Edit: _BOSS_ lười
Hắn dự định đem gian nhà đã thuê này làm nhà kho.
Ngoại trừ đủ loại đồ hộp thịt và bánh bích quy, ở trong kế hoạch dự trữ của Lưu Thiên Minh, đồ hộp hoa quả cũng chiếm giữ tỉ lệ tương đối lớn.
Trong gian phòng lầu dưới của mình đã không còn vị trí trống, đồ dự trữ như gạo bột mì lại ắt không thể thiếu. Đương nhiên, so với thực phẩm có thể ăn được trực tiếp như đồ hộp, số lượng gạo và bột mì sẽ không quá nhiều. Chúng nó dẫu sao cũng cần lại lần nữa chế biến nấu chín rồi mới có thể ăn. Ở dưới tình huống hỗn loạn, nước, điện, gas nhất định sẽ đình chỉ cung cấp.
Nhất định phải sớm cân nhắc đủ loại tình huống đột phát.
Lưu Thiên Minh là dựa theo tiêu chuẩn hai người mình và Trịnh Tiểu Nguyệt để chuẩn bị.
Thế nhưng, ai có thể biết được, sự tình phải chăng sẽ phát triển dựa theo phương hướng lý tưởng nhất?
Nếu như vẫn không có cứu viện, nếu như toàn bộ thành thị đều bị virus lây nhiễm, nếu như gặp phải lượng lớn hành thi vây công, chỉ là dựa vào sức lực của hai người mình và Trịnh Tiểu Nguyệt, lại căn bản vô phương ngăn trở thi đoàn có quy mô lớn như sóng to gió lớn.
Tại tình huống đó, cần phải tập hợp thật nhiều người may mắn còn sống sót.
Tỷ như Hoàng Hà, hoặc là Tống Gia Hào.
Nói chung một câu nói, cố gắng hết sức sớm dự trữ đủ loại vật tư, tuyệt đối không có sai.
Màu da trắng nõn dưới cổ thon dài của Trịnh Tiểu Nguyệt, ở dưới ngọn đèn có chút chói mắt. Lưu Thiên Minh kiềm chế kích động muốn hôn nàng, giơ tay lên, nhẹ nhàng phe phẩy sợi tóc dài có chút ngổn ngang trên trán của nàng.
"Ngươi có tin vào một ngày nào đó ngày tận thế sẽ đột nhiên buông xuống sao?"
Vấn đề này để cho Trịnh Tiểu Nguyệt cảm thấy bối rối.
Nàng nghi hoặc mà nhìn Lưu Thiên Minh: "Ngươi thế nào lại đột nhiên nghĩ tới việc này?"
Lưu Thiên Minh ôm eo nàng, trong con mắt là nồng đậm, sầu muộn không đổi: "Rất nhiều sự tình đã có dấu hiệu. Ta chỉ là làm chuẩn bị sớm một chút."
Trịnh Tiểu Nguyệt phản ứng rất nhanh.
Nàng nhìn một hồi nhà cửa trống rỗng, liên tưởng tới những câu nói mà trước đó Lưu Thiên Minh đã nói, cảm thấy rất là kinh ngạc: "Ngày tận thế? Ngươi chỉ là gì? Hồng thủy? Động đất? Bạo phát núi lửa?"
Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu, ôm nàng càng chặt, thanh âm lại trực tiếp lẩm bẩm ở bên tai Trịnh Tiểu Nguyệt: "Là virus. Virus lây nhiễm quy mô lớn, không có thuốc chữa."
Trịnh Tiểu Nguyệt toàn thân chấn động giống như điện giật, trợn to hai mắt: "Ngươi, ngươi nói là sự thật?"
Lưu Thiên Minh không có buông tay, cũng không có đến xem con mắt của Trịnh Tiểu Nguyệt.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, tóc nàng tỏa ra mùi thơm ngát, cảm thụ trái tim đập thình thịch giữa hai người, âm thanh rất nhẹ, lại tràn ngập sự chân thực không nói ra được: "Ta không biết. Nhưng ta xác thực nhìn thấy, cũng biết một ít chuyện. Ta thật sự rất hy vọng tất cả những việc này đều sẽ không phát sinh, thật sự rất hy vọng chúng ta cứ thế vẫn luôn thủ hộ lẫn nhau, sẽ trải qua trường trường cửu cửu."
