hỏi: "Vừa nãy có phải có chuyện gì xảy ra không, chị ở trong phòng khám nghe thấy tiếng động bên ngoài lớn quá."
Thẩm Vu Hoài trả lời: "Đã xảy ra chút chuyện, cảnh sát đã đến đây."
"Vậy sao?" Thẩm Tuyết Lam nhìn qua nơi xảy động tĩnh ở bên kia, cô ấy cài cúc áo lại, tiếp tục hỏi: "Buổi chiều viện nghiên cứu có bận chuyện gì không, nếu rảnh thì buổi tối cùng chị về nhà ăn một bữa cơm, mẹ nói đã mấy ngày không được gặp em rồi."
Nam sinh đã cùng người nhà đi xa, chỉ để lại một bóng dáng gầy yếu mơ hồ.
"Không đi được." Thẩm Vu Hoài rũ mắt nhìn đồng hồ trên tay: "Đi ăn một bữa với chị xong, buổi chiều phải về họp."
"Nhìn đi đâu vậy?" Trần Thời Minh chú ý thấy Trần Kỳ Chiêu đang thất thần: "Đi đường còn lơ đễnh, lỡ té thì sao, có phải em không cần cái tay này nữa không?" Ánh mắt anh khẽ liếc nhìn, việc xử lý chuyện của bọn buôn người phía sau đã có người khác lo, trong đại sảnh đã bớt náo nhiệt hơn nửa: "Đây là bệnh viện tư nhân, ở bên này xảy ra chuyện bệnh viện cũng lo lắng bị ảnh hưởng, mọi chuyện tiếp theo họ sẽ xử lý tốt."
Trần Kỳ Chiêu đang đội mũ, vì vậy anh không thể thấy rõ biểu cảm của cậu.
"Không, hình như em nhìn thấy người quen."
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như cậu nhìn thấy Thẩm Vu Hoài.
Ở trong vòng tròn lớn của thành phố S, chỉ cần nói về mấy kiểu con nhà người ta thì họ sẽ luôn nhắc tới cố định vài người.
Lúc nhắc tới Trần Thời Minh, thì cậu thường sẽ bị ví như một mặt trái khác.
Lúc nhắc tới Thẩm gia lại không giống vậy.
Hai đứa con của nhà họ Thẩm mỗi người đều rất ưu tú, ở cái trong vòng tròn này luôn được người khác tán dương.
Con cả Thẩm Tuyết Lam là một nữ cường nhân mạnh mẽ, có thủ đoạn và tài năng không thua kém gì Trần Thời Minh, tuổi còn trẻ đã bắt đầu tiếp nhận xí nghiệp gia tộc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn cô ấy là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm.
Còn đứa con trai út của nhà họ Thẩm, Thẩm Vu Hoài, một thiên tài với tài năng xuất chúng và danh tiếng trong lĩnh vực hóa học, thứ duy nhất làm người tiếc nuối chính là với độ tuổi mơn mởn anh đã gặp tai nạn trong lúc làm thí nghiệm, năm ấy anh chỉ mới tuổi đã ly thế.
Đời trước Trần Kỳ Chiêu từng gặp Thẩm Vu Hoài, nhưng ở thời điểm hiện tại, mọi chuyện phát sinh ở đời trước vẫn chưa xảy ra, cậu và Thẩm Vu Hoài không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, hẳn là Thẩm Vu Hoài đang học đại học ở thủ đô mới đúng...!Có lẽ là cậu hoa mắt.
Hai người vẫn chỉ là người xa lạ, có lẽ về sau gặp mặt thì chắc cũng sẽ không có quá nhiều giao thoa, nhưng nếu có thể...
Trần Kỳ Chiêu rũ mắt nhìn cánh tay bị thương, đột nhiên cười nhạo một tiếng.
-
Đèn sợi đốt trong phòng khám rất sáng, chiếu trên người Trần Kỳ Chiêu là một ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt, mặc dù miệng vết thương đã được sơ cứu cấp tốc, nhưng nhìn thấy vẫn hơi ghê người.
Cậu trai nhỏ tuổi trên mặt còn chưa cởi bỏ được vẻ non nớt, mặc dù có đội mũ hay là giả bộ mặt lạnh, nhưng trên mặt vẫn không còn chút huyết sắc như trước.
Lúc này cậu đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trông người cậu càng có vẻ nhỏ nhắn hơn hơn vài phần.
