Hoài Ngọc hơi dịch chuyển người ra xa nàng một chút liền bị Vân Du kéo ngược trở lại, ôm chặt lấy cổ Hoài Ngọc không có dấu hiệu buông ra. Hoài Ngọc đưa tay ra phía sau cố gắng gỡ hai tay đang quấn quanh cổ của mình ra nhưng chẳng hiểu vì sao Vân Du lại bật khóc lớn hơn còn nói cái gì mà "Em không cần tôi nữa, em chỉ cần Lưu Tịnh Yên thôi" sau đó nàng tìm đến vai cô hướng vào đó cắn một cái thật đau. Hoài Ngọc chỉ dám kêu lên một tiếng thống khổ rồi hơi dùng sức đẩy nàng ra. Chầm chậm xem xét lại vết cắn của nàng ban tặng.
"Aish, rốt cuộc khi say cô liền biến thành một tiểu cẩu thích cắn người nha!!!" Hoài Ngọc thầm ai oán.
Bây giờ Vân Du đã nhắm mắt ngủ ngon lành, Hoài Ngọc mới yên tâm cho xe chạy đi. Rất may Vân Du trước giờ chỉ ở một chỗ duy nhất nên Hoài Ngọc không quá khó khăn để hỏi địa chỉ nhà nàng.
Quãng đường dìu Vân Du từ trong xe đến căn hộ mà nàng ở là cả một vấn đề. Vân Du cứ bước đi loạng choạng như sắp ngã nên Hoài Ngọc đành phải bế nàng lên. Người ta nói người say rượu có phần nặng hơn so với bình thường đúng không sai.
Hoài Ngọc đặt Vân Du ngồi tựa vào vách tường, dùng tay vỗ nhè nhẹ lên mặt nàng thầm mong nàng có thể lấy lại được một chút tỉnh táo.
-Vân Du...Này... mật mã để vào nhà là gì? Hoài Ngọc tích cực vỗ vài cái lên má con sâu rượu trước mặt. Giọng nói có chút lớn vì người kia cứ nhắm tịt mắt không trả lời.
-Haizz, rốt cuộc cô là đang trả đũa tôi vì tôi thân thiết với Tịnh Yên đó hả? Hoài Ngọc bất lực nhìn Vân Du. Cô lắc đầu ngao ngán, khom người định bế Vân Du về nhà mình thì nghe được giọng nói lí nhí thoát ra từ miệng nàng.
-Mật mã...là hic ngày...Hoài Ngọc hic...đi du học...nha. Vân Du cảm nhận được hơi thở cùng hương thơm lavender dịu nhẹ trên người của Hoài Ngọc nên mơ hồ mở mắt. Nghe được Hoài Ngọc đang phàn nàn về mình, nàng liền cố gắng gom chút tỉnh táo còn sót lại mà đọc mật mã cho Hoài Ngọc để đưa nàng vào nhà.
Hoài Ngọc có chút đơ người vì Vân Du. Tại sao lại lấy ngày cô đi du học để làm mật mã? Lẽ nào?! Không...không phải. Vân Du và Kiến Văn đang quen nhau kia mà! Không được suy nghĩ lệch lạc, chỉ là...chỉ là trùng hợp.
Hoài Ngọc bấm mật mã xong liền đem cánh cửa trực tiếp mở ra xong lại khom người xuống dùng sức bế Vân Du lên. Hoài Ngọc đặt Vân Du nằm thoải mái trên ghế sofa dài rồi xoắn tay áo lên, xuống bếp làm cho Vân Du một ly nước chanh để giải rượu.
Thoáng một cái, Hoài Ngọc từ trong bếp đi ra, trên tay còn có một ly nước chanh. Hoài Ngọc đi đến sofa, lại dùng tay vỗ vỗ lên má Vân Du. Nhưng cái con sâu rượu kia cứ nằm bất động, không thèm để ý đến cô.
-Nếu không biết uống rượu thì đừng có uống. Hoài Ngọc lầm bầm mấy tiếng rồi đặt ly nước chanh lên bàn.
