Mấy ngày nay không bị Hạ Vy làm phiền, Lục Tử Minh cảm thấy cuộc sống của anh trống vắng với tẻ nhạt hơn mọi ngày.
Không có cái đuôi theo sau, anh phải vui mới đúng chứ.
Lục Tử Hân hôm nay đi làm nhận được một tin tức, một người bác sĩ cùng bệnh viện đã tâm sự với cô.
“Bác sĩ Lục, mấy ngày trước bạn cô có đến đây khám.
Mà không biết cô ấy bị bệnh gì, tôi thấy cô ấy tới rất nhiều khoa.”
“Bạn tôi sao? Ai vậy..”
“Để tôi nhớ xem nào.
À đúng rồi, Hạ Vy, cô ấy là Hạ Vy.”
Lục Tử Hân cau mày.
Hạ Vy sao? Cô ấy bị bệnh gì mà phải chuyển nhiều khoa như vậy.
Không nén được tò mò, cô đi hỏi thăm, mới phát hiện bệnh án đã được chuyển tới khoa sản.
Nhìn tờ kết quả trên tay, Lục Tử Hân nhíu mày suy nghĩ.
“Con của Tử Minh sao? Nhưng rõ ràng Lục Tử Minh tránh cô ấy như tránh tà.
Làm gì có chuyện có thai được chứ.”
Cô mang theo nỗi băn khoăn cùng tờ kết quả về nhà.
Nhìn thấy Lục Tử Minh đang gọi điện thoại, nhưng có vẻ đối phương không nghe máy.
Cô ngồi xuống ghế đối diện, bắt đầu dò hỏi.
“Tử Minh, mấy ngày nay anh có thấy Hạ Vy không?”
“Em đừng hỏi nữa.
Cô ấy không thèm nghe điện thoại của anh đây này.”
Lục Tử Minh không vui ngồi phịch xuống ghế, cả ngày hôm nay không liên lạc được với cô, trái tim anh bứt rứt không yên.
Lục Tử Hân nghĩ chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện, liền tiếp tục gặng hỏi.
“Em hỏi anh một câu nhé.
Anh đã làm gì con bé chưa..”
“Làm gì là làm gì..”
“Còn làm gì nữa.
Hai người đã đi quá giới hạn chưa..”
Nhắc tới chuyện này mặt mũi Lục Tử Minh lại đỏ bừng.
Anh hắng giọng.
“Tự nhiên em hỏi chuyện này làm gì.”
Nhìn thái độ này của anh, Lục Tử Hân có thể chắc chắn cái thai kia là cháu cô.
Vậy mà cái tên đầu gỗ này lại không biết chuyện gì, cô không vui ném thẳng tờ giấy vào mặt anh.
“Anh tự xem cho kĩ.
Xem rằng mình đã làm chuyện cầm thú gì.”
Lục Tử Minh mở tờ giấy ra đọc, trái tim anh như loạn nhịp khi nhìn thấy tên Hạ Vy kèm theo tờ giất siêu âm.
Mắt anh đỏ hoe, Lục Tử Hân mắng đúng lắm.
Quả thật anh là cầm thú mà.
Nhìn biểu cảm sinh động trên khuôn mặt anh trai, Lục Tử Hân thở dài..
“Đứa bé được tuần rồi, anh còn không mau đi đón mẹ con cô ấy về.”
Bỗng nhiên trong đầu Lục Tử Minh hiện ra câu nói hôm đó của cô, trái tim anh đập mạnh một nhịp.
Cô muốn báo tin vui cho anh, nhưng lại bị anh từ chối phũ phàng.
Còn cả những lời nói cuối cùng ngày hôm ấy nữa.
Cô có ý gì đây.
Mặc kệ Lục Tử Hân đang thao thao bất tuyệt, anh vội lái xe đi tìm cô.
Nhưng kết quả anh nhận được chỉ là thất vọng.
Cô đã bỏ đi mấy ngày không về.
Rốt cuộc cô đã đi đâu.
Hết cách, Lục Tử Minh đành gọi điện cầu cứu một người.
“Điều tra giúp tôi tung tích của một người.”
Tốc độ điều tra của Vương Cảnh rất nhanh, hơn một tiếng sau đã gọi điện báo cáo.
Lục Tử Minh nghe xong càng nhíu màu chặt hơn.
“Cô ấy đi Pháp sao.
Có điều tra được địa điểm chính xác không?”
“Đại thiếu gia, Pháp không phải địa bàn của chúng ta, muốn điều tra được phải cần thêm thời gian.”
Vậy thì cứ điều tra, còn anh sẽ trực tiếp tới Pháp.
Anh muốn gặp cô, muốn xin lỗi cô, còn muốn...!thừa nhận bản thân đã yêu cô.
Trước kia anh sai, anh không đủ can đảm thừa nhận tình cảm của mình.
Vì anh yêu Tina nhưng lại từ chối xem mắt với Hạ Vy.
Kết quả ông trời muốn trừng phạt sự ngu dốt của anh bằng cách đưa cô rời xa cuộc sống của anh.
Anh thừa nhận thời gian qua bản thân anh đã thật sự rung động trước cô, nhưng anh lại coi nó là chuyện bình thường.
Chỉ khi nào mất đi, con người ta mới biết trận trọng..