Sức lực của hắn rất lớn, Trịnh Tiểu Nguyệt vô phương giãy giụa, cũng không có ý nghĩ muốn tránh thoát từ trong lồng ngực Lưu Thiên Minh.
Trong đầu của nàng tràn ngập sự chấn động và kinh hãi. Những câu nói này, Lưu Thiên Minh vẫn là lần đầu tiên tự nhủ với mình.
"Cảnh sát biết không?"
Trịnh Tiểu Nguyệt có âm thanh rất nhỏ, dường như là đang rên rỉ: "Nếu như nói cho cảnh sát biết, những chuyện mà ngươi lo lắng, phải chăng sẽ chuyển biến tốt?"
Cảnh sát?
Lưu Thiên Minh nghĩ đến Hoàng Hà, nghĩ đến cảnh sát hình sự đội trưởng Tề Nguyên Xương, còn nghĩ tới vào buổi sáng ngày đó, sau khi hai người cùng nhau ăn qua điểm tâm sáng, những câu nói mà Hoàng Hà đã tự nhủ.
Chắc không cần nói cho bọn họ biết.
Rất nhiều sự tình đều có dấu hiệu.
Đây chính là dấu hiệu.
Nói không chắc, bên phía cảnh sát biết được nội tình và tin tức, còn hơn mình nhiều lắm.
Nếu như tai nạn thật sự có thể khống chế, thì coi như mình bây giờ lãng phí lượng lớn tinh lực và tiền tài, cũng đáng.
Thế mà, sự tình về sau, cũng không ai biết được, cũng vô phương để dự đoán.
"Tất cả những việc này, cảnh sát chắc đều biết."
Lưu Thiên Minh có âm thanh phi thường bình tĩnh: "Có lẽ, bọn họ còn đang ngăn cản tai nạn phát sinh. Đứng ở lập trường của bọn họ, sẽ không công bố tin tức đối với dân chúng. Ta nhất định phải dự phòng, nhất định phải sớm chuẩn bị. Bằng không, chúng ta có khả năng ai cũng không sống nổi."
Sức ôm của hắn quá lớn. Trịnh Tiểu Nguyệt lại cảm thấy chẳng có chút khe hở giữa cơ thể mình và nam nhân yêu thích.
Bộ ngực bị ép tới rất căng, có chút đau. Ở dưới sự kích thích thế này Lưu Thiên Minh vẫn còn chưa nhận ra, ánh mắt của nàng trở nên có chút mê ly, đưa tay đến sau lưng muốn đẩy ra cánh tay trói buộc của Lưu Thiên Minh. Nhưng mà sức lực của nàng làm sao có khả năng so với Lưu Thiên Minh? Chỉ có thể mặc cho hắn ôm, nước chảy bèo trôi.
"Nói cho ta... Ta... Ta biết làm sao để giúp ngươi?"
Trịnh Tiểu Nguyệt đã không còn phải suy nghĩ việc gì khác.
Tại góc độ Lưu Thiên Minh không nhìn thấy, sóng mắt mềm mại của nàng dường như muốn chảy ra nước, theo thân thể Lưu Thiên Minh có sự áp bức cùng với tần số hô hấp nhấp nhô không ngừng, ở trong khuỷu tay mạnh mẽ có lực tràn lên từng trận gợn sóng. Khuôn mặt thanh thuần bị đỏ ửng che phủ, thân thể cũng tỏa ra sự mê hoặc vô cùng mãnh liệt.
"Còn nhớ những thứ được học ở trong quân doanh sao?" Giọng nói của Lưu Thiên Minh dường như được truyền đến từ đám mây xa xôi.
"... Nhớ, đương nhiên nhớ."
Tay trái của Trịnh Tiểu Nguyệt ôm cổ của Lưu Thiên Minh, tay phải từ phía sau luồn vào quần áo của hắn, ngón tay mở ra, sít sao tóm lấy thân thể của hắn. Lúc nói chuyện, nàng nghĩ tới kỹ xảo đánh nhau đã từng được huấn luyện qua, còn có đủ loại tri thức sử dụng súng ống.