Hoài Ngọc nhẹ nhàng nâng đầu Vân Du lên để nàng nằm lên đùi mình. Chỉnh sửa tư thế cho nàng thoải mái rồi cầm ly nước chanh đang đặt trên bàn kia lên.
-Cái này, tôi chỉ muốn giúp cô thôi. Thứ lỗi! Hoài Ngọc nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp đã sớm bị nhiễm một tầng hồng nhuận vì men rượu.
Hoài Ngọc hít một hơi thật sâu sau đó thở ra, đưa ly nước chanh lên miệng uống một ngụm rồi dùng tay nâng cằm Vân Du lên, hướng thẳng đến môi của nàng hôn vào. Hoài Ngọc trước hết chạm nhẹ ở ngoài, Vân Du cũng theo bản năng mà mở miệng ra, chỉ chờ có vậy Hoài Ngọc liền trực tiếp đem ngụm nước chanh truyền qua miệng Vân Du.
Cứ thế, từng ngụm từng ngụm nước chanh đi vào miệng Vân Du thông qua Hoài Ngọc. Thoáng chốc ly nước chanh cũng cạn sạch. Hoài Ngọc định rời khỏi môi Vân Du thì lại bị hai cánh tay của nàng giữ chặt lại. Vân Du mơ màng mở mắt nhìn người đang kề cận bên mình, nhận thấy đó là Hoài Ngọc thì trong tâm nàng dâng lên một cảm giác tủi thân và có chút uỷ khuất vì Hoài Ngọc đã để nàng đợi rất lâu trong quán bar, để nàng một mình giữa một đám đàn ông bẩn thỉu.
-Lại...muốn rời đi sao? Vân Du hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoài Ngọc. Đôi mắt của nàng như muốn xoáy sâu vào đôi mắt Hoài Ngọc.
-Xin lỗi. Hoài Ngọc có hơi lúng túng khi đang cùng Vân Du trong tư thế vô cùng ám muội. Cô chẳng biết nói gì ngoài hai tiếng "xin lỗi". Càng không muốn nhìn mặt Vân Du lúc này. Bởi khi say cả người Vân Du lại phát ra một loại mị lực vô cùng hấp dẫn người khác.
-Ở lại cùng tôi...được không? Vân Du kéo sát gương mặt Hoài Ngọc lại gần mình hơn.
Từng hơi thở ấm nóng mang theo chút hơi men phả đều đều lên mặt Hoài Ngọc.
-Rất tiếc là không. Tôi không muốn cùng cô ở một chỗ, tôi không muốn làm việc gì có lỗi với Kiến Văn. Nói rồi, Hoài Ngọc dùng sức gỡ hai cánh tay đang quấn quanh cổ mình ra. Dứt khoát đứng lên, cất bước rời đi.
-Đừng đi mà! Tôi đã sai rồi! Vân Du thấy Hoài Ngọc xoay lưng lại với mình thì trong lòng dâng lên một trận đau đớn không tả được. Nên vội vàng đứng lên khỏi cái sofa, khẩn trương ôm lấy Hoài Ngọc từ phía sau. Vài giọt nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống. Ngày một nhiều.
-Cô không sai. Cô hoàn toàn đúng. Là tôi sai. Sai vì đã cho cô biết tôi yêu cô đến mức nào. Tôi đã từng ôm hi vọng rằng một ngày nào đó cô có thể chấp nhận tình cảm của tôi, nhưng việc này quá xa vời. Tôi đã từng nói sẽ thật thành công để quay về đây, bày tỏ lòng mình với cô thêm lần nữa. Nhưng lại một lần nữa tim tôi như vỡ đôi khi biết cô cùng Kiến Văn đang hẹn hò. Hoài Ngọc hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng rồi nói tiếp. Cũng tốt thôi, Kiến Văn là một người đàn ông tốt, có thể che chở và bảo vệ cho cô suốt cả đời...Tôi thật tâm chúc phúc cho cô. Hoài Ngọc nói xong liền gỡ hai tay Vân Du đang ôm ngang eo mình ra. Nhưng Vân Du lại càng ôm chặt hơn.
