Cám Ơn Em Vẫn Cười

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Acc tập hợp sức mạnh chính nghĩa

“Hồn Đạm OL” box bát quái giang hồ

Tiêu đề: sáu tháng, suốt sáu tháng! Đế Thích đại vẫn còn ở Thệ Vấn hồ câu cá!

Người gửi: Cảm Động Vì Anh

Nội dung: tim của anh làm bằng đá sao Lưu Ly Khấu!!!

L: ngồi sô pha thở dài một tiếng, mắt đẫm lệ im lặng vô thanh.

L: nhanh đá cái thằng không biết là nam hay nữ kia đi! Chân trời nơi nào không cỏ thơm, hà tất đơn luyến một cành hoa!

L: lưu ly cũng có thể tính là một loại đá mà hen?

L: người server khác xin được hỏi, hồ Thệ Vấn của Đại Sơn còn cá không?

L: chẳng lẽ Đế Thích đại đại muốn câu đến khi hồ Thệ Vấn cạn nước…

L: chịu hết nổi dồi, Lưu Ly Khấu có cái gì tốt, một thằng nhân yêu biến thái, có phải anh bị mù rồi không Đế Thích đại đại! Em còn tốt hơn nó mấy lần, suy xét em thử đi ~

L: thím ở trên là kỳ quan kết hôn bảy lần ly hôn bảy lần của Đại Sơn phải hôm? Ha ha…

L: thầm thì một câu, có khi do người ta thích câu cá thì sao… Ôm đầu bỏ chạy

L: có khả năng Lưu Ly Khấu SAMA gặp chuyện ngoài ý muốn không, không phải không muốn login mà là không thể login, ví dụ như, gặp tai nạn giao thông mất trí nhớ hay đại loại vậy… Được rồi tui cũng biết cái lý do này hơi cùi T^T

——————————————————————————-

Mộ Dung không hề đáp lời Lăng Dương ngay, mà hủy bỏ dược thủy Giấu Tên trước.

【 bang hội 】 Mộ Dung Phi Thiên: chào các cưng ^_^

【 bang hội 】 Manh Đản Đản: đại ca!!!

【 bang hội 】 Lữ Tiểu Bố: đờ, đại ca login!

【 bang hội 】 Mạc Thương Tâm: ha ha, đã lâu không gặp hội trưởng.

【 bang hội 】 Kiêm Điệp: yô, ai kia còn biết đường login à, em tưởng đã quên cả bọn rồi chứ.

【 bang hội 】 Tiểu Thụ Đừng Chạy: bọn em thành trẻ mồ côi hết rồi,

【 bang hội 】 Hoa Mãn Lâu: bang chủ lên rồi, tất cả mọi người đều nhớ anh ^^

【 bang hội 】 Linh Đang Nhi: O(∩_∩)O chào hội trưởng

【 bang hội 】 Mộ Dung Phi Thiên: các cưng ngoan ~ moa tập thể

Sau khi nghĩ kĩ, Lăng Dương cảm thấy ở trước mặt tên biến thái này, thật thà xin khoan hồng mới là lựa chọn sáng suốt.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: chào đại ca, em là Tiểu Linh Dương!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: ừ hử? Cưng rốt cục chịu nói thật rồi?

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: hồi nãy không nhận ra sếp là em bị mù!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: đừng nói vậy, hai ta chưa từng giao thủ, cưng không nhận ra anh là chuyện bình thường.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: không, kỳ thật thi đấu PK năm nay em đã ngắm nhìn sếp từ xa! Thao tác như thiên thần của sếp chinh phục trái tim em ngay tắp lự, em là fan cuồng của sếp!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: dù biết đây chỉ là lời khách sáo, nhưng vẫn êm tai lắm.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: thật mà! Có điều khi ấy cách hơi bị xa nhìn hơi bị mờ, chứ không hôm ấy em đã nhớ ra rồi!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: nếu nhớ đã không nói mình là Lạc Minh Ảnh đúng hem? ^_^

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: !!!

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: em biết sai rồi đại ca!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: biết sai mà sửa, là chuyện rất tốt.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: nhưng sao anh biết em là Linh Đang Nhi?

