Mặc dù hắn hận Tiêu Uyển, nhưng nhiêu đó cũng không làm hắn ngốc nghếch đầu óc mà không hề nghi ngờ cùng Tiêu Yên liên thủ.
Tiêu Yên lập lờ nước đôi nói: “Ngươi thực sự xem ta là Đại tiểu thư nhu nhược tùy tiện bị người khi dễ, nếu ta không có bản lãnh, nhiều năm như vậy đã sớm bị các nàng ăn không còn xương, sao có thể sống đến bây giờ?”.
Chu Minh Tường suy nghĩ một lát, nghiêm túc gật đầu.
Hắn cho rằng Tiêu Yên nói rất đúng, nàng là tiểu thư con vợ cả của Tiêu gia, lại không được sủng ái, không ngừng bị mẹ con Triệu thị chèn ép, hôm đó tại vườn liễu hắn cũng đích thân trải qua, biết rõ Tiêu Yên ở Tiêu gia không có địa vị.
Nhưng một người không có địa vị lại tốt đẹp sống đến giờ, không ngốc cũng không điên, thân thể phát triển rất tốt, này… không thể nói là không kiên cường a.
Chuyện liên quan đến tính mạng của mình, hiểu biết của Chu Minh Tường đối với Tiêu Uyển lại lên một nấc thang mới, đem nàng từ một người ái mộ hư vinh, tiện nhân lẳng lơ dâm loàn thăng cấp đến – độc phụ!
Chu Minh Tường cũng không phải người có tình, cho dù hắn thuận lợi cưới Tiêu Uyển, ân ái một hai năm, sẽ đưa mục tiêu lên người nữ nhân khác.
Huống chi hôm nay Tiêu Uyển bất nhân đối với hắn, nếu hắn không hoàn trả, ai biết ngày nào đó liền không minh bạch mà chết.
Chu Minh Tường cắn răng, dùng tay bị thương vỗ cái bàn: “Tốt, ta đồng ý cùng ngươi liên thủ, người muốn làm thế nào?”.
Tiêu Yên cười thầm một chút, “Nghe nói Chu bá phụ có quan hệ rất tốt với tri châu Thanh Châu, ngươi cầm thư này cho bá phụ xem, hắn tự nhiên biết sẽ phải làm gì, khuyên Chu thiếu gia một câu, những ngày tới tốt nhất nên ở trong nhà, cho dù ra ngoài cũng nên mang theo hộ vệ.”
Chu Minh Tường là độc đinh Chu gia, Chu lão gia luôn đặt hắn trong mắt, nếu hắn biết rõ con trai bảo bối mém chút bị người ta giết chết, nhất định sẽ giận dữ mà cùng Tiêu gia quyết liệt.
Chu lão gia giao hảo cùng Tống tri châu Thanh Châu, hắn cầm tin đi cáo trạng, là đã thắng trước một bước, hơn nữa hắn sẽ đem chuyện Tiêu lão gia ái thiếp diệt thê, chèn ép dòng chính nữ thuận tiện tố cáo.
Chuyện Mai quý phi phái người tới đón Tiêu Yên vào cung, Tống tri châu không thể nào không nghe tiếng gió.
Ở trong quan trường, ai chẳng phải cỏ trên đầu tường, cho nên hắn nhất định thuận gió mà đứng bên nàng. [: thuận theo chiều gió.]