-Tôi có thể lập tức chia tay Kiến Văn nếu em muốn. Em đừng rời bỏ tôi có được không? Vân Du áp mặt trên lưng Hoài Ngọc bật khóc thương tâm, nước mắt đã nhanh chóng làm ướt một mảng áo của Hoài Ngọc.
-Người hoàn hảo như Kiến Văn. Cô tuyệt đối không được bỏ lỡ. Giờ, cô buông tôi ra được rồi chứ? Chúng ta vốn không thân thiết như vậy! Hoài Ngọc lạnh nhạt nói. Cô cũng cảm nhận được rằng một mảng áo sau lưng đã bị nước mắt của Vân Du làm cho ướt hết.
Nói, chứng kiến Vân Du khóc mà Hoài Ngọc cô không đau lòng đó là nói dối. Giọt nước mắt của Vân Du chính là thứ vũ khí vô cùng lợi hại đối với Hoài Ngọc. Những giọt nước mắt của Vân Du nhanh chóng hoá thành những con dao sắc bén nhắm thẳng đến tim Hoài Ngọc mà đâm vào. Nhưng bây giờ không phải là lúc để cho Vân Du thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình, ngày hôm nay nhất định cô phải kiên quyết từ bỏ Vân Du. Để nàng có thể tiếp tục ở bên Kiến Văn mà không phải bận lòng vì cô.
-Em không còn yêu tôi nữa sao? Vân Du nới lỏng vòng tay đang ôm Hoài Ngọc ra, hai tay vô lực thả xuống, cuối đầu che đi đôi mắt sớm đã sưng lên vì khóc.
-Tôi vẫn yêu cô vẹn nguyên như lúc đầu. Hoài Ngọc xoay người lại, bước đến gần Vân Du thêm một bước, đem thân người đang run lên từng đợt của Vân Du ôm chặt chẽ. Nhưng chỉ là quá khứ. Hãy trân trọng những gì mình đang có vì khi đã mất rồi thì sẽ rất khó để tìm lại. Hoài Ngọc nói xong liền cảm thấy người trong lòng mình bật khóc lớn hơn nữa.
Hoài Ngọc chỉ đứng im lặng, mặc cho Vân Du ôm mình. Một lúc sau, cô nhẹ đẩy người Vân Du ra. Ôn nhu lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mi mắt của nàng. Đặt lên trán nàng một nụ hôn xem như một lời chào tạm biệt rồi dứt khoát xoay người rời khỏi căn hộ của nàng.
Khi cánh cửa kia khép lại, Vân Du khuỵ gối xuống sàn nhà mà khóc. Một tay chống xuống sàn nhà để làm điểm tựa cho cả cơ thể như muốn đổ gục xuống bất cứ lúc nào, một tay ôm lấy ngực trái, nơi con tim đang quặng thắt từng cơn. Nàng sai rồi, sai thật rồi. Bây giờ, Hoài Ngọc đã không cần nàng nữa. Bây giờ có hối hận cũng đã không kịp nữa rồi. Nàng phải làm sao đây? Tiếp tục bên Kiến Văn, người mà nàng không có chút cảm giác khi ở gần nhau sao? Hay nàng phải chứng minh cho Hoài Ngọc thấy rằng bản thân nàng cũng đã động lòng với em ấy?!
Cứ như vậy từng suy nghĩ liên tục chiếm lấy đầu óc nàng. Vân Du khóc rất lâu, sau đó lại mệt mỏi mà ngủ thiếp đi ngay trên sàn nhà lạnh lẽo. Lạnh như tình cảnh của nàng và Hoài Ngọc bây giờ vậy.
Hoài Ngọc lái xe về đến nhà mình cũng đã là mười một giờ đêm. Nghĩ rằng mọi người trong nhà đã đi ngủ nên cô không muốn làm phiền, trực tiếp bước xuống xe bấm mật mã đã mở cổng. Nhưng một bóng người bất ngờ xuất hiện phía sau làm cô giật bắn mình
-Em làm tôi giật mình theo đấy! Lưu Tịnh Yên nhìn bộ dạng quắn quéo vì giật mình của Hoài Ngọc mà che miệng kín đáo cười.