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: anh đâu có biết, là Tiểu Ảnh nói anh trai nó tìm được một cộng tác mới, còn là vợ MT nhà bọn anh, anh hiếu kỳ cho nên mới đến xem thử.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: … Cho nên em bị “hố” rồi phải không?

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: cưng thấy vậy sao? Cưng vừa ra tay anh đã đoán được cưng là ai, chủ động cung khai là cưng thức thời, nếu không anh không biết mình sẽ nói gì ở kênh bang hội đâu.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: biết anh còn dụ em đánh bảy lần!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: muốn hiểu biết cưng sâu hơn ấy mà ^_^

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: !!!

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: xin đại ca đừng đùa em nữa!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: MT nhà bọn anh biết không?

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: anh không nói hắn sẽ không biết!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: à ha?

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: em thực sự không có ác ý!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: cho anh cái lý do đã.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: … em muốn cưa hắn!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: lý do thông qua ^_^

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: 囧

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: nhưng, cưng có thể lấy được tài khoản của anh trai Tiểu Ảnh, chứng minh hai đứa là đồng bọn, nói không chừng còn có đồng đảng khác nữa? MT nhà bọn anh đơn thuần như vậy, có khi sẽ bị mấy đứa liên thủ lừa cho thê thảm.

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: con người anh hơi bị bao che con cái, anh sẽ cho cưng thời gian, đến khi đó mà cưng còn chưa chủ động nói thì anh chỉ đành nói giúp.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: em sẽ nói! Em đang tích cực chuẩn bị, xin đại ca cho em chút thời gian!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: vậy thì tốt rồi, anh còn một lời khuyên, MT nhà bọn anh không được tốt tính cho lắm, cưng đừng cứ chọc nó nổi giận thế.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: em làm gì chọc hắn nổi giận!

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: chẳng lẽ không phải cưng? Anh login nó không thèm chào anh lấy một câu, PM nó cái gì nó cũng chỉ đáp lại hai chữ.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: chữ gì?

【 nói chuyện riêng 】 Mộ Dung Phi Thiên: ha ha.

【 nói chuyện riêng 】 Linh Đang Nhi: 囧

“Lăng Dương. Lăng Dương. Trò Lăng Dương!”

Anh Gấu đẩy đẩy Lăng Dương bên cạnh đang ngủ đến chảy nước miếng, “Dương Dương!”

“Có!” Lăng Dương phản xạ có điều kiện bật dậy.

“Cậu thấy lời tôi vừa nói có đúng không?” Trên bục giảng thầy Đường Tu Văn hỏi cậu, mặt không biểu tình.

“Đương nhiên chính xác! Em vô cùng đồng ý với quan điểm của thầy!” Lăng Dương dõng dạc hồi đáp.

Chung quanh vang lên một trận cười vang, anh Gấu vừa nín cười vừa nhỏ giọng giải thích đầu đuôi cho Lăng Dương, “Điều thầy Đường vừa trình bày là, giấc ngủ ban ngày không đủ có hơn phân nửa là do đời sống về đêm quá mức phong phú, xin hỏi cậu xác nhận quan điểm này sao?”

“Gì??”

“Hết giờ ở lại, mời ngồi. Những bạn khác tiếp tục đọc trang …”

Lăng Dương ủ ê ngồi xuống, tối hôm trước vì luyện đào quặng rèn thương cho Diệp Lãng mà cậu vật vã đến hơn hai giờ sáng, tiết thứ nhất buổi sáng vừa hay là giờ của Đường Tu Văn, Đường Tu Văn hiện giờ là chủ nhiệm lớp tạm thời của Lăng Dương, dĩ nhiên Lăng Dương không dám trốn giờ của thầy, ai biết được vào đây ngủ bù cũng bị trúng đạn, đúng là xui tận mạng.

Sau khi tan học, các bạn khác đều ùa đi như ong vỡ tổ, anh Gấu sung sướng an ủi Lăng Dương một phen xong cũng dứt áo đi mất, phải biết, người gã sợ nhất chính là ông thầy Đường băng sơn này.

“Lăng Dương.”