"Tuyệt đối không nên quên những thứ đó. Đó là kỹ năng hữu hiệu nhất, có thể cứu mạng ở thời điểm nguy hiểm nhất." Lưu Thiên Minh cảm giác Trịnh Tiểu Nguyệt đang cào lưng mình.
Loại tiếp xúc thân mật thế này đã không phải lần đầu tiên.
Lưu Thiên Minh hết sức quen thuộc, cũng hiểu rõ vào thời điểm như thế này thì Trịnh Tiểu Nguyệt cần gì nhất.
Hắn không lại nói đến lời nói liên quan tới ngày tận thế.
Đôi tay dùng sức, dùng tư thái ương ngạnh nhất, mạnh mẽ kéo ra Trịnh Tiểu Nguyệt từ trong trạng thái dây dưa. Lưu Thiên Minh nhìn mấy giây tới đôi mắt mê ly bị hormone khống chế.
Thời điểm như thế này đã không cần giường. Chỉ cần có không gian riêng tư đủ rộng đã được rồi.
Qua rất lâu, người trẻ tuổi xếp hình rốt cục cũng tách ra.
Quần áo và đồ lót rơi rải rác trên mặt đất, một lần nữa phải tốn thời gian để mặc lên, đã vượt xa thời gian cởi ra chúng nó từ trên người.
Khi Lưu Thiên Minh từ sau lưng đeo lên khóa nịt ngực cho Trịnh Tiểu Nguyệt, khuôn mặt trắng nõn của nàng đỏ đến mức dường như có thể chảy ra máu.
Đôi tay của hắn vòng ôm lấy từ phía sau. Vuốt ve bắp thịt mạnh mẽ của Lưu Thiên Minh, trong lòng của Trịnh Tiểu Nguyệt có cảm giác an toàn không nói ra được.
"Ghi nhớ, ngàn vạn không thể bị bất luận ai cắn được."
"Nhất định phải cẩn thận, bất luận là ở bệnh viện hoặc là ở nơi nào, trông thấy người có hành động cổ quái, nhất định phải tránh thật xa."
"Tại bệnh viện và chỗ ở, nhất định phải chuẩn bị tốt vật kiện có thể dùng làm vũ khí. Tỷ như côn bổng, hoặc là dao."
"Điện thoại di động nhất định phải duy trì trạng thái mở máy mọi lúc. Phát hiện tình huống dị thường gì đó, phải lập tức gọi điện thoại cho ta. Nếu như thông tin gián đoạn, thì đến phòng làm việc nội khoa tìm ta. Hoặc là, tại bên khoa tiết niệu tìm một chỗ an toàn để trốn. Ta sẽ tới tìm ngươi."
"Còn có... Tin tưởng ta, đời này, ta chỉ yêu mình ngươi."
...
"Hot Door Night" là một địa phương rất dễ dàng để cho người ta lĩnh hội đến giá trị tiền mặt.
Ở đây có hộp đêm, có KTV, còn có đủ loại đủ kiểu hạng mục giải trí có thể để cho người ta nhanh chóng tiêu hết tiền trên người chỉ ở trong thời gian ngắn. Trang trí xa hoa, dòng người đông đúc, hết thảy đều tràn ngập hơi thở xa hoa đồi trụy.
Thời điểm Dương Tử Hùng dẫn theo mấy tên thủ hạ đi vào phòng trò chơi điện tử nằm ở tầng dưới chót "Hot Door Night", Trương Đức Lương đang liều mạng phấn đấu trước một máy Slot Machine.
Loại hạng mục giải trí thế này chưa bao giờ đạt được sự phê chuẩn của chính phủ, kỳ thực chính là sòng bạc ngầm được thiết lập riêng trong lòng đất.
