Lưu Thiên Minh cố nén dục vọng muốn run rẩy, chầm chậm rút ra tờ đơn xét nghiệm này. Ở trên mục họ và tên, hắn nhìn thấy ba chữ "Tôn Lệ Quỳnh".
Lưu Thiên Minh không nhận thức người này.
Bây giờ không phải vấn đề. Then chốt là phải tìm được người này.
Bên ngoài khoa xét nghiệm bất luận tiếng động gì đều rất là huyên náo. Lưu Thiên Minh lặng lẽ để tờ đơn xét nghiệm có viết tên "Tôn Lệ Quỳnh" về chỗ cũ, cẩn thận suy tư mỗi một chuyện đã xảy ra mấy ngày tới nay.
Tất cả nguyên nhân đều là bệnh nhân màu đen có thân phận không rõ. Mặc dù không biết tiểu Ngô vì sao lại đột nhiên biến thành dáng vẻ đó, thế nhưng có thể khẳng định, giữa tiểu Ngô và bệnh nhân đó, khẳng định từng có tiếp xúc tương tự với mình.
Virus có rất nhiều con đường lây nhiễm. Tổng hợp lên, không ngoài mấy loại phương thức như không khí truyền bá, nướt bọt, cùng với huyết dịch. Trong đó, phương pháp huyết dịch truyền bá là trực tiếp nhất, virus xâm nhập ký chủ cũng dễ dàng nhất. So với những động vật có vú khác, hoàn cảnh trong cơ thể nhân loại càng thêm sạch sẽ, cũng càng dễ dàng bị lây nhiễm. Đây là kết quả tự mình cải tạo của nhân loại ở trong quá trình tiến hóa ngàn tỉ năm qua. Vì đối kháng virus và vi khuẩn, nhân loại phát minh kháng sinh tố. Nhưng bất kể như thế nào, thuốc nói cho cùng cũng vô phương thay thế công năng miễn dịch của chính cơ thể nhân loại.
Lưu Thiên Minh không khỏi nghĩ đến mình.
Hiện tại, hắn nhất định phải lượng lớn tiêm kháng sinh tố. Cùng lúc đầu so sánh, lượng thuốc Rocephin đã gia tăng gấp ba. Lưu Thiên Minh cũng không biết nếu làm đến cùng có đúng hay không. Nhưng mà mình thực sự không có biện pháp khác, hoàn toàn là dựa vào bản năng của một bác sĩ, tiến hành trị liệu đối với mình.
Vương Di Lôi đã đi.
Tâm tình của Tiền Nghiễm Sinh hiển nhiên tốt hơn rất nhiều so với bình thường. Nhìn số điện thoại được lưu lại trên cuốn sổ, hắn lấy ra điện thoại di động, cấp tốc ở trong danh bạ tăng thêm một người liên lạc mới. Suy nghĩ một chút, lại ở đằng sau Vương Di Lôi thêm vào ba chữ ———— Tiểu Điềm Tâm.
Lưu Thiên Minh và Tiền Nghiễm Sinh không phải rất quen. Mặc dù như thế, Lưu Thiên Minh vẫn là nghe ra tiếng nói có chứa vui sướng và khoan khoái không hề che giấu chút nào của Tiền Nghiễm Sinh lúc gọi tên trên từng tờ đơn xét nghiệm. Đặc biệt là đối mặt những người bệnh cầm đến tờ đơn, Tiền Nghiễm Sinh luôn nhất quán có gương mặt người chết lạnh như băng, lại có thể lộ ra mấy phần nụ cười.
Vẫn không có người tới đây hỏi đơn xét nghiệm của Tôn Lệ Quỳnh.
Lưu Thiên Minh rất thất vọng.
Hắn cảm thấy, hôm nay đại khái là vô phương ở đây đạt được thu hoạch gì. Lười biếng là một loại bản năng của nhân loại, có lẽ người gọi là Tôn Lệ Quỳnh có chuyện gì đó, tạm thời vô phương tới đây lấy tờ đơn. Chuyện như thế này rất thông thường, khoa xét nghiệm thường xuyên đều có thể nhìn thấy đơn từ đọng lại mấy tuần trở lên.