Lăng Dương nghe thấy có người kêu tên mình, ngẩng đầu lên, sợ tới mức thiếu điều nhảy dựng.

Người tới không phải chủ nhiệm lớp Đường Tu Văn, mà là lớp trưởng Vệ Thi, đồng thời là đồ phu trong game của Lăng Dương, chồng trước của Tiểu Khấu Nhi, bị đày đến Tây bộ đã lâu không gặp.

“Cậu cậu cậu, sao cậu lại về?”

“Đề tài hoàn thành sớm, tôi đương nhiên trở về.”

Lăng Dương nghĩ thầm đại sự không ổn, sao cái tên lì lợm này còn chưa chịu bỏ cuộc, tức thì muốn tìm cớ chuồn mất, xoay đầu vừa thấy Đường Tu Văn như nhìn thấy cứu tinh, vội nhào tới.

“Thầy! Em đến nhận lỗi với thầy đây! Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không?”

Đường Tu Văn liếc xéo cậu, ôm sách giáo khoa đi thẳng ra ngoài, Lăng Dương vội vã bắt kịp, lần này không ngờ Vệ Thi lại chẳng đuổi theo.

“A, được cứu rồi được cứu rồi.” Lăng Dương vuốt ngực, vui mừng nói.

“Bạn Lăng Dương.” Đường Tu Văn mở miệng.

“Thầy cứ nói?” Lăng Dương trình ra vẻ nịnh hót với ân nhân của mình.

“Đừng lần nào cũng lấy tôi ra làm bia đỡ đạn.”

“Ặc…” Lăng Dương ngượng ngùng gãi đầu, “Thầy nhìn ra rồi? Em có trắng trợn như vậy sao.”

“Cậu nợ trò ấy rất nhiều tiền?”

“Không không không, làm gì có,” Lăng Dương vội phủi sạch, “Là một tên ngu ngốc nợ, em chẳng qua là bên thứ ba vô tội bị kéo vào cuộc.”

Đường Tu Văn đột nhiên chuyển đề tài, “Cậu chưa từng đến lớp buổi tối lần nào.”

“…” Lăng Dương há hốc mỏ, không nói được một câu.

Lớp buổi tối mà Đường Tu Văn nói là lớp học chung sau sáu giờ, lớp buổi tối được dạy ở giảng đường như này có ít nhất hai ba trăm người cùng chọn học, bởi vì quá đông sinh viên nên thầy cô không có khả năng điểm danh, cuối kỳ lại tuyệt đối là đề mở, khả năng rớt gần như bằng không, quả thật là lựa chọn đầu tiên để kiếm học phần.

Lăng Dương chọn một lớp buổi tối của Đường Tu Văn, giờ học từ sáu giờ đến tám giờ mỗi thứ Ba, nhưng bởi vì buổi tối cậu phải tham gia hoạt động, nên chưa từng đến lớp một lần, thành phần như Lăng Dương không phải thiểu số, giáo viên lớp buổi tối trước giờ thường mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng Lăng Dương không thể nào tưởng được, giữa hàng trăm người như thế Đường Tu Văn lại phát hiện mình vắng mặt, hơn nữa còn rất nhiều lần.

“Cái đó, kỳ thật em… buổi tối em phải đi làm công.” Làm công trong phó bản cũng coi như làm công chứ ha, còn kiếm được DKP nữa kìa!

Đường Tu Văn lại lạnh lùng liếc cậu một cái, không nói chuyện.

Lăng Dương nghĩ thầm, tiêu rồi tiêu rồi, ổng nhất định đã thầm mến mình, nếu không sao phải đặc biệt lưu ý mình?

Không được, trái tim mình đã có chủ, nhất định phải tìm cơ hội ám chỉ ổng bỏ cuộc mới được! Lăng Dương thầm hạ quyết tâm.

Ba giờ rưỡi chiều, Lăng Dương gọi điện thoại cho Diệp Lãng, đầu bên kia điện thoại vô cùng ồn.

“Cậu chờ chút.” Lăng Dương miễn cưỡng nghe ra được ba chữ này từ ống nghe.

Sau một hồi, tạp âm ồn ào trong điện thoại đã biến mất, “Nói đi.”