Trương Nhã Chi đã nhiều lần nghĩ tới rằng đứa trẻ này không bằng anh trai mình, chưa trưởng thành, có vẻ rất ngây ngô...!Mà khi cậu thật sự bị thương ngồi ở trước mặt bà, từ lúc xử lý miệng vết thương cũng chưa rỉ lấy một tiếng, thậm chí những lời nói tục tĩu đáng ghét trước kia cũng không nói, giờ đây bà mới ý thức được có lẽ đứa trẻ vẫn luôn ở trong vòng tay bà từ nhỏ đến lớn đã tới lúc trưởng thành rồi.
Bà nhìn vết máu trên quần áo cậu, không nhịn được nói: "Lần sau gặp mấy chuyện này thì con cũng đừng quá thể hiện, chút công phu quyền cước mà con học được sao có thể so với bọn bắt cóc, lần này hên là có người hỗ trợ, lỡ như con dao kia đâm vào chỗ khác thì làm sao bây giờ, sao thằng nhóc con lại không thể làm người khác yên tâm vậy."
Trần Kỳ Chiêu không đáp lại, từ sau ngày hôm qua cậu đã biết đối mặt với những lời lải nhải không ngớt của Trương Nhã Chi thì không thể ương ngạnh được, trước kia cậu thường hay đáp trả qua loa cho xong chuyện mà thôi, nhưng thực tế qua loa thế này chỉ làm cho Trương Nhã Chi càng nói nhiều hơn.
Cậu vừa nghe Trương Nhã Chi lải nhải, vừa hỏi bác sĩ bên cạnh: "Thân thể của bà ấy có cần điều trị không?"
Bác sĩ Lý nói: "Trên cơ bản là không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải chú ý về vấn đề gan và lá lách một chút.
Chú ý cách điều trị hàng ngày, chú sẽ viết cho người nhà một số phương pháp điều trị tại nhà, cũng sắp hết cảm rồi, lấy thuốc về uống là được."
Trần Thời Minh ở bên cạnh nhìn, cầm lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Trương Nhã Chi và Trần Kỳ Chiêu lật qua một chút, xác định thân thể hai người không có nhiều vấn đề lắm mới yên lòng.
Trương Nhã Chi tuổi đã cao có chút bệnh vặt trong người là bình thường, chỉ là vì sao mà Trần Kỳ Chiêu tự nhiên nói tim mình khó chịu?.
Đam Mỹ Sắc
Anh hơi ghé mắt nhìn Trần Kỳ Chiêu cũng đang cúi đầu xem báo cáo, trong lòng bắt đầu nảy lên phỏng đoán.
Chẳng lẽ tên nhãi ranh này thông suốt? Biết quan tâm thân thể bố mẹ nên giả bộ bị bệnh rồi dẫn người đến đây kiểm tra sức khỏe?
Trần Thời Minh đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt sắc bén.
Từ nhỏ Trần Kỳ Chiêu đã giống Trương Nhã Chi, gương mặt cũng không hung dữ như bố Trần Kiến Hồng, những lúc không nói gì nhìn rất ngoan ngoãn và an tĩnh, cho dù có thẹn quá hóa giận cãi nhau với người khác, nhưng do gương mặt mềm mại kia mà khí thế giảm xuống ba phần.
Chỉ là mới vừa rồi, ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu lúc nhìn anh lại tràn ngập tính công kích, giống như một con hổ dữ đang ngủ thì phát hiện phía sau có người nhìn trộm, nó không những không sợ hãi mà còn dùng ánh mắt cao ngạo.
Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Anh nhìn cái gì?"
Trần Thời Minh nói: "Nhìn tóc mái của em, trông như bị chó gặm vậy."
Lúc này Trần Kỳ Chiêu không đội mũ, cậu mở chức năng máy ảnh trên di động ra, thông qua máy ảnh thấy một quả đầu so le không đồng đều, thậm chí còn hơi lung tung rối bù, hoàn toàn khác so với lúc cậu nhìn trong gương...
"..." Mặt cậu không có biểu tình, dứt khoát đội mũ lại.
Trần Thời Minh khó khi nhìn thấy tên nhãi ranh này bị thiệt.
Thấy cậu mang mũ xong thì không thèm để ý tới anh nữa, bỗng nhiên anh nhớ tới hình như từ tối qua đến nay Trần Kỳ Chiêu có những hành động hơi khác thường, cầm lấy di động gửi tin nhắn cho trợ lý.
——[Tra xem tối hôm qua Trần Kỳ Chiêu tụ tập với những ai.]
Trợ lý của Trần Thời Minh họ Từ, ngay sau khi kết thúc cuộc họp liền cùng cấp trên tới bệnh viện đón người.
Anh ta và tài xế chờ ở bãi đỗ xe nói chuyện tán gẫu tầm nửa tiếng, phút trước vừa nhận được mệnh lệnh điều tra về cậu Hai nhà họ Trần, phút sau đã nhìn thấy cấp trên mang theo hai người đi tới.
