Tiêu Yên nghiêng đầu, cười ngọt ngào: “Ta khuyên ngươi a, tốt nhất đừng có mắng trong lòng, nếu không ta lỡ tay, kết quả thật không tốt… chẳng qua nhìn ngươi đau đớn co rúm thế này, cho dù chém một dao ở cổ, chắc cũng chẳng cảm thấy gì đâu nhỉ?
Ngươi nói xem, ta nên cắt cổ hay đâm vào ngực, thử xem có trúng tim hay không?”
Tiêu Yên ngây thơ mở to mắt, mũi nhăn lại, giống như đang cố gắng suy nghĩ, nên cắt cổ hay đâm tim, ai chà, thật là khó lựa chọn cơ!
lời nói máu me, khuôn mặt lại tươi cười quyến rũ, bàn tay trắng nõn nà nắm thanh dao đỏ tươi, thật là một hình ảnh quỷ dị khiến người nhìn lạnh lẽo toàn thân.
Tổ hợp yêu mị ngây thơ, lại có thể hấp dẫn chết người, khiến linh hồn sa đọa, cam tâm vì nàng mà chết.
Mặc dù mặt sẹo đau muốn chết, nhưng đó chỉ là muốn chết chứ không phải là không sợ chết.
Thời điểm đối mặt với tử thần ai mà chẳng sợ, càng sợ chết thì càng nhát gan, cho nên mặt sẹo cùng đường.
“Đừng, đừng giết… giết ta, xin ngươi, cầu xin ngươi…”
Vì vậy, đám cướp hung ác cùng con tin thơ ngây nháy mắt đảo chiều, cướp trở thành tù nhân, con tin lật người thành lão đại.
Tiêu Yên hài lòng thu hồi chủy thủ, rút khăn lau vết máu trên mặt, vui vẻ thoải mái nói.
“Ta có thể không giết ngươi, nhưng mà… sau này phải ngoan ngoãn nghe lời ta, làm việc cho ta, không được trái ý, không được phản bội.”
“Nhất định…vâng, chỉ cần… ngài không giết ta, ta… sau này, tất cả nghe ngài…”
Mặt sẹo muốn lừa gạt cô ả này trước, chờ ngày sau báo thù rửa hận.
Đương nhiên Tiêu Yên đoán được hắn đang nghĩ gì, mỗi lần nàng bị ức hiếp, trong lòng cũng nghĩ như thế.
cất chủy thủ vào bao, có lòng tốt nhắc nhở hắn một câu.
“Được rồi, giờ chúng ta nói chuyện khác, chẳng lẽ ngươi không nghi ngờ tại sao lại bị đau như vậy, còn đau hơn cả vạn tiễn xuyên tim?”
Mặt sẹo hoảng sợ, hắn đau sắp ngất, liều mạng hỏi: “Tại, …tại sao?”