Nơi đây chung quy cũng không phải phòng ban chỗ mình. Tình cờ tìm cái lý do tới đây nhìn xem vẫn được, phần lớn thời gian cả ngày đều ngâm mình ở đây, nhất định sẽ dẫn tới chỉ trích, thậm chí hoài nghi. Cứ việc rất muốn tiếp tục ở lâu thêm một lúc, Lưu Thiên Minh vẫn là nỗ lực khống chế lại tâm tình, từ trên ghế đứng lên, theo Tiền Nghiễm Sinh có tâm tình thật tốt tùy tiện hỏi thăm một chút, đi ra phòng kiểm nghiệm.
Trên hành lang có một tên lao công đang lao hành lang, cây lau nhà ướt nhẹp ở trên sàn nhà lao tới lao lui. Tia sáng mặt trời nóng rực chiếu xuống, lượng nước liền cấp tốc bốc hơi, mặt nền Granito rất nhanh lại trở nên khô ráo.
Một đám người lo lắng buồn bực chờ ở cửa thang máy. Dấu hiệu hai nút bấm trên dưới thang máy đều sáng đèn, vẫn là thỉnh thoảng có người đi tới, liền ấn xuống phương hướng mình cần đi. Có lẽ bọn họ cảm thấy làm như vậy, tốc độ mở ra cửa thang máy sẽ nhanh hơn một chút. Thế mà, con số biểu thị ở đỉnh khung cửa vẫn là chậm như vậy.
Thang máy rốt cục đến. Không chờ người bên trong toàn bộ đi ra, đoàn người chờ ở bên ngoài liền "Ù ù" một hồi tiến vào như nước thủy triều. Tay chân nhanh nhẹn liền trực tiếp chui vào chỗ trống giữa kẽ hở, chiếm trước vị trí tốt nhất nằm ở cánh cửa. Cứ việc không gian bên trong thang máy còn rất lớn, nhưng bọn họ chính là đứng ở nơi đó không nhường chút nào, dùng con mắt lạnh lùng mà cười trên sự đau khổ của người khác nhìn mỗi một người từ bên cạnh mình đi qua.
Rất khó tưởng tượng trong một không gian chật hẹp như thế, lại có thể chen nhiều người như vậy. Lưu Thiên Minh thực sự là không có biện pháp chen vào, chỉ có thể thở dài lắc lắc đầu, xoay người đi đến phương hướng thang lầu.
Cần gì nhất định phải chen thang máy cơ? Đi thang lầu còn có thể rèn luyện thân thể.
Phía sau truyền đến tiếng điện tử cảnh cáo thang máy quá tải. Không cần quay đầu lại, Lưu Thiên Minh cũng có thể nghe thấy phía sau truyền đến một trận tranh cãi và chửi rủa rất nham hiểm.
"Quá tải, hai người ở cửa, tranh thủ ra ngoài."
"Ngươi là cái thá gì? Ngươi nói ra ngoài ta liền nhất định phải ra ngoài sao? Dựa vào cái gì là ta mà không phải ngươi?"
"Nói là đừng ầm ĩ rồi! Người bên ngoài tranh thủ đi thang máy đợt sau đi! Các ngươi đứng ở chỗ này thang máy cũng sẽ không động, mọi người ai cũng đi không được."
"Đi không được liền đi không được, liên quan cái rắm đến lão tử. Giời ạ, muốn đi liền chính ngươi đi, dù sao ta sẽ không động..."
Cãi vã tương tự mỗi ngày đều sẽ bạo phát mấy lần. Nháo đến cuối cùng, thường thường đều sẽ diễn biến thành trực tiếp va chạm nắm đấm và chân cẳng. Cho đến cùng, vẫn phải là muốn bảo an bệnh viện thậm chí cảnh sát tới đây mới có thể kết thúc.
Lưu Thiên Minh nhún nhún vai, đi xuống thang lầu.
Vừa mới chuyển qua chỗ ngoặt, hắn liền lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đang từ phía dưới đi tới.
Vóc người thấp bé, dáng người gầy gò, kéo lê một đôi dép bằng gỗ da cao su đen rất cũ kỹ, áo khoác màu trắng trên người rất là rộng rãi, dường như một áo ngủ quá cỡ.
