-Em không nói cô sẽ không nhìn mặt em nữa đấy! Vân Du ở đầu dây bên kia đanh mặt đe doạ. Nàng biết Hoài Ngọc sẽ không bao giờ làm trái ý nàng đâu.
-Như vậy cũng tốt. Như vậy em sẽ không còn thích cô nữa. Sẽ tốt cho cô và thầy Văn hơn. Em tắt máy đây. Tạm biệt cô lần nữa. Nói đoạn Hoài Ngọc liền nhanh chóng tắt máy đi. .
Còn Vân Du, nàng hoàn toàn ngạc nhiên trước thái độ của Hoài Ngọc. Lần này, Hoài Ngọc không nghe lời nàng nói nữa. Cũng không sợ nàng sẽ không nhìn mặt cô nữa rồi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi thì nước mắt Hoài Ngọc như cái đập bị vỡ. Cô khóc không ngừng, hàm răng trắng đều cắn chặt hai cánh môi đỏ mọng đến bật máu, cô gục đầu lên bánh lái khóc đến thương tâm, tay phải liên tục đấm mạnh vào lòng ngực bên trái nơi con tim bé nhỏ của cô đang rỉ máu, cô có thể nghe được âm thanh tan vỡ trong đó.
Từ bỏ một người mình yêu thật sự là cảm giác đau đớn nhất trên đời.
Vân Du sau khi nghe bốn từ "không thích cô nữa" thì trái tim nàng khẽ đập mạnh một nhịp. Tại sao nàng lại có cảm giác này chứ?! Chẳng lẽ là...Không!!! Không thể nào có chuyện đó được!!! Chỉ là cảm xúc nhất thời như vậy thôi. Không được suy nghĩ nhiều. Mai mình sẽ hỏi chuyện trực tiếp với em ấy.
Sau tất cả mọi chuyện, cô gái nhỏ Trần Hoài Ngọc của chúng ta chỉ nhận lại một màn đau thương.
Hoài Ngọc lái xe về nhà với bộ dạng vô cùng đáng thương, đôi mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều, khoé môi rỉ máu, bàn tay chi chít những vết máu nhỏ vì nhiều lần bị ngã trước quán bar. Quần áo xộc xệch, khó coi. Cô không muốn người trong nhà nhìn thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma này của cô nên cô đã căn dặn bà quản gia bảo người làm trong nhà không cần chờ cửa cô và đi nghỉ trước. Lần mò trong bóng tối cô bước từng bước nặng nề lên phòng của mình nhưng thật không may là Hoài An chị của cô đã đứng chờ sẵn ở phía trên cầu thang.
-Chị...Sao chị còn chưa ngủ?! Đã trễ lắm rồi! Hoài Ngọc thoáng giật mình vì sự xuất hiện không báo trước của Hoài An. Cô vội vàng chỉnh sửa lại đầu tóc, quần áo.
-Em bước lại đây chị xem! Hoài An bỏ lơ câu hỏi của Hoài Ngọc trực tiếp ra lệnh cho em mình tiến lại gần nàng hơn.
-Em... Hoài Ngọc nghe được giọng nói pha chút tức giận của Hoài An thì có chút sợ sệt. Cô sợ chị mình sẽ lo lắng khi nhìn thấy những vết thương trên người mình. Nên cô cứ đứng yên tại chỗ, không chút cử động.
-Trần Hoài Ngọc!! Em có nghe chị nói không?! Mau bước đến đây!! Lần này Hoài An thực sự nổi giận, nàng gằn giọng trong từng câu chữ.
Hoài Ngọc đối với sự tức giận của Hoài An liền không còn đường để thoát. Cô đành thở dài một tiếng rồi lê bước chân đến chỗ Hoài An. Gương mặt của cô dần hiện ra dưới ánh đèn vàng.
-Ngẩng đầu lên cho chị xem! Hoài An thấy em mình cứ cuối gằm mặt xuống đất nên lập tức ra lệnh cho Hoài Ngọc ngẩng mặt lên.
Hoài Ngọc lại buông tiếng thở dài. Kì này không ngẩng mặt lên thì xem ra Hoài An không cho cô lên phòng rồi. Hoài Ngọc chầm chậm ngẩng đầu lên, ngay lập tức Hoài An đưa tay nâng lấy khuôn mặt của cô lên, giọng nói run run của Hoài An vang lên:
-Trời ơi! Em bị sao thế này?! Môi em tại sao lại chảy máu cả bàn tay nữa?! Mắt em sưng hết lên rồi, có phải vì cô ta không?! Nói cho chị biết, ngay ngày mai chị sẽ đến để nói chuyện với cô ta. Lúc này trên gương mặt xinh đẹp của Hoài An đã giàn dụa nước mắt. Nàng đau lòng. Em nàng vốn sinh ra không phải để chịu những nỗi đau như thế này.
