Thủy Cung của Nam Châu tựa núi kề biển, nổi tiếng khắp cả nước.
Sáng sớm Phong Duật Minh vừa họp xong thì chiều đã cùng Lâm Tranh đến đó tham quan.
Lâm Tranh ở nhà xem rất nhiều phim tài liệu, cậu có thể nhận biết được hầu hết các loại sinh vật biển.
Từ khi bước vào cộng, dù là rùa lưỡng cư hay là cá bơi trong bể thủy tinh hắn đều có thể kể tên mà không cần đọc bảng giới thiệu.
Đến đường hầm đáy biển, có rất nhiều loài sinh vật bơi qua bơi lại trên đầu hoặc ngay bên cạnh, rất nhiều con với đủ loại hình dáng và màu sắc.
Dưới đường hầm có rất nhiều người, tất cả đều ngửa đầu lên trên rồi quay đủ hướng để quan sát, lơ là một chút lại bị tách nhau ra.
Cứ vài lần như thế, Phong Duật Minh dứt khoát nắm lấy tay Lâm Tranh, đứng trong đám người nghe cậu hào hứng kể kể về quy luật cá lớn ăn cá nhỏ, và loài nào chỉ ăn bùn đất hay sinh vật phù du.
Dưới đường hầm đáy biển có một rặng san hô màu sắc rực rỡ, Lâm Tranh ngồi xổm xuống, kề sát mặt vào kính để xem cá hề chui ra chui vào rặn san hô, Phong Duật Minh đứng bên cạnh hết xem đường hầm rồi lại nhìn đỉnh đầu Lâm Tranh.
Lâm Tranh đang tập trung chăm chú nhìn chằm chằm phía trước thì bên trái đột nhiên xuất hiện một con cá đen với kích thước rất to, Lâm Tranh liếc thấy em cá môi dày đang bơi đến gần mặt mình thì giật mình nhảy dựng lên, định trốn ra chỗ khác theo bản năng, bên phải là hai chân Phong Duật Minh, hắn nhanh chóng ôm lấy đùi anh không kịp nghĩ ngợi gì, giật mình hét lên: “Trời đất quỷ thần ơi!”
Con cá bơi qua trước mặt Lâm Tranh rồi lắc đuôi chạy mất.
Lâm Tranh ôm đùi Phong Duật Minh, ngửa đầu cười nói: “Làm cháu sợ hết hồn.”
Phong Duật Minh cúi đầu nhìn cậu: “Đó là cá gì thế?”
Lâm Tranh: “Cá Môi, phần môi dày rất dễ nhận biết, trông cứ như một người rất xấu.”
Phong Duật Minh giơ tay về phía cậu: “Có muốn đứng dậy không? Cậu ngồi đó lâu rồi đấy.”
Lâm Tranh nắm lấy tay Phong Duật Minh, mượn sức đứng dậy, kéo anh tiếp tục đi dạo.
Ra khỏi Thủy Cung thì đã qua mất giờ cơm chiều, hai người cực kỳ đói bụng, Lâm Tranh vẫn nhớ mấy món cá đặc sản hôm qua mình thấy nên lấy điện thoại ra tìm xem nhà hàng nào có bán.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
.
Bình Phàm Hay Đậm Sâu
.
Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng
.
Hôi Phi Yên Diệt
=====================================
Một nhà hàng nằm trong bảng xếp hạng các nhà hàng ngon nhất nằm cách đây không xa, bắt xe đến đó chỉ mất chừng hai mươi phút.
Nhưng đến nhà hàng mới được báo rằng hôm nay họ đã bán hết cá rồi, lễ Quốc Khánh nhiều khách du lịch lắm, mấy nhà hàng nổi tiếng thế này có trữ hàng nhiều cách mấy cũng không đủ bán.
Phong Duật Minh nói: “Nếu đã là đặc sản vùng này thì chắc nhà hàng lớn nhỏ gì cũng có, chi bằng tìm đỡ một nhà hàng nào đó xem?”
Lâm Tranh: “Chúng ta đi qua cây cầu này đã rồi thấy nhà hàng nào hợp mắt thì vào.”
Cây cầu lớn bắc qua sông lấp lánh ánh đèn, đứng ở giữa cầu, một bên là những tòa nhà cao ốc tấp nập người qua lại, bờ bên kia lại là sắc cổ với ánh đèn bập bùng, hai cảnh đêm khiến con người ta lưu luyến mãi không quên.
Máy ảnh của Lâm Tranh cứ nháy liên tục, để tìm kiếm góc chụp đẹp nhất, cơ thể hắn cứ vặn vẹo đủ loại thứ thế kì dị.
Phong Duật Minh không thể nhìn được nữa bèn giơ tay vòng qua người Lâm Tranh, chặn tay đang cầm máy ảnh của cậu, trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta đang đi trên cầu, góc nhìn rất thoáng, không cần phải dùng cả người để tìm góc, tay cổ tay hay cánh tay là đủ rồi.”
Nói xong bèn điều chỉnh hướng cổ tay Lâm Tranh, tách tách mấy tiếng, chụp được mấy pose ảnh liền.
Lâm Tranh xem lại, quả nhiên người có nghề mà ra tay thì mọi thứ sẽ khác.
Cậu hào hứng quay sang nhìn Phong Duật Minh: “Chú biết chụp ảnh hả?”
Phong Duật Minh: “Không biết, nhưng tôi hiểu sơ sơ về phối cảnh.”
Lâm Tranh: “Cháu không thích xem mấy bài giải thích nhàm chán về kỹ thuật chụp ảnh nên đến tận bây giờ vẫn chụp lung tung thôi.
Hình chụp được đều rất khác với những thứ cháu nhìn thấy.”
“
— Hết chương —.