Là bà Trần trông giữ nhà xác.
Nàng tới nơi đây làm gì?
Trong nháy mắt, trong đầu Lưu Thiên Minh liền nhanh chóng tuôn ra vô số ý nghĩ.
Hắn rất kinh ngạc, cũng bất thình lình nghĩ đến loại khả năng nào đó. Chỉ bất quá, ý nghĩ chỉ tạm thời còn chưa có bất luận căn cứ gì. Lưu Thiên Minh chỉ có thể cấp tốc xoay người, nhanh chóng đi đến tầng lầu phía trên, đứng ở bên cạnh tay vịn thang lầu, khom người, kềm chế lại trái tim đập kịch liệt, cúi người xuống, nhìn bà Trần đi lên chậm rì rì, đi tới phương hướng lối ra lầu hai.
Khoa kiểm nghiệm liền ở bên đó.
Lưu Thiên Minh hơi kinh ngạc. Hắn nhớ tới mình tìm đọc qua tờ đơn trong phòng xét nghiệm sở hữu, không nhìn thấy tên bà Trần.
Sau khi bị virus lây nhiễm thì nhận được thính lực cường hóa, vào lúc này phát huy tác dụng vô cùng then chốt. Lưu Thiên Minh rón ra rón rén đi xuống thang lầu, nghiêng người đứng ở đằng sau vách tường lối ra lầu hai. Nơi đây cách phòng xét nghiệm ước chừng có hơn hai mươi mét, chen lẫn bên thang máy vẫn còn cãi vã ầm ĩ, Lưu Thiên Minh lúc ẩn lúc hiện nghe được trò chuyện đến từ cửa chắn phòng xét nghiệm.
"Tiền bác sĩ, bận sao?"
"Ồ! Là bà Trần ah! Làm sao rảnh rỗi đi đến chỗ ta? Ha ha, mau vào ngồi một chút."
"Không được, ta là tới đây giúp bằng hữu ta cầm lấy một tờ đơn xét nghiệm. Nàng mấy ngày trước liền nên tới đây, chỉ là vẫn không có thời gian. Hôm nay mới gọi điện thoại nói cho ta."
"Ừm! Bằng hữu của ngươi tên gọi là gì? Ta giúp ngươi tra một chút."
"Tôn Lệ Quỳnh."
Không sai, chính là tên này.
Lưu Thiên Minh cảm giác thân thể sau lưng có một luồng nhiệt đang nhảy nhót. Hắn xác định mình không có nghe lầm, bà Trần nói chuyện mặc dù mang theo tiếng bản địa nồng nặc, nhưng không hề cho rằng chính là ba chữ này.
"Tôn Lệ Quỳnh... Ừ, tìm đến rồi."
Lưu Thiên Minh nhìn thấy Tiền Nghiễm Sinh đưa ra một tờ đơn xét nghiệm từ cửa chắn, rất là khách sáo đối với bà Trần nói: "Bằng hữu của ngươi mắc bệnh có thể không nhẹ ah. Chỉ số huyết hồng tố thấp như thế, tình huống như thế cũng thật là hiếm thấy. Bà Trần, ngươi nên để cho bằng hữu ngươi tranh thủ tìm thời gian đến bệnh viện nhìn xem."
"Được rồi! Được rồi!"
Bà Trần thuận miệng qua loa vài câu, thu hồi đơn xét nghiệm, nói cám ơn, xoay người rời khỏi.
Lưu Thiên Minh một lần nữa chạy về lầu thang tầng trên. Bà Trần từ đầu đến cuối cũng không có phát hiện sự tồn tại của hắn. Lưu Thiên Minh theo bà Trần ra cao ốc bệnh viện, nhìn thấy nàng đi tới phương hướng cửa chính bệnh viện.
...
Trương Xảo Trân là lão bà của Vương Phúc Thọ.
