Trước khi ra về, Hạ Vy đã trò chuyện với mẹ.
“Mẹ à, mẹ có nghĩ đến việc quay lại với bố con không.”
Tần Lan ngơ người trong giây lát, sau đó ngậm ngùi lắc đầu..
“Ngày xưa mẹ đã bỏ bố con con để ra đi, làm sao ông ấy chấp nhận mẹ nữa chứ.”
Tần Lan thừa nhận, tình cảm Hạ Đại Lâm dành cho bà quá sâu đậm, bà cũng chấp niệm đoạn tình cảm này, nên mấy chục năm qua trái tim bà chưa hề chứa thêm một bóng hình nào cả.
Nhưng tình cảm vẫn sẽ phai dần theo năm tháng, bây giờ ông ấy chỉ hận bà chứ làm sao còn yêu bà nữa.
Hạ Vy lắc đầu..
“Không phải đâu mẹ.
Bao nhiêu năm qua bố con chưa hề vướng tin đồn với ai.
Chứ đừng nói ông ấy yêu ai khác.
Con tin bố con vẫn còn tình cảm với mẹ mà.”
Hạ Vy chắc chắn Hạ Đại Lâm vẫn yêu Tần Lan, thậm chí còn yêu rất sâu đậm.
Nếu không tại sao mật mã két sắt quan trọng trong thư phòng ông lại là ngày cưới của hai người.
Hơn nữa tấm ảnh cưới vẫn còn ở đó, bao nhiêu năm qua chưa hề dính bụi.
Nhưng Tần Lan không hề hay biết điều đó, bà vẫn còn mặc cảm với quá khứ của mình.
Bây giờ ngay đến gặp mặt Hạ Đại Lâm bà còn không dám, nói gì đến việc quay lại.
Hạ Vy không đành lòng ép buộc mẹ mình nữa, nên cô buồn bã ra về.
Trên xe, Lục Tử Minh nhận ra Hạ Vy đang suy nghĩ điều gì đó, anh thắc mắc.
“Em sao thế?”
“Bảo bối, anh nghĩ bố em còn tình cảm với mẹ em không?”
Lục Tử Minh suy nghĩ rất lâu, một lúc sau anh mới lên tiếng.
“Đàn ông thường có sĩ diện rất lớn.
Danh dự đặc biệt quan trọng với họ.
Phải có tình cảm sâu đậm cỡ nào thì ông ấy mới để ảnh ngày cưới trong thư phòng như vậy.
Quan trọng hơn là, hai mươi năm qua ông ấy gà trống nuôi con, chưa hề dính bất cứ một tin đồn tình ái nào cả..”
Lục Tử Minh nói ít, nhưng Hạ Vy hiểu nhiều.
Thư phòng là nơi bố cô ra vào nhiều nhất, có thể nói là ngày nào ông ấy cũng nhìn tấm ảnh đó.
Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng, mỗi khi mệt mỏi, ông lại cầm tấm ảnh lên ngắm, sau đó cẩn thận vuốt ve.
Người đàn ông phải có tình cảm sâu đậm cỡ nào mới có thể làm được chuyện ấy.
Mẹ cô tự ti về quá khứ, cô có thể hiểu.
Bố cô hận ngày ấy mẹ ra đi không lời từ biệt, cô cũng có thể hiểu.
Nhưng điều quan trọng bây giờ, làm thế nào để họ vứt bỏ cái sĩ diện đó để quay lại với nhau.
Điều này thì cô nghĩ mãi không ra.
Cả đêm hôm đó, Hạ Vy trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô cứ xoay đi xoay lại trong lòng Lục Tử Minh.
Sau khi xoay tư thế, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, đành xoay người lật cô xuống dưới thân.
Nhưng anh vẫn còn chút tình người, trước khi đi vào, anh đã cho cô một gợi ý.
“Chả phải bố vẫn chưa biết mẹ đã quay lại sao.
Ngày mai em tới thăm dò ý kiến của bố xem sao.
Sau đó về rồi chúng ta suy nghĩ tiếp.”
Hạ Vy mắt sáng rực, sau đó cao hứng dâng tặng anh một nụ hôn.
Việc sau đó không nói ai cũng biết, cô bị anh hành hạ đến không thở nổi, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, Hạ Vy mang theo thân thể nhức mỏi tới Hạ gia, Hạ Đại Lâm nhìn thấy con gái, mắt ngó nghiêng đằng sau.
Cô thấy lạ bèn thắc mắc.
“Bố tìm gì vậy?”
“Tiểu Vũ đâu?”
“Thằng bé ở nhà.
Nay chỉ có con gái về thăm bố thôi.”
Hạ Đại Lâm lập tức lên tiếng phũ không thương tiếc.
“Tiểu Vũ không đến, con đến làm gì?”
“Bố! Con là con gái bố đó..”
“Thì sao? Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.
Bây giờ chỉ có cháu ngoại mới là bảo bối của bố thôi..”
Hạ Vy làm như vô tình, bật ra câu nói.
“Vậy mẹ con thì sao..”.