-Chị à, em không sao đâu. Em thực sự đã kết thúc chuỗi ngày đơn phương đau khổ của mình với cô ấy rồi.Hoài Ngọc đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt của Hoài An. Cô vừa nói vừa cười như để trấn an chị mình. Từ nay em sẽ không làm chị phải rơi nước mắt vì em nữa. Coi kìa, chị khóc trông thật xấu a~ Hoài Ngọc thấy Hoài An cứ khóc mãi không ngừng nên liền buông lời trêu chọc cốt chỉ để chị mình không khóc nữa nhưng Hoài An lại khóc to hơn.
-Đứa ngốc này, tại sao lúc nào cũng khiến chị buồn vậy!! Còn lần sau..thì coi chừng..chị đấy!! Hoài An bật khóc, ôm siết lấy Hoài Ngọc. Nàng thực sự muốn thay em mình đến để làm rõ mọi chuyện nhưng đứa ngốc này cứ mãi bảo vệ cô ta nên nàng cũng chẳng thể làm gì.
-Em biết rồi. Sẽ không có lần sau đâu mà. Hoài Ngọc cũng đã rơi nước mắt. Cô tự nhủ đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc vì Vân Du.
Sáng hôm sau, tại trường đại học Alare danh tiếng bỗng dưng xuất hiện một luồng khí lạnh lẽo, u ám bao trùm lấy cả một ngôi trường rộng lớn. Hôm nay, Hoài Ngọc lái xe đến trường sớm hơn thường ngày à phải nói là cô đến trường rất rất là sớm luôn bằng chứng là trong khuôn viên trường này chỉ có lác đác vài người thôi.
Hoài Ngọc thong thả sải những bước chân trên khoảng sân rộng lớn. Khuôn mặt vô cùng băng lãnh, đôi môi xinh đẹp nay bị cô dán một miếng băng cá nhân nho nhỏ lên khoé môi chỉ vì trận khóc đêm qua. Hai bàn tay cũng đã được chăm sóc vết thương kĩ càng.
Sở dĩ hôm nay cô muốn đến trường sớm là vì cô muốn có được không gian yên tĩnh phần còn lại chính là không muốn nhìn thấy Vân Du. Cô bước đến chiếc ghế đặt gần đó không xa, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay lấy trong cặp ra một cái tai nghe rồi cắm vào điện thoại. Cô ấn nút "play" những bài hát yêu thích với giai điệu du dương lập tức phát ra. Hoài Ngọc nhắm mắt lại để lắng nghe giai điệu của bài hát như thế một lúc lâu, bỗng có một lực kéo tai nghe của cô xuống. Bị làm phiền, Hoài Ngọc liền mở mắt cau mày khó chịu.
-Là cô sao?! Hoài Ngọc đang định mắng cho kẻ vô duyên ấy một trận nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị gương mặt của người đối diện làm cho những lời nói ấy trôi ngược trở vào trong.
-Ừm, là cô. Tại sao trên mặt và tay lại có nhiều vết thương như thế này? Vân Du thấy những vết thương của Hoài Ngọc thì lo lắng hỏi. Nàng đưa tay định chạm lên khoé môi đang bị thương của Hoài Ngọc nhưng đã bị cô gạt tay đi.
-Em làm sao cũng mặc em. Cô đừng quan tâm em. Em không muốn phải sống trong những mộng tưởng mà chính mình đã tạo ra. Cô cứ ngồi ở đây nếu cô thích. Em xin phép đi trước. Nói xong Hoài Ngọc toan bước đi nhưng đã bị cái nắm tay của Vân Du ngăn lại.
Hoài Ngọc nhìn bàn tay Vân Du đang nắm chặt lấy tay mình mà trong lòng không khỏi xót xa. Đừng như thế nữa. Em thực sự không còn đủ mạnh mẽ để chịu thêm một vết thương lòng nào nữa đâu.
-Em đừng đi. Cô còn chưa nói xong mà! Giọng nói của Vân Du lúc này đã trở nên lo lắng khi chứng kiến sự hờ hững của Hoài Ngọc.
-A, cô Du!! Cô đợi tôi chút!! Đó là tiếng của thầy Kiến Văn từ đằng xa vọng lại. Nghe trong giọng nói của thầy ấy có biết bao nhiêu là vui vẻ nhỉ.
-Giữa em và cô, chúng ta căn bản không có lí do gì để tiếp tục đứng đây trò chuyện. Thầy Văn đang gọi cô kìa. Cô buông tay em ra, đừng để thầy ấy hiểu lầm. Hoài Ngọc chủ động rút tay ra khỏi bàn tay của Vân Du. Rồi lạnh lùng quay gót bước đi.
"Tại sao tim mình lại đau thế này?!" Vân Du thầm nghĩ.
TBC
Pls vote for me >