Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hạ Vy đang sấy tóc thì Lục Tử Minh đẩy cửa bước vào, trên tay còn cầm theo một túi đồ.
Anh giật mình nhìn cảnh tượng trước mặt, người con gái thân hình nhỏ nhắn chỉ khoác trên người chiếc áo sơ mi của anh.
Có lẽ do cô đang sấy tóc nên không nghe thấy anh bước vào.
Áo sơ mi của anh dài qua mông cô, vừa vặn khoe ra đôi chân dài trắng nõn.
Bất ngờ, cô đưa máy sấy lên cao, việc này làm cho chiếc áo sơ mi cũng theo đà bị kéo lên.
Lục Tử Minh nhìn đến ngơ ngẩn, cảm thấy cổ họng khô nóng, anh khẽ ho một cái.
“Tôi có mua đồ cho cô, không biết có vừa không.
Cô thử đi..”
Anh đặt túi đồ lên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Hạ Vy sấy tóc xong thì mở túi ra xem, anh mua cho cô một chiếc váy trắng, cũng khá vừa vặn.
Xem như anh có mắt thẩm mỹ.
Khi Lục Tử Minh trở lại thì Hạ Vy đã rời đi.
Cô để lại cho anh tờ giấy ghi số điện thoại của mình kèm theo dòng chữ: “Cám ơn anh đã mua đồ giúp tôi.
Tôi sẽ trả anh tiền sau..”
Lục Tử Minh cười khẽ, đại thiếu gia Lục gia như anh mà phải tính toán với cô bộ quần áo sao.
Điện thoại reo lên, là Lục Tử Hân gọi.
Anh nhanh chóng bắt máy.
“Tử Minh, anh chết chắc rồi.
Dám cho con gái nhà người ta leo cây.
Bố đang giận lắm.”
“Cũng tại em cả đấy.
Lấy chồng sớm làm gì.
Ở nhà với anh không thích à.”
“Không thèm.
Anh lo mà xin lỗi người ta đi, không thì bố đánh gãy chân anh.”
Cúp máy rồi.
Lục Tử Minh thở dài, nếu em gái anh không kết hôn sớm thì anh cũng không bị giục lấy vợ như bây giờ.
Công việc ở Pháp cũng sắp hoàn thành, ngày về nước càng gần, Lục Tử Minh lo lắng đi đi lại lại.
Nếu anh không tìm được đối tượng kết hôn, kiểu gì cũng lại bị bố mẹ giục đi xem mắt.
Một ngày nọ, Lục Tử Minh lang thang đi dạo gần Nhà thờ Đức Bà, anh không ngừng suy nghĩ cách đối phó với bố mẹ, thì cảnh tượng trước mắt thu hút anh.
Một cô gái thân hình nhỏ nhắn đang đứng nài nỉ một bà cụ gần đó..
“Bà bán cho con đi mà..”
“Cô trả giá thấp quá, tôi không bán được..”
Bàn tay cô gái không ngừng vuốt ve con chó nhỏ, ánh mắt đáng thương nhìn bà cụ.
Lục Tử Minh cười khẽ, anh tiến lại gần, không để ý tới cô gái mà lên tiếng..
“Tôi mua con chó này.”
Nói rồi anh lấy ví ra trả tiền.
Bà cụ vui vẻ giao chú chó lại cho anh sau đó rồi đi.
Cô gái bên cạnh nhìn con chó bây giờ thuộc quyền sở hữu của anh thì không khỏi tiếc nuối.
Thấy anh định rời đi, cô vội giữ anh lại..
“Ấy, anh ra giá đi.
Tôi mua lại con chó này..”
“Tina, cô không nhớ tôi sao?”
Bây giờ Hạ Vy mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đứng ngược sáng, trái tim cô không khỏi rung động.
Sau vài giây đứng hình, cô hắng giọng..
“Lục Tử Minh, anh cũng thích chó sao?”
”Tôi không thích, nhưng có vẻ bạn tôi rất thích..”
Hạ Vy thất vọng, bàn tay lại vuốt ve chú chó nhỏ.
“Vậy sao, có thể cho tôi ôm nó một chút không?”
Lục Tử Minh không ngần ngại đưa chú chó cho cô, Hạ Vy vội vàng ôm chặt rồi quay ra thương lượng với anh.
“Lục Tử Minh, anh bán lại cho tôi đi, bao nhiêu tôi cũng mua.”
“Cô rất thích con chó này sao?”
Hạ Vy gật gật đầu, Lục Tử Minh lại nói tiếp..
“Nhưng bạn tôi cũng rất thích chú chó này, phải làm sao đây..”
Hạ Vy thất vọng.
“Vậy...!Vậy...!anh đi mua con chó khác tặng cho bạn anh.
Con này bán lại cho tôi.”
Lục Tử Minh nhận ra cô rất thích chú chó này, hứng thú trêu chọc.
“Nhưng bạn tôi chỉ thích chú chó này thôi.”
“Tôi cũng chỉ thích chú chó này thôi..”
Hạ Vy nói với giọng lí nhí.
Nhưng Lục Tử Minh vẫn nghe được, anh cười cười..
“Vậy được, giá của chú chó này là một bữa ăn.
Thế nào?”
Hạ Vy vội ngẩng đầu nhìn anh đầy ngạc nhiên, vội xác nhận lại..
“Anh đồng ý bán lại cho tôi?”
“Ừ hứ”
“Vậy còn bạn anh thì sao?”
“Cô cũng là bạn tôi mà..”
Hạ Vy nhìn anh nở nụ cười tươi rói, nụ cười ấy làm tim anh ngẩn ngơ, anh cũng bất giác nở nụ cười theo.
“Vừa rồi anh mua con chó này giá bao nhiêu.
Tôi trả lại cho anh.”
“Không cần, vừa rồi tôi đã nói, giá của con chó này là một bữa ăn.”.