-Vì chị là một nửa quan trọng của tôi. Hoài Ngọc nhìn vào mắt Vân Du chân thành nói.
Vừa đúng lúc đó, vòng xoay ngựa gỗ trước mặt hai người sáng đèn, âm nhạc từ vòng xoay vang lên. Những chú ngựa cũng theo lập trình mà xoay vòng.
-Em...nói sao? Vân Du hạnh phúc đến nổi không tin vào tai mình. Nàng không dám mong chờ ngày này, nàng chỉ dám hi vọng Hoài Ngọc từng chút từng chút không còn đối xử lạnh nhạt với nàng nữa thôi.
Vân Du nghĩ Hoài Ngọc cùng Lưu Tịnh Yên rất xứng đôi và cũng có đôi lần nàng cũng muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nàng không nở nhìn người nàng yêu tay trong tay với nữ nhân khác nên nàng vẫn tiếp tục kiên cường cho đến thời điểm hiện tại.
-Tôi chỉ nói một lần, nói nhiều sẽ mất hay. Hoài Ngọc mỉm cười trước vẻ mặt sửng sốt của Vân Du. Để tôi đeo nó giúp chị nhé! Hoài Ngọc đưa mắt nhìn sợi dây lấp lánh đang đung đưa trên tay Vân Du, nhỏ giọng đưa ra lời đề nghị.
-À ừm. Vân Du lúc này mới hoàn hồn, nàng đưa sợi dây cho Hoài Ngọc để cô ấy đeo nó giúp nàng.
Vân Du xoay người, đưa tấm lưng ngọc về phía Hoài Ngọc. Bàn tay vén nhẹ mái tóc sang một bên để Hoài Ngọc thuận tiện đeo sợi dây giúp nàng. Khoảnh khắc những ngón tay của Hoài Ngọc không biết vô tình hay cố ý chạm nhẹ vào làn da mẫn cảm của nàng, cảm giác nóng ấm từ những ngón tay khiến cho nàng một phen rạo rực.
-Xong rồi. Hoài Ngọc loay hoay một lúc cũng thành công đeo sợi dây đó cố định trên cổ Vân Du.
-Cảm ơn em. Sợi dây rất đẹp. Vân Du khẽ xoay người lại, ngón tay nâng niu lấy mặt sợi dây, vẻ mặt hiện hữu vài tia thích thú.
-Người sở hữu nó cũng rất đẹp! Hoài Ngọc thầm bật cười vì vẻ mặt vui vẻ quá mức của Vân Du.
Hoài Ngọc nhìn sợi dây lấp lánh trên cổ Vân Du mà không thể không khen ngợi. Một phần vì sợi dây, một phần vì ngày hôm nay trong mắt Hoài Ngọc, Vân Du đặc biệt xinh đẹp. Chiếc váy trễ vai này rất hợp với nàng, kín đáo khoe ra bờ vai trần quyến rũ cùng xương quai xanh gợi cảm. Hoài Ngọc chết mê với nụ cười thập phần xinh đẹp của Vân Du, nụ cười của nàng ấy có thể làm sáng bừng cả tâm hồn của cô.
-Em thật dẻo miệng. Vân Du thoáng đỏ mặt vì lời khen của Hoài Ngọc.
-Chị không có gì muốn nói với tôi sao? Hoài Ngọc nhướng một bên lông mày nhìn chằm chằm vào Vân Du.
-Nói? Nói gì? Vân Du ngơ ngác nhìn Hoài Ngọc, kêu nàng nói cái gì mới được chứ?
-Hừm, chuyện của năm năm trước tôi đã nghe Kiến Văn kể lại hết rồi. Hoài Ngọc dừng một chút xem xét những biểu cảm đang biến đổi liên tục trên mặt Vân Du.
-Chuyện đó...tại sao anh ấy lại có thể nói với em được chứ. Vân Du có chút thẹn, nếu Kiến Văn kể hết thì chắc chắn anh ấy sẽ nói bộ dạng của nàng đau khổ như thế nào khi nàng bỏ lỡ mất Hoài Ngọc.
