Một buổi sáng nắng nhẹ, Lục Tử Minh theo Hạ Vy đi vào trại trẻ mồ côi, nhìn cô nô đùa cũng lũ trẻ, anh bất giác nở nụ cười.
Không ngờ tới cô còn một mặt đáng yêu như vậy.
Sau khi nô đùa với đám trẻ, Hạ Vy đi tới bên cạnh Lục Tử Minh, anh đưa cho cô chai nước, ân cần hỏi.
“Em hay tới đây lắm sao?”
“Mỗi tháng em đều dành thời gian tới đây.
Bọn trẻ ở đây ngoan lắm, chỉ là không hiểu tại sao bố mẹ ruột lại bỏ rơi chúng.”
Lục Tử Minh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có bố mẹ thương yêu.
Nên anh không hiểu được cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào.
Nhưng Hạ Vy thì khác, bố mẹ cô ly hôn từ khi cô vừa sinh ra, mẹ cô nhẫn tâm bỏ rơi bố con cô đi theo người đàn ông khác.
Mặc dù Hạ Đại Lâm yêu thương cô, nhưng cô vẫn thiếu thốn tình cảm của mẹ.
Cô là người hiểu rõ nhất đứa trẻ thiếu thốn tình cảm gia đình sẽ khao khát hạnh phúc đến mức nào.
Nên mỗi tháng cô đều dành chút thời gian đến đây chơi cùng họ.
“Anh không thích trẻ con sao?”
“Không hẳn là không thích.
Chỉ là tôi thấy chúng rất phiền phức..”
Lục Tử Minh trước giờ đi theo chủ nghĩa độc thân, anh cảm thấy có thêm đứa trẻ trong nhà sẽ rất mệt mỏi.
“Vậy con của anh thì sao.
Anh cũng không thích chúng à?”
“Tôi chưa có ý định kết hôn.
Nhưng nếu có con, vậy phải xem mẹ đứa trẻ là ai..”
“Là em thì sao? Anh có quý con không..”
“Em nằm mơ hả.”
Hạ Vy bĩu môi không thèm nói chuyện với anh nữa, ánh mắt cô hướng về lũ trẻ ngoài kia với vẻ hạnh phúc.
Trước khi ra về, Hạ Vy nói đùa với Lục Tử Minh.
“Hay là chúng ta nhận một đứa về nuôi đi.”
Lục Tử Minh lườm cô không vui.
“Tại sao phải nhận nuôi.
Nếu thích thì có thể tự sinh mà.”
Hạ Vy nghe xong cười đến vui vẻ.
“Vậy chúng ta tạo người thôi..”
Nhận ra mình đã mắc bẫy, Lục Tử Minh bất giác nhớ đến đêm hôm đó, khuôn mặt không được tự nhiên đỏ ửng.
“Ai muốn sinh con với em chứ.”
Paris, Pháp..
Hôm nay sau khi kết thúc công việc tại nhà hàng, Nhan Mạt ra về.
Cô vừa đi vừa nghe nhạc, lặng lẽ hát theo đến vui vẻ.
Trong lúc sang đường, cô nhìn thấy một cậu bé chạy vụt lên.
Phía sau xe liên tục chạy đến.
Không kịp suy nghĩ, Nhan Mạt lao lên kéo đứa bé lại, không may đúng đà một chiếc xe đang lao tới.
Cô trơ mắt đứng nhìn đèn xe chiếu rọi vào mình.
Cũng may tài xế phanh lại kịp thời, nên vụ tai nạn cũng không quá nghiêm trọng.
Khi Paul nhận được điện thoại, anh vội vàng bỏ lại công việc chạy tới bệnh viện.
Trên đường đi, anh không ngừng cầu nguyện, hi vọng Nhan Mạt bình an.
Cửa phòng bệnh bật mở, đập vào mắt Paul là hình ảnh Nhan Mạt mặt mũi tái nhợt nằm trên giường bệnh, chân được băng kín mít.
Lúc này Paul mới dám thở.
“Em đi đứng kiểu gì mà thành ra như vậy?”
Nhan Mạt thấy anh lo lắng cho mình, cô quên cả đau đớn, muốn ngồi dậy nói chuyện với anh.
Paul hốt hoảng đỡ cô nằm xuống, bàn tay cẩn thận không chạm vào vết thương của cô.
“Em nằm im đấy.
Muốn gì thì nói, anh lấy cho.”
“Em muốn uống nước..”
Paul thở dài, quay ra rót nước cho cô.
“Xin lỗi, để anh lo lắng rồi..”
“Biết vậy thì lần sau cẩn thận vào.
Cũng may em không sao.
Em có biết anh...”
Nhan Mạt thấy anh đang nói thì dừng lại, cô ngẩng đầu thắc mắc.
“Anh làm sao cơ?”
“À không sao.
Em lo cho em trước đi, đứa bé đó liên quan gì đến em chứ..”
Nhan Mạt bĩu môi.
“Chuyện xảy ra trước mắt em như thế.
Em chỉ làm theo bản năng thôi..”
“Không có lần sau đâu đấy.”.