Anh ta ngoài mặt không lên tiếng, nhưng thực tế đã lén lút chú ý đến bầu không khí lúc này.
Đi cùng Trần Thời Minh lâu rồi, khó mà tránh khỏi sẽ gặp được một ít chuyện khó giải quyết.
Một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất của nhóm trợ lý họ đó là xử lý xử lý việc nhà của cấp trên, mà những việc nhà này mười việc thì hết tám chín việc là có liên quan đến nhóc quỷ nhà họ Trần rồi.
Trần Kỳ Chiêu là người phương nào, cậu Hai nhà họ Trần, là nhóc quỷ nổi tiếng của nhà họ Trần trong vòng tròn thành phố S.
Gia giáo của nhà họ Trần cũng xem như không tồi, Trần Kỳ Chiêu lúc ở Trần gia và Trần Kỳ Chiêu lúc ở bên ngoài hoàn toàn không giống nhau.
Tuy nói là ăn chơi trác táng ham chơi là bởi vì cậu thường xuyên đi tụ tập cùng một đám phú nhị đại quần áo lụa là quậy phá với nhau, tùy hứng kiêu căng lại chính trực thẳng thắn, cũng không thận trọng từ lời nói đến việc làm, không suy xét hậu quả.
Nhưng nói cậu là bao cỏ thì cũng không đúng, bởi vì thành tích của cậu không tồi, từ Trung học phổ thông đều là dựa vào chính mình tự thi đậu vào trường tư có tiếng, thậm chí còn dựa vào bản lĩnh của mình mà đạt được điểm thi đại học khá tốt.
Có lẽ nói cậu là nhóc quỷ thì do trừ bỏ tính cách của bản thân cậu ra, còn có phần lớn là vì người nhà họ Trần không có biện pháp trị cậu.
Nhà họ Trần sử dụng phương pháp giáo dục bình đẳng, kết quả lại dạy ra hai người thừa kế với tính cách hoàn toàn đối lập.
Trần Thời Minh là nhân tài mới xuất hiện, là hình mẫu mà người trẻ muốn hướng đến, Trần Kỳ Chiêu lại tùy hứng hoành hành ngang ngược, không sợ Trần Thời Minh, cũng không sợ Trần Kiến Hồng.
Hơn nữa quan hệ của Trần Thời Minh và Trần Kỳ Chiêu rất không tốt, vừa gặp đã cãi nhau là chuyện bình thường.
Nhưng bầu không khí hôm nay trông có vẻ không tồi, hình như hai người không cãi nhau.
Lúc này trợ lý Từ mới nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người mở cửa xe cho cấp trên, quay đầu lại chú ý tới tầm mắt phía sau.
Trần Kỳ Chiêu có một cánh tay được bọc chắc bằng băng y tế, trên tay áo có dính máu, chỉ là vừa chạm mắt, trợ lý Từ đột nhiên xuất hiện cảm giác như bị nhìn chằm chặp không thể hiểu được, lông tơ sau lưng lập tức dựng đứng.
Một lúc sau, tầm mắt kia nhanh chóng thu lại.
Trần Kỳ Chiêu lên xe, phảng phất như mới vừa rồi chỉ là một cái liếc mắt trong lúc lơ đãng mà thôi.
Sau khi lên xe, Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Trợ lý của anh họ gì?"
"Họ Từ." Trần Thời Minh nghi hoặc nói: "Em không biết sao?"
"Ừm." Trần Kỳ Chiêu: "Trí nhớ không tốt, không nhớ kỹ."
Nói xong cậu lại nói: "Lần này sẽ nhớ kỹ."
Trợ lý Từ: "..."
Không, anh ta không muốn bị nhớ kỹ đâu.
Rất nhanh đã đến phòng đặt riêng, mọi người đến đông đủ thì phòng bếp nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Sau khi ăn xong, Trương Nhã Chi và Trần Thời Minh nói với nhau về một số chuyện công việc.
Trần Kỳ Chiêu nghe họ nói chuyện, không chút để ý mà lướt xem một vài bài báo tin tức về kinh tế tài chính.
Làm cậu nhớ lại năm cậu tuổi đã xảy ra những chuyện gì, một số cái có liên quan tới cậu thì cậu còn nhớ một chút, nhưng những chuyện ở những năm này lại không có tin tức xác thực cùng một số nhầm lẫn không hiểu ra sao, đầu óc cậu không tốt lắm, giờ điều kiện cũng không giống như mười năm sau nắm bắt được cơ hội là có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện tại phải đọc thêm nhiều tin tức mới có thể nắm được hướng gió của thị trường.