-Cũng nhờ thầy ấy mà tôi biết tôi còn có thể theo đuổi chị một lần nữa. Hoài Ngọc ngồi ngay ngắn, mắt nhìn vô định vào khoảng không phía trước. Chị biết không, năm năm trước tôi bước lên máy bay với tâm trạng như rơi xuống nơi vực thẳm. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau bị người mình yêu từ chối. Nhưng tôi không trách chị, chỉ trách bản thân tôi còn trẻ con nên không thể cho chị được cảm giác an toàn khi ở cạnh, lúc ấy tôi cũng không có gì trong tay, cũng chưa làm gì ra hồn. Còn chị, chị quá trưởng thành, chị lo sợ vì điều gì tôi đều biết. Trong suốt quãng thời gian du học bên đó, không lúc nào mà tôi ngừng suy nghĩ về chị. Hình bóng của chị đã khắc sâu trong tâm trí của tôi đến mức tôi không thể yêu thêm ai khác. Tôi cũng đã thử bắt đầu một mối quan hệ mới nhưng cho dù cố gắng đến đâu thì hình bóng của chị vẫn cứ mãi ngự trị trong tim tôi không thể xoá nhoà. Rồi tôi cũng đành chấp nhận, chấp nhận sống với hình bóng của chị. Mỗi ngày đều cố gắng học thật tốt để có thể ngẩng cao đầu về nước gặp chị thổ lộ lòng mình thêm lần nữa nhưng mọi sự quyết tâm của tôi đều sụp đổ vào cái ngày tôi biết chị và Kiến Văn quen nhau. Tim tôi như vỡ vụn khi biết người mà mình yêu đã trở thành bạn gái của người khác.
-Là tôi quá hèn nhát nên không dám thừa nhận tình cảm của mình. Luôn muốn trốn tránh em, trốn tránh tình cảm của em. Tôi biết mình đã sai khi bỏ lỡ em. Tôi rất hối hận. Nếu thời điểm đó tôi đủ dũng cảm để tiếp nhận tình cảm của em thì mọi chuyện đã khác. Tôi cũng không dám đòi hỏi gì nhiều chỉ cần...
-Chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa. Hẹn hò với tôi được không? Hoài Ngọc cắt ngang lời nói của Vân Du. Cô không muốn tiếp tục tiêu tốn nhiều thời gian của cả hai nữa.
-Em có thể chấp nhận chị sao? Vân Du vỡ oà trong hạnh phúc, nàng không thể tin được rằng Hoài Ngọc sẽ ngỏ lời với nàng một lần nữa.
Hoài Ngọc đưa tay kéo mạnh người Vân Du về phía mình. Dùng môi hôn lên trán, mắt, mũi và cuối cùng nụ hôn dừng lại ở đôi môi đỏ mọng của Vân Du. Tất cả động tác đều rất ôn nhu. Hoài Ngọc thành công cạy mở hàm răng trắng sáng của Vân Du. Cùng nhau tạo nên một nụ hôn ngọt ngào không kém phần cuồng nhiệt.
-Chỉ cần là chị thì bất kì điều gì cũng có thể. Hoài Ngọc tựa trán mình lên trán Vân Du khẽ khàng nói, cảm nhận từng hơi thở gấp rút của nàng.
-Cảm ơn... Vân Du vừa định nói tiếp nhưng lại lần nữa bị Hoài Ngọc hôn lấy. Làm cho mọi lời nói đều trôi ngược vào trong.
-Chỉ cần nói đồng ý hay không thôi. Hoài Ngọc lưu luyến hôn nhẹ lên môi Vân Du một cái rồi mới lui ra.
Nhìn Vân Du tích cực hít thở mà Hoài Ngọc không khỏi bật cười.
-Muốn gϊếŧ người ta hay sao vậy? Vân Du sau khi lấy lại được nhịp thở liền lên tiếng trách móc.
Hoài Ngọc vẫn chưa nghe được câu trả lời ưng ý liền nhoài người đến định hôn nữa nhưng Vân Du đã nhanh chóng dùng tay che miệng lại. Cái đầu lắc nguầy nguậy.
-Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Hoài Ngọc mỉm cười trước hành động khả ái của Vân Du, vẫn tiếp tục rút ngắn khoảng cách giữ hai người lại, Hoài Ngọc thì thầm vào đôi tai đang dần đỏ lên của Vân Du.
-Tôi...đồng ý! Vân Du có chút nhột khi Hoài Ngọc thì thầm vào tai nàng, từng hơi thở ấm nóng của Hoài Ngọc liên tục thổi vào tai làm cho cả gương mặt nàng dần trở nên đỏ hơn.
-Tôi? Hoài Ngọc ngồi lại vị trí của mình, gằn giọng với Vân Du. Đôi mày thanh tú khẽ xô vào nhau.
-À ừm thì em đồng ý...được chưa? Vân Du cũng biết Hoài Ngọc khó chịu vì điều gì nên đành thuận theo ý của Hoài Ngọc sửa lại cách xưng hô.
Nhưng nói gì nói Vân Du dù sao cũng lớn hơn Hoài Ngọc tận hai tuổi, để nàng xưng "em" với Hoài Ngọc thì có chút ngượng. Nàng cần thời gian để thích nghi.
-Chưa. Hoài Ngọc vẫn lắc đầu không chịu.