Nơi đây có tia sáng lờ mờ, xung quanh còn có đám gái nhảy ăn mặc chế phục cô nàng thỏ đi tới đi lui, trong tay đều bưng đồ uống rượu đỏ chuyên môn cung cấp cho khách nhân lấy dùng. Ông chủ rất biết làm ăn. Người có tư cách đi tới nơi đây, xuất thủ đều rất xa hoa. So sánh với tiền mặt mà bọn họ tiêu xài tùy ý, phí dụng đồ uống rượu đỏ hầu như có thể bất so đo. Hơn nữa, còn ra vẻ mình kinh doanh có phương pháp.
Nhiều lần kéo lung lay tay hãm máy Slot Machine, nhìn trên màn ảnh không ngừng rơi xuống đủ loại đồ án, Trương Đức Lương cảm thấy trái tim đã nhiều lần bị lực lượng sóng biển thật cao vứt đi, lại mang theo sự thất vọng vô cùng vô tận chìm xuống đáy biển, rồi lại rơi xuống vực sâu vô phương bò lên.
Từ hơn bốn giờ chiều cho đến hiện tại, hắn đã thua hơn bốn vạn đồng tiền. Đây là hy vọng cuối cùng của Trương Đức Lương, cũng là tư bản trở mình mà hắn vì đó ỷ lại.
Hà Đại Sơn không phải một người nói được là làm được. Trước đó còn nói tốt vạn, hắn trước trước sau sau chỉ đưa cho mười mấy vạn. Trương Đức Lương cũng không nói gì đối với chuyện này. Chỉ cần có thể tạm thời ứng phó món nợ bên phía Dương Tử Hùng, trên tay mình cũng có một khoản tiền có thể cung cấp tiêu dùng, Trương Hoành Lương đã cảm thấy đủ rồi.
Nhìn số tiền còn lại không nhiều trên máy Slot Machine, Trương Đức Lương lau một hồi mồ hôi, khẽ cắn răng, toàn bộ áp lên chúng nó, muốn sau cùng đánh cược một lần vận khí.
Dương Tử Hùng đứng ở đằng xa nhìn, một tên thủ hạ bên cạnh muốn tiến lên tóm lấy Trương Đức Lương, lại bị Dương Tử Hùng đưa tay ngăn lại. Hắn lấy ra thuốc lá từ trong túi, đốt lên rồi hút từ từ, thưởng thức sự điên cuồng sau cùng của Trương Đức Lương.
Người có vận khí rất xui xẻo, thông thường không có khả năng xoay chuyển thời cơ đến trong chớp mắt. Dù đánh cược hàng loạt vàng bạc, kết quả lại chẳng có thay đổi gì cả. Nhìn những đồ án ngổn ngang trên máy Slot Machine, Trương Đức Lương thở dài một hơi, vẻ mặt đưa đám, rất là khó khăn xoay người, hai tay cắm vào túi quần rỗng tuếch, lặng lẽ đi đến phương hướng lối ra phòng chơi trò chơi điện tử.
Dương Tử Hùng ném xuống tàn thuốc trong tay, dẫn người, bám theo phía sau.
Ở trong một nơi hẻo lánh không có đèn đường, bọn người Dương Tử Hùng ngăn chặn Trương Đức Lương.
"Thằng con hoang, ngươi nợ tiền của lão tử rốt cuộc khi nào sẽ trả? Lần trước ngươi nói là trả trước lãi, tiếp đó lại trả tiền vốn hai vạn đồng, tháng này lại trả phần còn dư. Lão tử cảm thấy thằng chó nhà ngươi vẫn có tính tự giác, lúc này mới cho ngươi thư thả. Không nghĩ tới thằng chó nhà vẫn ăn cứt không đổi, lại muốn trốn tránh lão tử. Hừ hừ! Thằng chó nói cho rõ ah, đã có tiền chơi máy Slot Machine, lại không có tiền trả nợ cho lão tử? Ngươi cho rằng lão tử là đứa ngốc sao?"
"Lần trước đã chỉ cho ngươi con đường sáng, kết quả ngươi không đi. Chỉ cần xách đến Dolantin, món nợ của ngươi đều xóa bỏ. Là chính ngươi nói nguyện ý trả nợ, vì lẽ đó lão tử đã cho ngươi cơ hội. Hiện tại, ngươi đến cùng muốn làm sao đây?"