Lục Tử Minh về nước vội chạy đến Hạ gia.
Nhưng anh bị vệ sĩ chặn trước cổng không cho vào.
“Các người vào nói với chú Hạ có Lục Tử Minh tới gặp.”
“Xin lỗi Lục đại thiếu gia, lão gia có lệnh không cho cậu vào nhà.
Mời cậu về cho..”
Hết cách anh vò đầu bứt tai đi ra xe.
Anh rút điện thoại gọi điện cho Hạ Vy thì nghe thấy tiếng cô khóc nức nở làm tim anh đau như bị ai bóp nghẹn.
“Bé à, em đừng khóc.
Anh sẽ tìm cách vào đó với em.”
“Em không sao...!hức...!anh đừng lo cho em..
anh về nhà nghỉ ngơi đi..”
Lục Tử Minh nhìn thấy Hạ Vy từ cửa sổ tầng , thấy cô ăn mặc phong phanh liền cau mày lại.
“Em mặc thêm áo vào.
Đừng để bị bệnh.”
An ủi cô mấy câu, Lục Tử Minh liền trở về nghĩ cách.
Nhìn cậu cả nhà mình đi đi lại lại trong nhà, mặt mũi thì khó đăm đăm.
Lục Hạo Thiên cười khẩy.
“Lúc trước thì đuổi người ta đi.
Bây giờ hối hận chưa.”
“Bố, coi như con xin bố đấy.
Bố nói với chú Hạ vài câu giúp con đi.”
Lục Hạo Thiên nhàn nhã ngồi xuống uống trà, từ tốn lên tiếng.
“Bố hoàn toàn đồng ý với cách làm của Lão Hạ.
Phải như vậy con mới biết trân trọng con bé.
Con bé cũng là cành vàng lá ngọc, vậy mà lại bị con hành hạ như thế.
Nếu con bé là Tử Hân thì hôm nay con đã ở trong bệnh viện rồi.”
Bị bố ruột phũ như vậy, Lục Tử Minh không cam tâm, anh lấy chìa khoá lái xe rời đi.
Tô Phương Nghi thương con trai, ngồi xuống bàn bạc với chồng.
“Hay là chúng ta sang nói chuyện với Lão Hạ đi.
Anh nhìn thằng bé xem, hốc hác đi hẳn rồi.”
“Em cứ bình tĩnh, cho nó như vậy mấy ngày cho nhớ.”
“Nó mà như thế thì con dâu với cháu nội em cũng không sung sướng gì.
Anh mau tìm cách trả con dâu với cháu nội cho em.”
Tối đó, nhân lúc vệ sĩ không chú ý, Lục Tử Minh vượt tường vào Hạ gia.
Nhìn thấy cửa sổ phòng cô không đóng, anh lập tức trèo lên.
Hạ Vy đang buồn bã vì bị bố nhốt trong phòng, cô nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ thì nhìn ra, thấy Lục Tử Minh nhảy vào.
Hạ Vy hốt hoảng định lên tiếng thì bị anh bịt miệng lại..
“Anh lên đây bằng cách nào..”
“Trèo lên..”
“Đây là tầng đó..”
“Em quên anh xuất thân từ bộ đội sao.”
Hạ Vy không nghĩ gì nữa, cô nhào vào lòng ôm chặt lấy anh.
Lục Tử Minh đóng cửa sổ lại rồi cúi xuống hôn chặt môi cô.
Hai người cùng nhau ngã xuống giường, bàn tay Lục Tử Minh luồn vào áo ngủ xoa lên chiếc bụng đang nhô cao.
“Hôm nay con có ngoan không..
có nhớ bố không?”
Hạ Vy giữ chặt tay anh bĩu môi.
“Anh lại quan tâm con trước..”
Lục Tử Minh giở khóc giở cười, bao giờ thì cô mới hết ghen với con đây.
Anh cúi xuống tặng cô thêm một nụ hôn nồng nàn nữa.
“Vậy bé của anh có nhớ anh..”
“Nhớ..
lúc nào cũng nhớ anh..”
Dần dần nụ hôn của hai người trở nên mất khống chế.
Bàn tay đặt trên bụng cô nhích dần lên ngực, nhẹ nhàng xoa nắn.
Đôi môi anh di chuyển từ môi cô xuống cần cổ trắng nõn, cuối cùng dừng lại trên đồi núi mềm mại.
Hạ Vy hoàn toàn mất sức phản kháng, cô luồn tay vào mái tóc đen nhánh của anh, như cổ vũ hành động của anh.
Hai quả đào trước ngực bị Lục Tử Minh cắn đến đỏ ửng, bàn tay anh không rảnh rỗi lần mò xuống nơi tư mật đã ướt đẫm của cô.
Hạ Vy phải đưa tay bịt chặt miệng mình lại, cô sợ mình không kìm nén được phát ra âm thanh mờ ám.
Con quái thú ở đũng quần Lục Tử Minh đã căng cứng, anh muốn giải phóng bản thân nhưng lại sợ ảnh hưởng đến con.
Trong lúc chưa biết xử lý thế nào thì bàn tay mềm mại của cô đã mở khoá quần của anh ra.
Lục Tử Minh sợ hãi vội giữ chặt tay cô lại.
“Em là gì vậy..”
“Em nóng...!anh giúp..”
“Nhưng đứa bé...”
“Chúng ta làm nhẹ một chút là được..”.