Mấy năm trước, nhà nông phụ cận thành thị liền rất ít cày ruộng. Quanh năm suốt tháng, tiền bán lương thực còn chưa đủ mua hạt giống và thuốc trừ sâu. Những năm này mặc dù giá lương thực tăng lên, nhưng mà tính tình đã lười biếng lại muốn một lần nữa trở nên chịu khó, khó khăn không phải bình thường. Trương Xảo Trân chính là như vậy. Từ mấy năm trước đã khuyến khích trượng phu xây dựng sân nuôi gà, việc cày cấy trên ruộng đất cũng liền hoang phế.
Nói không khuếch đại, sân nuôi gà Phúc Yên chính là vận mệnh của cả nhà. Nếu là không có sân gà này, Trương Xảo Trân đúng là không biết nên làm gì.
Trượng phu Vương Phúc Thọ rất là chịu khổ nhọc, một tuần có năm đến sáu ngày, đều là trông coi ở trong sân nuôi gà. Lúc mới bắt đầu, Trương Xảo Trân còn lo lắng, có phải hay không là trượng phu ở bên ngoài có nữ nhân khác, cố ý giấu ở trong sân nuôi gà không về nhà? Sau đó mới phát hiện mình đã sai. Từ đó về sau, Trương Xảo Trân liền không còn lo lắng do dự đối với trượng phu, mỗi cách mấy ngày nấu cơm, đều muốn làm thêm mấy món ngon.
Xe van Changhe trong nhà đã rất cũ kỹ, xấp xỉ đến niên hạn sắp báo hỏng. Trương Xảo Trân cứ lái xe, chưa bao giờ cân nhắc qua vấn đề này. Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần xe không xảy ra sự cố vẫn có thể lái tiếp nữa. Cái gì quái đản kiểm tra hàng năm, cái gì chết tiệt hao mòn động cơ, đều là quản sở xe thay đổi biện pháp muốn làm tiền từ trong túi tiền của mình. Dù sao chiếc xe đã cũ nên sẽ không lái đi chạy vận chuyển, tối đa cũng chính là buổi tối lén lén lút lút từ trong sân gà vận hàng đi ra, đưa cho chủ hàng. Ở trong thôn, tình huống tương tự rất nhiều, chưa từng nghe nói xe nhà ai xảy ra tình trạng đụng chết hơn người.
Đường đất bên ngoài sân nuôi gà rất khó đi, xe van xiêu xiêu vẹo vẹo, nghiêng nghiêng ngả ngả. Kỹ thuật lái xe của Trương Xảo Trân cũng không tệ, phần lớn trình độ là nhờ con đường rách nát này ban tặng. Hết cách rồi, sân nuôi gà mỗi ngày đều muốn chở đi trứng gà sản xuất trong ngày, cũng có thể thuận tiện đưa cơm tới cho trượng phu.
Ngày thường, Trương Xảo Trân rất ít buổi tối tới đây. Nếu không phải buổi trưa ở nhà có nấu canh sườn củ sen, nàng cũng sẽ không lãng phí xăng, chuyên môn mang theo bình thủy chứa đầy canh thịt để chạy một chuyến này.
Mở hé cửa chính sân nuôi gà, Trương Xảo Trân không có tắt đèn xe, nàng từ trong buồng lái nhảy xuống, đi tới, phát hiện xích sắt chốt ở nắm cửa đã rơi trên mặt đất. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, vào lúc này đã không có người sẽ đến sân nuôi gà, trượng phu đều là rất hệ trọng khóa lên cửa chính, làm sao sẽ mặc cho xích sắt có dáng vẻ này?
Do dự một chút, Trương Xảo Trân đẩy ra cửa sắt, lái xe van vào rồi ngừng lại. Trước khi rút ra chìa khóa, nàng còn đặc biệt ấn ấn kèn.
Đây là tín hiệu ước định giữa nàng và trượng phu. Chỉ cần kèn vang lên, liền mang ý nghĩa mình đưa cơm tới.
Không có phản ứng, bên phòng làm việc của sân nuôi gà rất tĩnh mịch, chỉ có nơi xa trong chuồng gà có truyền đến tiếng gáy ầm ĩ.
"Khốn kiếp! Bụng không biết đói sao? Bất quá cũng nên đến đây giúp ta cầm lấy chút đồ vật..."
Trương Xảo Trân rất là bất mãn, nhấc lên bình thuỷ, hùng hùng hổ hổ chân bước ra.