“Anh ở đâu vậy? Sao bên anh ồn thế?” Lăng Dương hỏi.

“Tôi ở phân xưởng.”

“Phân xưởng?? Anh đi phân xưởng làm gì?” Lăng Dương rất là ngạc nhiên.

“Thực tập gia công kim loại.”

Lăng Dương gãi đầu, cậu là sinh viên khoa văn, không hiểu mấy cái này, “Ờ, muốn hỏi anh lát nữa có rảnh đi bơi không, không rảnh thì thôi.”

“Có rảnh,” Diệp Lãng nói, “Bọn tôi sắp tan học rồi, cậu đến phòng tôi chờ trước đi.”

“Ừ.”

Khi Diệp Lãng về phòng ngủ, Lăng Dương đang ngồi vào chỗ của hắn chơi máy tính, vừa thấy hắn trở về thì đứng lên.

“Anh Lãng về rồi.”

“Ừ.”

Lăng Dương chào hỏi xong mới phát hiện hôm nay Diệp Lãng ăn mặc rất đặc biệt, phải cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới một phen.

“Sao anh… mặc thành như vầy?” Diệp Lãng mặc một bộ đồ lao động liền thân màu xanh mạ, bên ngoài mang một đôi bốt lao động bằng da màu nâu.

“Bởi vì phải vào phân xưởng thực tập, mặc như này sẽ đỡ bẩn hơn.” Diệp Lãng để thứ trong tay lên bàn, xoay người đi lấy đồ bơi.

Lăng Dương thản nhiên hạ tầm mắt YY đôi giày lao động đế gân bò (đế bằng cao su có màu sắc và tính chất như gân bò) trên chân Diệp Lãng trong chốc lát, sau đó mới chuyển sự chú ý sang thứ Diệp Lãng mang về.

“Này là gì?” Lăng Dương không nhịn được cầm lên đánh giá chi tiết, đây là một thanh kim loại mảnh, bề mặt có khắc hoa văn xoắn ốc.

“Cán búa.”

“Cán búa?”

“Bài tập thực tập gia công kim loại, mỗi người làm một cây búa, đầu búa là công việc của ngành nguội, còn đây là ngành tiện.”

“Hả? Cây búa cũng có thể tự làm? Làm thế nào vậy?”

Diệp Lãng ngẫm nghĩ, gắng hết sức giải thích đơn giản cho cậu, nhưng Lăng Dương vẫn nghe như nghe thiên thư.

“Woa, không ngờ mấy anh lại làm được thứ phức tạp như này, thiệt trâu bò.”

Bạn cùng phòng của Diệp Lãng đã về, trong tay cũng cầm một cán búa, nhìn thấy Lăng Dương, đầu tiên là ngẩn người, sau đó “A” một tiếng, “Cậu chẳng phải là…”

Lăng Dương hoảng sợ, đừng nói ai ai ở Sâm Lam cũng biết mình nha?

Diệp Lãng trừng thằng bạn cùng phòng, tên kia vội vã nuốt mấy chữ “đạo sĩ trong di động của A Lãng” ngược trở về.

“Anh bạn, anh cũng làm cán búa hả? Cho mượn xem cái.” Lăng Dương rất tự nhiên, đối đãi ai cũng không khách sáo.

Cậu nhận lấy cán búa của bạn cùng phòng Diệp Lãng, xem xét, còn đặt cùng chỗ với cán búa của Diệp Lãng so sánh thử, cuối cùng ra kết luận, “Lợi hại như nhau, nhưng của anh Lãng tinh xảo hơn chút.”

Diệp Lãng nghe thấy lời của cậu thì có một thoáng do dự, “Cậu thích không? Nếu thích thì đợi tôi làm xong sẽ cho cậu.”

Bạn cùng phòng của Diệp Lãng đang đi ra ngoài, nghe thấy câu này thì vấp một bước, phải quay đầu nhìn Diệp Lãng, thấy đối phương đang trừng mình, vội vàng biến nhanh như chớp.

“Hở? Được không? Anh không cần nộp bài?” Lăng Dương nghe vậy có chút kinh hỉ.

“Chỉ cần làm thêm một cái cho thầy là được.”