-Vậy sao mới chịu? Vân Du lúc này cũng hơi khó chịu nhìn Hoài Ngọc.
Con người này không phải được voi đòi tiên đó chứ?
-Phải hôn ở đây nữa nè! Nói rồi Hoài Ngọc đưa má về phía Vân Du, ngón tay chỉ chỉ vào má ý muốn Vân Du hôn cô.
-Trẻ con! Vân Du ngoài miệng nói vậy nhưng đã nhanh chóng đặt lên má Hoài Ngọc một nụ hôn.
Hoài Ngọc mỉm cười hạnh phúc nhìn Vân Du. Đứng trước nhan sắc tuyệt đẹp của nàng, Hoài Ngọc như không chống đỡ nổi liền gắt gao ôm lấy Vân Du vào người, ôm nàng thật chặt như muốn khảm nàng vào người đem hai thân thể hoà vào làm một. Vân Du cũng vui vẻ siết chặt lấy cái ôm với Hoài Ngọc, môi vẽ nên một nụ cười hạnh phúc.
Hai người ngồi đó cảm nhận hơi ấm từ đối phương thêm một chút nữa rồi mới luyến tiếc rời ra. Cùng nhau tay nắm tay ra về.
Sáng hôm sau, Hoài Ngọc lái xe đưa Vân Du đến tập đoàn của nàng ấy. Cô còn chu đáo đến mức đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Vân Du, vòi vĩnh Vân Du một nụ hôn tạm biệt rồi nhanh chóng cho xe rời đi. Hôm nay cô còn rất nhiều việc phải làm.
Đang bận rộn với đống giấy tờ trên bàn thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm gián đoạn.
-Mời vào. Nói rồi Hoài Ngọc lại tiếp tục cúi đầu làm việc.
-Nè, bạn thân của cậu đến mà cậu vẫn chăm chú làm việc hay sao? Anna đứng khoanh tay trước bàn làm việc của Hoài Ngọc, giọng nói được nâng lên vài phần.
-A? Anna, cậu ngồi đi. Sao lại đến tận đây tìm tớ vậy? Hoài Ngọc nghe được giọng nói đã trở nên quen thuộc với mình liền ngẩng đầu lên nhìn Anna. Hoài Ngọc lập tức trưng ra nụ cười rạng rỡ, kéo Anna ngồi xuống chiếc sofa đặt giữa phòng.
-Hừm, cậu chưa già mà đã đãng trí rồi sao? Anna vẫn khoanh tay trước ngực, đôi chân ngọc ngà bắt chéo nhau, lưng tựa vào sofa, nheo mắt nhìn Hoài Ngọc.
-Tớ?! Già sao? Nè nè, tớ và cậu bằng tuổi nhau đó nha.
-Nếu không thì cậu nói đi cậu đã hứa với tớ cái gì? Có nhớ không?
-A, tớ quên mất. Nhưng cậu chờ tớ một chút có được không? Tớ hiện tại đang có việc quan trọng vẫn chưa làm xong. Hoài Ngọc cố gắng lục lọi lại kí ức, chợt nhớ ra rằng cô đã hứa sau khi trở về thành phố S sẽ dẫn Anna đi tham quan một số nơi nhưng vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô nhất thời quên mất.
Hoài Ngọc nhìn Anna bằng cặp mắt hối lỗi.
-Thôi không sao để dịp khác vậy. Không cần gấp, mà hôm nay cậu đặc biệt khác thường nha. Có chuyện gì vui sao? Anna từ nãy đến giờ vẫn lặng lẽ quan sát vẻ mặt thập phần vui vẻ của Hoài Ngọc. Không nhịn được sự tò mò trong lòng liền hướng Hoài Ngọc đặt câu hỏi.
-À ừm, thật ra thì tớ và Vân Du đã chính thức quen nhau. Nhắc đến Vân Du, Hoài Ngọc không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
-Wow, cậu tài thật nha! Anna kín đáo nhìn đôi mắt đang lấp lánh ý cười khi Hoài Ngọc nói về Vân Du, tim có chút nhói nhưng tuyệt nhiên không thể hiện bất kì cảm xúc gì ra ngoài. Thôi cậu làm việc đi, tớ có việc gấp cần phải đi ngay bây giờ rồi. Anna mỉm cười đứng lên.
-Tớ sẽ đến dẫn cậu đi tham quan vào một ngày gần nhất nhé! Hoài Ngọc cũng theo Anna mà đứng lên.
-Ừm, tạm biệt cậu! Anna mỉm cười yếu ớt nhìn Hoài Ngọc.
-Cậu đi cẩn thận. Hoài Ngọc vẫn không nhận ra được nụ cười có phần khác thường của Anna.
Ra khỏi phòng làm việc của Hoài Ngọc, Anna đi thật nhanh vào thang máy. Một giọt nước mắt đã lăn dài trên má, Anna vội đưa tay lau nhanh đi.
"Không được khóc, cậu ấy hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc. Chỉ cần nhìn cậu ấy vui vẻ là được."
Tối đến, Anna đã chuẩn bị quần áo sẵn sàng để ra ngoài xả stress. Hôm nay nàng muốn đến một nơi để giải toả hết những phiền muộn trong đầu. Và địa điểm thích hợp nhất chính là quán bar.
Từ lúc bước vào đây, Anna đã nhận được vô vàn những ánh mắt thèm khát của nam nhân tại đó. Hôm nay Anna vận trên người một chiếc áo sơ-mi trắng oversize cách điệu, hai cúc áo đầu đã được nàng mở ra, bra đen quyến rũ ẩn hiện đằng sau lớp áo sơ-mi cùng chiếc quần jean đen ngắn thuận lợi phô ra đôi chân trắng nõn nuột nà của nàng. Mái tóc bồng bềnh mọi ngày nay đã được nàng búi lên hờ hững cái cổ cao kiêu hãnh của nàng cũng vì vậy mà bại lộ, những sợi tóc mái trước trán khẽ đung đưa. Và cuối cùng là một chiếc túi xách cùng một đôi giày thuộc thương hiệu Gucci.
Anna đối với những ánh mắt khiếm nhã của những nam nhân đó một chút cũng không lưu tâm trong lòng còn dâng lên một trận khinh bỉ. Anna cứ ngồi đó yêu cầu cậu bartender pha chế hết ly này đến ly khác thoáng chốc trên bàn đã xuất hiện rất nhiều chiếc ly rỗng.
Một lúc sau, một tên nam nhân đến tiếp cận Anna. Hắn ta đã quan sát Anna từ lúc nàng vừa bước vào đây, hắn đợi đến khi nàng đã ngà ngà say mới lại ve vãn bắt chuyện cùng nàng.
-Tiểu mỹ nhân, tôi có thể ngồi đây được chứ? Hắn trên tay cầm ly rượu của mình tiến đến chỗ Anna, trưng ra nụ cười đểu cán.
-Tuỳ. Anna vẫn tiếp tục uống cạn ly rượu trong tay, một ánh mắt cũng keo kiệt với hắn ta.
-A, tiểu mỹ nhân lạnh lùng thật. Tôi có thể mời em một ly không? Hắn đưa mắt đến những nơi gợi cảm của Anna thầm nghĩ hôm nay đã vớt phải cực phẩm.
-Không cần. Cảm ơn. Anna phát ngán với vẻ mặt của hắn.
-Ayda, có cần phải cự tuyệt như vậy không? Thật làm tôi hứng thú.
-Một là tiếp tục ngồi đây và ngậm mồm lại. Hai là biến! Anna dằn mạnh ly rượu lên bàn, xoay mặt sang trừng mắt nhìn hắn. Giọng nói sắc lạnh vang lên đều đều.
-Cô dám ăn nói với bổn thiếu như vậy sao? Hắn ta liên tục bị Anna phũ đầu liền mất hết kiên nhẫn. Lòng tự tôn của một người đàn ông trong người hắn lập tức trỗi dậy mạnh mẽ.
Hắn ta tức giận nắm chặt lấy cổ tay của Anna. Từng sợi chỉ máu trong mắt hắn nổi lên trông rất đáng sợ nhưng Anna vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt hắn một chút cũng không e sợ.
-Được rồi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt chứ gì! Hôm nay bổn thiếu sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ! Nói đoạn, hắn tiến đến muốn cưỡng hôn Anna thì liền bị một lực tác động từ phía sau kéo hắn ra khỏi người của Anna, định xoay người lại xem là kẻ nào to gán dám cản trở việc tốt của hắn thì đã bị người đó giáng một cú đấm với lực đạo không hề nhẹ vào mặt làm cho chao đảo rồi ngã xuống.
-Xin lỗi nhưng nữ nhân này là của tôi! Người đó bước đến tóm lấy cổ áo của hắn ta xốc ngược lên. Nhẹ nhàng thì thầm vài chữ rồi buông tay thả rơi tự do. Mặc kệ hắn kêu la đau đớn.
Một màn náo động diễn ra làm cho mọi người có mặt tại đó một phen thất kinh hồn vía.
Người đó tiến đến thanh toán cho cậu bartender đó rồi nghiễm nhiên bế Anna lên ngang người tiêu soái rời đi.
TBC
Tần Tịnh Thi ( Nấm )