Được trọng sinh là một cơ hội tốt, có một số việc vẫn chưa xảy ra, nhưng cậu cũng không thể ngồi chờ chết.
Đến khi Lâm Sĩ Trung lật đổ nhà họ Trần mới phản ứng lại thì lúc đó cũng đã muộn.
Đang tìm kiếm, phần mềm trò chuyện lại liên tục nháy trên màn hình.
Trần Kỳ Chiêu đành phải bỏ dở việc đang làm mà vào xem thử, phát hiện Tần Hành Phong đã gửi cho cậu ít nhất hơn tin nhắn.
[Tần Hành Phong: Tiểu Chiêu, cậu xem phần văn kiện này, nói chung là tình hình chung cơ bản của hạng mục đều ở bên trong.
Tôi đã xem qua một lần, không có vấn đề gì, nếu cậu không yên tâm có thể tìm luật sư hoặc bạn bè chuyên nghiệp tới xem.
】
Ngoài tin nhắn trong nhóm thì người gửi tin nhắn nhiều nhất chính là Tần Hành Phong, từ tối qua khi Trần Kỳ Chiêu trả lời lại anh ta, người này "đầy nhiệt tình" liên tục gửi tin nhắn không ngừng, nghiễm nhiên là một bộ dáng anh trai tốt, cho rằng cậu không hiểu còn tốt tính mà ghi chú giải thích cho cậu, gửi tới một văn kiện càng chi tiết hơn.
Trần Kỳ Chiêu click mở văn kiện mà Tần Hành Phong gửi tới, lược bỏ đi những câu chữ vô nghĩa tìm thẳng tới nội dung trọng điểm.
Trên thực tế cậu có hơi đánh giá cao năng lực của Tần Hành Phong quá, văn kiện này chỉ đơn giản là nói quá về triển vọng phát triển của dự án trong tương, chỉ nói mục tiêu chứ không nói phương pháp, nói ngắn gọn chính là vẽ bánh lớn, chỉ tận lực moi tiền từ những nhà đầu tư coi tiền như rác.
Sau khi xem xuống dưới của phần văn kiện, tới đoạn này mới chính thức đề cập đến một vài dòng liên quan đến thông tin dự án.
Thổi phồng ba hoa chích chòe, đúng thật là có tìm luật sư tới xem, cũng xác thật là không có hố
Trương Nhã Chi hỏi: "Nhìn gì vậy? Sao đột nhiên lại cười?"
Trần Kỳ Chiêu nói: "Không ạ, chỉ là nhìn thấy một thứ rất buồn cười."
Trương Nhã Chi nghĩ đến chuyện hôm qua hai anh em cãi nhau, lại thấy lúc này hai người ăn bữa cơm mà lại không nói chuyện với nhau câu nào, mở miệng hỏi: "Sau khi thi xong thì nên thả lỏng một chút đi, lần trước nghe nói con đang xem sách về trí tuệ nhân tạo, mẹ có mấy người bạn khá quen thuộc với phương diện này, nếu thấy hứng thú có thể đến nhà xưởng của họ tham quan xem thử."
Trần Kỳ Chiêu đơn giản đáp ứng.
Đời trước cậu cực kỳ có hứng thú đối với ngành nghiên cứu trí tuệ năng lực phương diện khoa học kỹ thuật này, lúc học đại học cậu cũng học chuyên ngành tương quan này, thậm chí làm xong thủ tục chuẩn bị lên nghiên cứu sinh để tiếp tục nghiên cứu trí tuệ nhân tạo.
Chỉ tiếc là không như mong muốn, cậu còn chưa tốt nghiệp,nhà họ Trần đã phá sản.
Sau đó cậu phải không trâu bắt chó đi cày mà xử lý sự vụ kế tiếp của tập đoàn Trần Thị, nhoáng cái mười mấy năm qua đi, vừa nhắm mắt mở mắt liền trở về bây giờ.
Trần Thời Minh thấy thái độ bình thản của cậu, không nhịn được nghi hoặc: "Không phải hôm qua em nói muốn báo danh vào đại học S sao?"
Trần Kỳ Chiêu thấy Tần Hành Phong xem văn kiện đến hơi mệt rã rời: "Là đại học S..."
Còn chưa nói dứt lời, vừa định tắt văn kiện đi, bỗng nhiên nhìn thấy phía cuối có một dòng chữ ký, giọng nói tức khắc im bặt.
Phần ký tên của công ty có ghi là "điện tử Duệ Chấn".
Ở kiếp trước, công ty này có liên quan với Lâm Sĩ Trung..