Trước đó, Lục Tử Minh được nghe mọi chuyện của cô qua lời kể của Paul.
Anh biết chuyện đó vẫn là bóng ma tâm lý trong lòng cô, nên vẫn chưa dám nhắc lại.
Hôm nay nhìn thấy ánh mắt khao khát của cô, anh không nỡ nhìn cô buồn, nên quyết tâm hỏi rõ mọi chuyện.
Hạ Vy trầm mặc một lúc lâu, Lục Tử Minh vẫn kiên nhẫn nhìn cô.
Mãi sau, cô mới thở dài.
“Không phải em muốn trốn tránh, nhưng cứ bước chân vào bếp là tay em lại run.
Lần đó em phải lấy hết cam đảm mới nấu được cho anh bữa cơm.
Em..”
Lục Tử Minh thấy nước mắt cô rơi xuống, anh cúi xuống chặn mọi lời nói của cô.
Đến khi môi cô sưng lên, anh mới buông cô ra.
“Lần đó em đã làm rất tốt rồi, em chưa muốn thì chúng ta chưa cần làm vội.
Anh sẽ cùng em vượt qua.
Trước tiên chúng ta bắt đầu bằng bếp trong nhà trước.
Được không?”
Hơn ai hết, Hạ Vy là người rõ nhất cô muốn làm đầu bếp thế nào.
Chỉ là gan của cô quá bé, vẫn chưa đủ can đảm làm lại.
Nhưng lời nói của anh như truyền thêm sức mạnh cho cô.
Anh nói đúng, bắt đầu ở nhà trước, đợi cô lấy lại tự tin sẽ trở lại với nghề.
Nhận được cái gật đầu từ cô, Lục Tử Minh hạnh phúc hôn mạnh lên môi cô.
Hạ Vy cũng đưa tay ôm lấy cổ anh đáp lại.
Hai người cuồng nhiệt cuốn lấy nhau, anh xoay người để cô nằm trên vì sợ đè vào con.
Hai người càng hôn càng mất kiểm soát, bàn tay anh mò vào trong áo cô, không ngừng xoa nắn bầu ngực tròn đầy.
Hạ Vy cũng luồn tay vào áo anh vuốt ve cơ bụng anh.
Dã thú dưới hạ thân anh đã thức giấc, đang kêu gào giải phóng.
Nhưng nhớ đến lần cô bị động thai, anh hít sâu kéo cô ra.
Hạ Vy hai mắt mờ mịt ngơ ngác nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại dừng lại.
Lục Tử Minh thở dốc.
“Chúng ta không thể...!con còn nhỏ...!không được..”
Hạ Vy nhìn xuống đũng quần anh.
Rồi lại nhìn khuôn mặt đẹp trai đang đỏ ửng vì kiềm chế.
Cô lật người ngồi xuống, bàn tay nhỏ mò vào đũng quần anh.
Lục Tử Minh giật mình giữ chặt tay cô lại, nhíu mày nhìn cô..
“Em định làm gì?”
“Để em giúp anh.
Nhìn anh chịu đựng có vẻ rất khổ sở..”
Nói rồi bàn tay cô nắm chặt dã thú vuốt ve lên xuống.
Lục Tử Minh cũng không ngăn cản cô nữa, mặc kệ giúp mình xử lý hậu quả.
Những giây phút cuối, Lục Tử Minh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Vy điên cuồng lên xuống.
Anh vén áo cô lên vùi đầu vào ngực cô cắn mút.
Tay cô đã tê rần không còn cảm giác, cô chỉ biết nằm đó thở dốc, mặc anh lấy giấy lau tay cho cô.
Bây giờ Lục Tử Minh thoải mái rồi, nhưng Hạ Vy thì không.
Cô nằm trong ngực anh rấm rứt khó chịu.
Nhưng Lục Tử Minh đâu biết điều đó, anh ôm chặt cô chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hạ Vy vừa tỉnh dậy đã bị Lục Tử Minh lôi vào bếp.
Anh hào hứng nhìn cô chờ đợi.
Hạ Vy không muốn làm anh mất hứng, liền bước vào.
“Chúng ta bắt đầu từ những món đơn giản trước..”
“Được..”
Hạ Vy cầm dao lên, tay cô lại phản chủ, bắt đầu run rẩy.
Lục Tử Minh thấy vậy ôm lấy cô từ phía sau, vòng tay qua cầm lấy tay cô.
Hạ Vy quay đầu nhìn anh, ánh mắt anh ra hiệu cho cô tiếp tục, cô mỉm cười gật đầu đồng ý..
Hôm nay hai người nấu món gà hầm rau củ, chỉ cần mỗi khoai tây và cà rốt.
Lục Tử Minh cảm nhận tay cô hết run, anh mới buông cô ra.
Hạ Vy dần dần tìm lại được nguồn cảm hứng.
Cô lấy thịt gà đã chuẩn bị sẵn cho vào hầm trước, sau đó quay ra xử lý chỗ rau củ.
Lục Tử Minh đứng bên nhìn bàn tay nhỏ bé nhưng cầm dao rất điêu luyện.
Anh ngơ ngẩn đứng ngắm không thoát ra được...