Sở dĩ Lưu Tịnh Yên đến giờ này còn chưa về nhà chính là nàng muốn ở lại đợi Hoài Ngọc trở về. Nàng còn chưa tặng quà sinh nhật cho Hoài Ngọc thì em ấy đã gấp rút rời đi. Lưu Tịnh Yên thừa biết Hoài Ngọc đi gặp ai nên cũng không ngăn cản. Khi bữa tiệc kết thúc, ba mẹ Hoài An cùng Hoài An ngỏ ý muốn giữ nàng lại ở nhà họ nhưng nàng khéo léo từ chối. Nàng biết Hoài Ngọc đi gặp Vân Du sẽ về rất trễ nên nàng đã cho tài xế riêng của mình về trước, còn nàng thì ngồi trong xe kiên nhẫn chờ đợi Hoài Ngọc.
-Chị mới là người làm tôi hết cả hồn đấy! Hoài Ngọc vẫn còn hoảng hồn vì trò đùa "thiện ý" của Lưu Tịnh Yên, dùng tay vỗ vỗ lên ngực, trấn an tinh thần. Mà sao chị còn ở đây? Đã trễ lắm rồi! Lấy lại bình tĩnh, Hoài Ngọc nhẹ nhàng nói.
-Tôi chờ em. Lưu Tịnh Yên không quanh co, đem mục đích chính của mình thẳng thắn nói với Hoài Ngọc.
-Chờ tôi?! Để làm gì?! Hoài Ngọc khó tin hỏi lại.
Cô không nghe lầm đó chứ? Nữ tổng tài cao cao tại thượng của BJ đích thân chờ đợi cô sao?! Chuyện này mà lọt ra ngoài chắc chắn sẽ là một chuyện động trời nha.
-Tặng em. Lưu Tịnh Yên phớt lờ câu hỏi của Hoài Ngọc. Từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ. Đưa nó đến trước mặt Hoài Ngọc.
-Thật không có thành ý gì hết! Hoài Ngọc có chút buồn cười vì cách tặng quà có một không hai của Lưu Tịnh Yên. Ai đời đi tặng quà cho người ta mà gương mặt lạnh như tiền như vậy không? Đã vậy còn không nói gì nhiều, ngắn gọn đến mức khó tin "Tặng em". Nữ nhân này đúng là một tảng băng di động nha.
Hoài Ngọc thầm nghĩ, hai vị phụ huynh của Lưu Tịnh Yên có phải hay không nên đặt tên nàng là "Lưu Băng Di()" thì đúng hơn.
()Băng Di: tảng băng di động.
-Woa, thật đẹp nha. Hoài Ngọc mở hộp nhung ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu bạch kim đến từ một thương hiệu nổi tiếng, bề mặt chiếc vòng được chạm khắc hoa văn tinh tế. Còn có, những viên kim cương đính xung quanh. Dù chỉ nhờ một ánh đèn đường le lói nhưng chiếc vòng vẫn vô cùng lấp lánh. Nhìn sơ qua cũng đủ biết đây là đồ đắt tiền.
-Tôi đeo cho em. Lưu Tịnh Yên hài lòng khi thấy biểu hiện thích thú với món quà nàng tặng của Hoài Ngọc. Lưu Tịnh Yên bước đến gần hơn với Hoài Ngọc, trực tiếp cầm lấy chiếc vòng đeo vào tay cho Hoài Ngọc.
-Rất đẹp. Lưu Tịnh Yên hơi lùi ra xa một chút để nhìn ngắm cổ tay xinh đẹp của Hoài Ngọc khi được tô điểm thêm chiếc vòng của nàng. Lưu Tịnh Yên mỉm cười hết sức khuynh thành.
-Cảm...cảm ơn. Hoài Ngọc có chút đờ đẫn trước nụ cười đó của Lưu Tịnh Yên. Nhất thời ăn nói không lưu loát.
-Được rồi, việc cần làm cũng đã làm. Bây giờ tôi về đây. Tạm biệt. Lưu Tịnh Yên thu lại nụ cười. Nói vài lời với Hoài Ngọc sau đó cũng lên xe mà trở về nhà. Bỏ lại một tiểu nữ ngốc đứng ngây người ra vì chưa thể thích nghi được với tình hình.