“Tốt,” Lăng Dương vui vẻ, quà tặng ông xã tự làm dĩ nhiên không giống với hàng hóa đại chúng trên thị trường, đây là báu vật vô giá độc nhất vô nhị.

Hai người xách đồ bơi đi đến nhà bơi lội, ngang qua phố ăn vặt Sâm Lam, không hề để ý có một nam một nữ đang mật đàm trong đó.

“Bang chủ, sao hôm nay anh tốt bụng vậy, lại còn chủ động mời em đi uống nước? Đừng nói là anh nhìn trúng em nha.” Trong phố ăn vặt Sâm Lam, phó bang chủ Kiêm Điệp của Kiếm Tình, cùng bang chủ Mộ Dung đang ngồi đối diện nhau.

“Đây là anh cám ơn em, trong thời gian này chuyện bang hội đã phiền em và Mạc Mạc xử lý.”

“Anh còn dám nói?” Kiêm Điệp bày ra vẻ mặt ai thèm tin, “Anh làm chưởng quầy vô trách nhiệm đâu phải chuyện ngày một ngày hai, sao hôm nay mới nhớ tới cám ơn? Nhất định là có ý đồ khác đúng không?”

Mộ Dung nhếch miệng cười, “Vẫn là phó bang chủ nhà chúng ta thông minh, vậy anh nói thẳng, anh rất có hứng thú với cái kế hoạch bảo hộ sói hoang dã sắp diệt chủng gì đấy của mấy đứa, chi bằng em nói thử cho anh xem?”

“Cho nên, em nói, đồ đệ của Linh Đang Nhi cũng theo tới phải không?” Mộ Dung nghe xong lời kể của Kiêm Điệp, cho ra một câu tổng kết.

Gã gõ ngón tay lên bàn, miệng lầm bầm, “Đồ đệ của Tiểu Linh Dương… Lưu Ly Khấu? Hóa ra nó cũng tới Lâm Sơn?” Khóe miệng Mộ Dung bất giác nhếch lên, “Sự tình đúng là ngày càng thú vị.”

“Bang chủ, nghe giọng điệu của anh, anh quen biết Linh Đang Nhi .?” Kiêm Điệp hỏi.

Mộ Dung cười lạnh, “Tiểu Linh Dương, Lạc Minh Phong, Lưu Ly Khấu, ba con cáo già nổi danh, có thể tưởng được, chú sói ngây thơ của chúng ta nhất định bị bọn nó liên hợp lừa rất thê thảm.”

Gã chậm rãi lắc đầu, “Tiểu Linh Dương à Tiểu Linh Dương, dám làm mưa làm gió ở địa bàn của anh, khinh Đại Kiếm Tình của anh là chỗ không người sao?”

Mộ Dung nói với Kiêm Điệp, “Kế hoạch của các em có điểm xuất phát tốt, nhưng có lẽ mấy đứa nhầm một chỗ, bảo vệ chủng loài hoang dã, quan trọng nhất không phải nuôi nhốt mà là phóng sinh.”

“Phóng sinh?”

“Khôi phục dã tính nguyên thủy của nó, thả nó trở về thiên nhiên, để nó sinh sôi nảy nở bằng chính sức mạnh của mình, đây mới là cách bảo hộ chính xác, nói đơn giản là phải để cho sói tự mình bắt được dê.”

Kiêm Điệp không hiểu, “Ý của bang chủ là…?”

Mộ Dung lấy ly nước ngọt trên bàn, hút một miếng, “Tiếp theo có thể trong server sẽ không còn yên ả, nhưng mấy đứa phải nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải tỉnh bơ không biến sắc.”

Gã mỉm cười, “Tà bất thắng chính, để mấy đứa này nhảy nhót lâu như vậy, cũng đã đến lúc phá nát hội ba người rồi.”

_________________

Lời tác giả: hình ảnh minh họa cho Mộ Dung là trâu rừng, tuy tính cách không giống nhau =_,= Nhưng chủ yếu vì trâu rừng rất che chở cho con, thứ hai là nó rất hung mãnh, dù là động vật ăn cỏ nhưng dữ lên thì có khi còn hơn cả sư tử…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio