Hai ngày sau, Hoài Ngọc theo như kế hoạch từ sớm đã lái xe đến biệt thự của Lưu Tịnh Yên để đón nàng ấy đi công tác với mình. Đáng lẽ ra Hoài Ngọc có thể đón nàng ấy ở tập đoàn BJ nhưng vì biệt thự của Lưu Tịnh Yên thuận đường với nơi công tác nên nàng ấy muốn Hoài Ngọc sang đó để đón nàng.
Hoài Ngọc lái xe đến nơi đã thấy Lưu Tịnh Yên một thân áo sơ mi bằng lụa và chiếc quần jean rạch một đường ở đầu gối, chân mang giày cao gót cũng cùng màu đen nốt, trên vai là một chiếc túi xách thuộc thương hiệu Gucci. Mái tóc màu nâu lúc nào cũng xoã xuống thì ngày hôm nay đã được nàng búi lên, một vài sợi tóc mái lưa thưa trước trán. Nhìn nàng bây giờ thật giống thiếu nữ mới lớn chứ không giống như nữ nhân đã bước qua cái mùa xuân. Vẻ đẹp vừa năng động lại vừa quyến rũ như thế này chỉ có ở Lưu Tịnh Yên.
-Xin lỗi đã để chị chờ lâu. Hoài Ngọc bước vội xuống xe, hướng Lưu Tịnh Yên mỉm cười xin lỗi, nhanh chóng mở cửa xe giúp nàng ấy. Mời chị!
-Cảm ơn. Lưu Tịnh Yên mỉm cười rồi ngồi vào xe. Nàng thấy chiếc Maybach đen cùng biển số quen thuộc từ phía xa xa liền nhận ra đó là xe của ai rồi.
Sau khi chắc chắn Lưu Tịnh Yên ngồi vào xe xong xuôi, Hoài Ngọc mới đóng cửa lại. Chạy sang phía bên kia, ngồi vào ghế lái.
-Chúng ta đi thôi! Nhưng mà chị không quên thứ gì chứ? Hoài Ngọc cài dây an toàn, khởi động xe. Nhưng nữ nhân xinh đẹp bên kia lại chưa cài dây an toàn.
-Tôi? Không quên gì cả! Lưu Tịnh Yên mải mê check mail trên điện thoại nên quên béng đi mất việc phải thắt dây an toàn. Khi bị Hoài Ngọc hỏi có quên thứ gì không liền tỏ ra khó hiểu.
-Tôi nghĩ chị nên bỏ điện thoại xuống và chú ý an toàn của mình hơn đó. Hoài Ngọc kín đáo thở dài rồi nhoài người sang Lưu Tịnh Yên giúp nàng cài dây an toàn.
-A? Tôi quên mất. Lưu Tịnh Yên bấy giờ mới hiểu Hoài Ngọc đang nói cái gì. Đang định đưa tay kéo dây an toàn thì đã bị Hoài Ngọc giành làm. Lưu Tịnh Yên chỉ biết ngồi im chờ cho Hoài Ngọc làm xong mới che miệng bật cười nói. Cảm ơn, nhưng em có thể nói và tôi tự làm được mà!
"Quá nhiệt tình rồi cô bé!"
-À ừm, xuất phát thôi! Hoài Ngọc bây giờ mới ngớ người ra. Bị Lưu Tịnh Yên nhắc nhở nên cô có chút ngượng ngùng. Nàng ấy nói đúng a~
-Tiểu nữ ngốc. Lưu Tịnh Yên ngưng cười, điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhìn Hoài Ngọc đang lúng túng mà nhàn nhạt nói.
-Này...em không ngốc! Hoài Ngọc bị nói là tiểu nữ ngốc liền bất bình lên tiếng.
-Có, em có ngốc! Lưu Tịnh Yên cốc nhẹ lên đầu Hoài Ngọc một cái rồi trưng ra nụ cười hết sức khuynh thành.
-Không nói với chị nữa! Hoài Ngọc bị nụ cười của Lưu Tịnh Yên đánh gục. Mọi lời nói muốn nói cũng trôi ngược vào trong. Ấp úng không nói được lời nào liền tránh né.
Lưu Tịnh Yên cũng thôi trêu ghẹo Hoài Ngọc nữa. Nàng hắng giọng , lại trở về hình tượng băng sơn mỹ nhân của mình. Dù sao cũng không nên giỡn quá đà. Như vậy sẽ rất....mất hình tượng! Hừm, mà người đời thường nói là mất nết!
Hoài Ngọc trong lòng thầm tung hoa vì nữ nhân IQ lẫn EQ đều cao kia đã thôi trêu chọc mình. Nếu cãi tay đôi với Lưu Tịnh Yên thì chắc chắn phần thua sẽ thuộc về Hoài Ngọc nha. Nữ nhân ấy lập luận vô cùng sắc bén đã vậy còn nói một vài câu khiến cho người ta phải câm nín.
Lại nói đến phần của Vân Du, cả ngày hôm nay nàng không làm việc gì ra hồn. Văn kiện thì kí nhầm chỗ, tài liệu thì xem ngược,....cô thư kí của nàng nếu không nhắc nhở thì có lẽ nàng đã tự tay lật đổ cả cơ ngơi của nàng rồi.
Mà nguyên căn của những việc đó chính là Vân Du được biết Hoài Ngọc hôm nay sẽ cùng nữ nhân tên Lưu Tịnh Yên đó đi công tác với nhau. Trong lòng nàng liền sinh ra một cảm giác bất an, nàng biết Lưu Tịnh Yên có ý muốn tuyên chiến với nàng. Hai nàng là tình địch của nhau. Mà việc để người mình yêu ở gần với tình địch thì chẳng khác nào để cá sa vào lưới?!?!
-Thư kí Ngô, lập tức đem tất cả văn kiện trên bàn của tôi xử lí tất cả giúp tôi. Xong việc nhất định sẽ tăng lương cho cô. Tôi tan làm. Vân Du dằn mạnh cây bút trong tay xuống mặt bàn tạo nên tiếng động lớn. Làm cô thư kí của nàng một phen giật mình. Xong, nàng không màng nhìn đến sắc mặt tối sầm lại của cô thư kí mà đã cầm lấy túi xách nhanh chóng rời đi.
Cô thư kí đứng như trời trồng. Vẫn chưa thể tin được chuyện đã diễn ra. Bị Vân Du doạ cho giật mình, chưa kịp định thần lại thì đã nghe một tin như sét đánh ngang tai. Phạm tổng bảo cô xử lí hết đống văn kiện này? Đồng nghĩa với việc cô phải tăng ca!! Cái này chẳng phải là nữ tổng tài của KK ngang nhiên trốn việc hay sao?! Aaa, cô ngàn vạn lần không muốn!!! Tối nay cô còn có cuộc hẹn với tình nhân nhỏ của mình mà!!! Nhưng thôi xem ra trong cái rủi có cái may đi, dù sao Phạm tổng cũng đồng ý tăng lương cho cô. Cũng an ủi tinh thần được phần nào.
Vân Du với thông tin thu thập được, biết Hoài Ngọc cùng Lưu Tịnh Yên đến thành phố A liền tức tốc lái xe đến đó.
"Trần Hoài Ngọc tôi nhất định đem em trở về!!!"
Anna sau khi nghỉ ngơi sau một ngày liền muốn tìm gặp Hoài Ngọc nhưng đến nhà cô ấy thì chỉ gặp được nhị vị phụ huynh của cô ấy, họ nói rằng Hoài Ngọc từ sớm đã đến nhà của Lưu tổng gì gì đó để cùng nàng ấy đi công tác. Máu Hoạn Thư trong người liền trỗi dậy mạnh mẽ, Anna nhất quyết thuê một chiếc xe để đến thành phố A.
"Rachel, cậu chết với mình!!!"
Hai chiếc xe, lao đi với tốc độ như tên bắn, lao vun vút trên đường. Cơ hồ người bên trong xe đang bốc cháy nha!!!
Bấy giờ ở thành phố A, Hoài Ngọc vẫn vô tư không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình, cùng Lưu Tịnh Yên bước vào một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố A. Mỗi người một phòng khác nhau nhưng phòng hai nàng lại kế bên nhau. Để tiện cho hoạt động của cả hai.
-Chị tranh thủ nghỉ ngơi sau đó trưa tôi sẽ gọi chị dùng bữa. Hoài Ngọc đứng trước cửa phòng Lưu Tịnh Yên căn dặn.
-Tôi biết rồi. Em cũng về phòng nghỉ ngơi đi. Gặp em sau. Lưu Tịnh Yên cũng theo lễ mà quan tâm đáp lại. Sau đó nói lời tạm biệt rồi đem cánh cửa phòng đóng lại.
Hoài Ngọc sau đó cũng trở về phòng mình để nghỉ ngơi. Vừa tắm ra thì chiếc điện thoại nằm trên giường của cô vang lên inh ỏi. Hoài Ngọc hơi nhíu mày vì không biết ai lại có kiên nhẫn gọi đi gọi lại cho cô nhiều lần đến như vậy. Hoài Ngọc vắt khăn bông lên vai, thong thả đi đến bên giường, mắt liếc nhanh qua ID người gọi rồi trượt ngón tay nghe máy:
-Tôi nghe?
-.....
-Cái gì? Cô đang ở thành phố A?
-.......
-Được rồi, khách sạn W, phòng .
-.......
Hoài Ngọc tắt điện thoại với vẻ mặt không thể tin được. Làm cách nào mà Vân Du biết được nàng đi công tác mà đích thân lái xe đến tận đây? Hoài Ngọc vẫn chưa hết ngạc nhiên vì cuộc gọi của Vân Du thì lúc này điện thoại trong tay cô lại rung lên.
-What?! Cậu cũng đến đây sao?
-.....
-Ok ok, khách sạn W, tớ sẽ đứng trước khách sạn đón cậu. Được rồi, tạm biệt.
Cái tình huống quái quỷ gì đây trời? Đột nhiên cả hai nàng Vân Du và Anna không hẹn mà cùng một lúc đến đây gặp Hoài Ngọc hay sao? Có cảm giác không lành sắp xảy ra với Hoài Ngọc nha.
Độ khoảng mười lăm phút sau, xe của Anna tuy là xuất phát sau xe của Vân Du nhưng không biết làm cách nào mà Anna đã có mặt ở khách sạn W trước Vân Du. Hoài Ngọc như lời đã nói từ trước, cô đang phải đứng trước khách sạn W để đón Anna trong cái tiết trời nắng nóng muốn cháy da này.
Anna từ xa đã thấy bóng dáng của Hoài Ngọc. Vội vàng bảo người tài xế chạy nhanh hơn nữa. Xong, bước xuống xe, đưa cho người tài xế vài tờ tiền lớn rồi khẩn trương bước đến chỗ Hoài Ngọc đang đứng.
-Hey, tớ đến rồi! Anna vui vẻ khoác tay Hoài Ngọc.
-Cậu đúng thật là! Hoài Ngọc tuy nóng nực vì phải đứng chờ tận mười lăm phút đồng hồ nhưng khi thấy vẻ mặt vui vẻ của Anna thì cô không muốn nhẫn tâm phá vỡ tâm trạng của nàng ấy. Nhưng mà hành lí của cậu đâu?! Hoài Ngọc từ nãy giờ để ý, Anna ngoài mang theo chiếc túi xách thì nàng không mang theo bất kì cái vali nào.
-A, tớ vì gấp gáp nên không kịp chuẩn bị quần áo. Nhưng không sao tớ có thể mua ở đây mà. Anna có hơi lúng túng nhưng lúc sau nàng lại trả lời rất tự nhiên. Đúng vậy, không lẽ ở cái thành phố nhộn nhịp này lại thiếu quần áo cho nàng sao?
-Cậu lúc nào cũng hấp tấp như vậy. Được rồi, mau vào trong thôi! Hoài Ngọc lắc đầu vì tính hậu đậu của Anna.
Hoài Ngọc cùng Anna đang định bước vào sảnh khách sạn thì lại bị âm thanh phanh xe gấp từ phía sau vang lên, sau đó từ trong xe bước ra là một nữ nhân xinh đẹp khác. Không ai khác chính là Phạm Vân Du.
-Trần Hoài Ngọc!!! Vân Du hung hăng đóng sầm cánh cửa xe. Sau đó không kiêng nể mà gọi cả tên lẫn họ của Hoài Ngọc ra. Giọng nói của nàng lúc này đã nâng tone cao lên gấp mấy lần bình thường. Cơ hồ nàng đang rất tức giận.
-Cô có cần phải hét lên như vậy không? Làm tôi giật cả mình! Hoài Ngọc thoáng giật mình vì giọng nói của Vân Du. Thật là, muốn doạ chết cô hay gì?
-Thật ồn ào! Anna nhàn nhạt nhìn Vân Du nói. Thầm đánh giá sơ lược qua ngoại hình lẫn nhan sắc của Vân Du. Đẹp thì có đẹp đó nhưng giọng nói có chút làm phiền người khác nha.
-Thật xin lỗi nhưng mà cô có thể buông cánh tay của Hoài Ngọc ra hay không? Như vậy quá mức thân thiết rồi! Vân Du lửa giận bừng bừng khi thấy cánh tay của Hoài Ngọc bị một cánh tay khác khoác lấy.
-Sao? Cô nghĩ cô là ai mà có thể cấm cản tôi? Anna nghe vậy liền sinh khí, nàng tăng lực đạo ở cánh tay hơn nữa. Ép sát cánh tay của Hoài Ngọc vào người nàng. Gương mặt có chút kiêu ngạo, nhướng một bên chân mày thách thức Vân Du.
-Cô.... Vân Du còn đang định giáo huấn cho nữ nhân trước mặt một trận nhưng lại bị Hoài Ngọc chen ngang.
-Được rồi được rồi, không cãi nhau nữa. Mau vào trong thôi, ở ngoài đây nóng chết đi được! Hoài Ngọc nhận thấy tình hình không khả quan nên vội vàng chen vào. Đem hai cô nàng sư tử kia tách ra.
Vân Du cũng không kiêng nể ban tặng cho Anna một ánh mắt hình viên đạn. Bước đến Hoài Ngọc, khoác tay còn lại của cô ấy trong đôi mắt rực lửa của Anna.
Hoài Ngọc thở dài ngao ngán, mặc kệ hai nàng ấy làm gì thì làm.
Đến khu vực lễ tân, Hoài Ngọc sắp xếp phòng cho cả Vân Du và Anna chung một dãy với phòng của cô và Lưu Tịnh Yên. Tuy rằng lúc đầu có chút mâu thuẫn nhưng ngay sau đó cả hai nàng đều đồng ý với sự an bài của Hoài Ngọc.
Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, ai về phòng nấy thì Hoài Ngọc cũng chân chính được nghỉ ngơi. Suốt một buổi bị hai nàng ấy lôi lôi kéo kéo trước khách sạn đã làm cô rất mệt mỏi rồi.
Đến giờ dùng bữa trưa, Hoài Ngọc lại phải đảm nhận thêm vai trò vú nuôi cho hai cô nàng đanh đá kia. Đi đến từng phòng kêu gọi từng người. Vân Du và Anna ngay khi nhìn thấy mặt nhau liền ban tặng cho nhau những cặp mắt sắc như dao. Hoài Ngọc mặc kệ hai nàng ấy, tiếp tục đến phòng của Lưu Tịnh Yên.
Hoài Ngọc vừa định đưa tay lên gõ cửa nhưng cánh cửa phòng đã mở ra. Lưu Tịnh Yên một thân y phục chỉnh tề đứng ở cửa.
-A, tôi thấy cũng đã quá giờ ăn trưa mà không thấy em đâu nên định sang phòng em đây. Lưu Tịnh Yên mỉm cười nhẹ nhàng nói. Kín đáo quan sát vẻ mặt mệt mỏi của Hoài Ngọc một chút.
-À thật ra thì... Hoài Ngọc áy náy nhìn Lưu Tịnh Yên. Sau đó lại nhìn về phía hai nữ nhân đang tích cực lườm nhau kia.
-Tôi hiểu rồi! Em không cần tỏ ra áy náy với tôi. Bây giờ chúng ta cùng đi ăn được chưa? Lưu Tịnh Yên cũng nhìn theo ánh mắt của Hoài Ngọc. Thì ra là tình địch gặp nhau. Chẳng trách Hoài Ngọc lại mệt mỏi đến như vậy.
Cả Anna và Vân Du đều tạm gác lại việc lườm nhau, cùng lúc đưa mắt nhìn nữ nhân đang cùng Hoài Ngọc trò chuyện. Vân Du thừa biết Lưu Tịnh Yên chính là tình địch của nàng nên không có gì gọi là ngạc nhiên. Còn Anna thì khác, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy một nữ nhân vạn phần xinh đẹp như vậy nha! Nhưng mà đây liệu có phải là tình địch của nàng hay không?
Vân Du nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của Anna thì cũng đủ biết nàng ấy là đang suy nghĩ cái gì. Vân Du kéo Anna lại, ghé sát tai nàng ấy thì thầm vài chữ. Và đúng như dự đoán của Vân Du, sắc mặt Anna liền biến đổi mà điều này làm Vân Du mỉm cười khoái chí.
Cả bốn người bọn họ di chuyển xuống sảnh khách sạn để chờ Hoài Ngọc lấy xe và lái xe đưa ba nàng đi dùng bữa. Sở dĩ ở khách sạn này thứ gì cũng có nhưng sau khi thống nhất quyết định với nhau thì bốn người họ muốn dùng bữa tại một nhà hàng trong thành phố. Cũng nghe mọi người nói nhà hàng đó phục vụ những món ăn rất ngon và đầy dinh dưỡng.
Trong lúc Hoài Ngọc đi lấy xe thì bấy giờ ba nàng mỹ nhân đang chơi trò chiến tranh ngầm với nhau. Nói đúng hơn là chỉ có Vân Du và Anna lườm nhau thôi, còn Lưu Tịnh Yên từ đầu tới cuối đều giữ im lặng, không màng đến hai người còn lại.
-Này, cô cũng thích Rachel đúng không? Anna không vòng vo lập tức đem vấn đề mà Vân Du nói với nàng khi nãy trực tiếp hỏi Lưu Tịnh Yên.
Anna khó chịu vì sự im lặng của Lưu Tịnh Yên. Thật là ra vẻ thanh cao gì chứ chẳng qua cũng chỉ là tình địch của nhau thôi.
-Rachel? Hoài Ngọc? Nếu phải thì sao mà không phải thì sao? Lưu Tịnh Yên ngẫm nghĩ một lúc cũng biết cái tên Rachel là ai. Nàng lập tức xoay mặt đối mặt với Anna, giọng nói băng lãng đều đều vang lên.
-Nói cho cô biết. Bây giờ chúng ta chính là tình địch của nhau nha. Anna dõng dạc tuyên bố, phân rõ quan hệ giữa ba nàng.
-Nếu cô đã nói chúng ta là tình địch thì là tình địch vậy. Lưu Tịnh Yên ngạc nhiên vì lần đầu tiên nàng gặp được một cô gái có thể đem hết tâm tư của nàng ấy mà thẳng thẳn nói ra với một người xa lạ.
-Căn bản chúng ta đều không thích nhau. Nhưng cũng phải phân định tuổi tác một chút chứ nhỉ? Đều xuất thân từ một gia đình có gia giáo nên không thể nào ăn nói tuỳ tiện được có đúng không? Vân Du nhẹ nhàng lên tiếng. Dù sao cũng đều là người có ăn có học đàng hoàng đã vậy còn đứng đầu cả một tập đoàn lớn nên việc ăn nói đương nhiên phải được chú trọng nếu không muốn bị lên trang nhất của tờ báo nào đó.
-Cũng đúng. Tôi bằng tuổi Rachel. Anna cũng đồng tình với ý kiến của Vân Du.
-Haha tôi lớn hơn cô nhé! Mau gọi một tiếng "chị" đi! Vân Du thoả mãn nói.
-Cả hai cô đều phải gọi tôi một tiếng chị, tôi . Lưu Tịnh Yên cười như không cười nói. Nhướng một bên chân mày nhìn hai nữ nhân còn đang bàng hoàng kia.
"Có gì phải ngạc nhiên vậy nhỉ?"
TBC
Author: Tần Tịnh Thi ( Nấm )