Hoài Ngọc đứng nhìn theo chiếc xe của Lưu Tịnh Yên rời đi đến khi khuất dạng mới khôi phục lại thần trí. Cô lắc đầu, xua đi mọi hình ảnh của Lưu Tịnh Yên lúc nãy, rồi lái xe vào nhà. Hoài Ngọc cho xe vào garage định mở cửa bước ra nhưng tầm mắt lại rơi vào chiếc túi xách màu đỏ bên ghế phụ lái. Hoài Ngọc liền nhận ra chủ nhân của chiếc túi xách đó là ai nên thở dài, cầm lấy nó xoay qua xoay lại trong không trung thâm nghĩ "Xem ra ngày mai lại phải gặp cô ấy nữa rồi".
Đêm qua Hoài Ngọc không tài nào chợp mắt được nên sáng hôm nay cô dậy rất sớm. Hoài Ngọc đem thân thể ngâm trong bồn tắm, VSCN xong xuôi rồi lái xe đến căn hộ của Vân Du để đưa lại chiếc túi xách mà nàng bỏ quên.
Hoài Ngọc bấy giờ đã đứng trước cửa căn hộ của Vân Du, cô đã bấm chuông ba lần rồi nhưng người ở bên trong không có động tĩnh gì cả. Ngày hôm nay không phải đến tập đoàn vì là ngày cuối tuần, lại còn rất sớm nên không lí nào Vân Du ra ngoài sớm như vậy. Hoài Ngọc lấy làm lạ, đưa tay bấm mật mã rồi mở cửa bước vào nhà.
Vừa bước vào bên trong đã thấy thân ảnh Vân Du nằm co ro trên sàn nhà. Hoài Ngọc kinh hô một tiếng, khẩn trương chạy đến xem xét Vân Du.
-Này, cô làm sao vậy?! Hoài Ngọc đỡ lấy đầu Vân Du đặt lên đùi mình. Sao lại nóng thế này?! Tôi đưa cô đến bệnh viện! Hoài Ngọc dùng tay áp vào trán Vân Du để kiểm tra nhiệt độ cơ thể nàng. Cảm nhận được làn da nóng hừng hực của Vân Du liền muốn đem nàng đến bệnh viện.
-Đừng...Tôi...không muốn. Vân Du từ đầu đã nghe tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi nhưng vì quá mệt nên nàng không thể đứng lên được. Nằm trong vòng tay của Hoài Ngọc, Vân Du mơ mơ màng màng mở mắt, nghe được Hoài Ngọc muốn đem nàng đến bệnh viện liền mở miệng yếu ớt phản đối.
-Cô...Được rồi, không đến bệnh viện. Hoài Ngọc lắc đầu trước sự kiên quyết của Vân Du. Dùng sức đem Vân Du bế lên ngàn người, trực tiếp mở cửa phòng nàng, bế nàng đi đến giường sau đó nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên đó. Chỉnh sửa lại tư thế cho nàng thật thoải mái rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
-Đừng đi! Vân Du cảm nhận được từng cử chỉ ôn nhu của Hoài Ngọc dành cho mình liền sinh ra cảm giác ấm áp. Nhưng thấy Hoài Ngọc lại định rời đi thì nàng vội vàng nắm lấy góc áo của Hoài Ngọc. Dùng hết sức lực còn lại, thều thào nói.
-Ngoan, tôi đi rồi sẽ về. Hoài Ngọc khuỵ gối xuống, đối diện với Vân Du, dùng tay ôn nhu vuốt vuốt mái tóc của nàng. Vì Vân Du đang bệnh nên cô không muốn dùng thái độ hờ hững thường ngày để đối đãi với nàng.
Vân Du yên tâm khi nghe Hoài Ngọc sẽ trở về bên nàng nên cứ vậy mà thả tay đang nắm chặt lấy góc áo của Hoài Ngọc ra. Cứ thế, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
TBC
Author: Tần Tịnh Thi ( Nấm )