Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương : Con ong
Cửa phòng ngủ bị gõ vang, rụt rè vài tiếng, như gõ vào trái tim cậu.
Có lẽ biết Diệp Từ sẽ không đáp lại, một lát sau, Hoắc Thính Lan tự mở cửa phòng ngủ đi vào.
Ngay sau đó, mặt kính mờ nơi phòng rửa mặt phía sau cửa hiện lên một bóng đen mờ ảo.
"Mở cửa." Hoắc Thính Lan đứng yên, dụ cậu bước ra, giống một thợ săn kiên nhẫn, giọng nói vừa trầm thấp vừa quyến rũ: "Bé cưng ơi."
Đổi xưng hô thế này, khuôn mặt Diệp Từ lập tức đỏ ửng, xấu hổ đến mức muốn bẻ gãy tay nắm cửa đang cầm trong tay.
"Anh nhớ em quá." Hoắc Thính Lan dường như cũng biết lần này mình về quá đột ngột, không ép buộc cậu, chỉ mềm giọng thương lượng: "Để anh nhìn em được không? Anh làm việc cả đêm qua, lại ngồi máy bay hơn mười hai tiếng, đầu đau quá, mới uống thuốc giảm đau xong... Anh chỉ nhìn em một cái thôi, rồi anh sẽ đi nghỉ ngơi liền."
Anh đang mê hoặc cậu.
Nhưng Diệp Từ nhanh chóng mềm lòng, đầu váng mắt hoa kéo cửa ra thành một khe nhỏ.
Khe cửa hẹp đến mức chỉ bằng một lóng tay, khó khăn lắm mới lộ ra được một đôi con ngươi đen lúng liếng, nhìn trộm Hoắc Thính Lan.
Nhưng mà.
Dù khe cửa đó có hẹp đến bao nhiêu chăng nữa, một khi đã mở ra, là đã mang ý nghĩa "cho phép."
Đột nhiên Hoắc Thính Lan nắm lấy mép cửa, ỷ vào việc Diệp Từ sẽ không nỡ khép cửa kẹp đau tay anh, ngang nhiên kéo ra, giống như cạy hai mép vỏ trai đang lơi lỏng phòng bị.
Sau gáy Diệp Từ nóng lên, bị bàn tay Hoắc Thính Lan tóm lấy, dùng một lực nhẹ nhàng nhưng khiến người ta không phản kháng được, như bắt mèo mà bắt cậu ra từ phòng rửa mặt, chặn vào góc tường.
"Còn dám trốn... trong video đã nói thế nào?" Bắt mèo xong, Hoắc Thính Lan lịch sự thu tay, đút vào túi quần, rũ đôi mắt đen nhìn chằm chằm Diệp Từ, dù bận vẫn ung dung nói: "Nói lại lần nữa."
"Lúc nãy, ngài, không phải đã nói..." Diệp Từ đuối lý, thành thật bị ép vào góc tường, không dám phản kháng, chỉ còn một cái miệng tuy không đủ tự tin nhưng vẫn muốn lẩm bẩm: "Chỉ, chỉ nhìn em một cái thôi sao?"
Gần sát sao, cậu thấy được chiếc áo sơ mi trắng như mới của Hoắc Thính Lan, ngay ngắn phẳng phiu, một chiếc cà vạt màu lam hải quân rũ xuống ngay chính giữa, lấp ló hình dáng hai khối cơ ngực đầy đặn khiến người khác thèm thuồng. Cổ tay áo trắng đến chói mắt, hai cái khuy măng sét hình chim hoàng yến bằng kim cương lấp lánh, mùi hương cỏ hương bài thoang thoảng của kem cạo râu vẫn còn mới mẻ —— chú Hoắc của cậu đã tỉ mỉ ăn diện, có lẽ là ở trên máy bay, vì để gặp cậu, giống một con thú đực trong thời gian tìm phối ngẫu, khoe khoang bày ra lớp lông diễm lệ và thân thể xốc vác của mình, hết sức quyến rũ, tìm mọi cách để khiêu khích.
Hiển nhiên, Hoắc Thính Lan đã có được hiệu quả như mong muốn.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Watt:pad: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Ánh mắt Diệp Từ trốn tránh, đầu tiên là ngại ngùng nhìn qua một bên, rồi lại không nhịn được mà lén liếc nhìn lại. Ngắm đường cong lộ lên trước ngực áo sơ mi, ngắm những phụ kiện hoa lệ kia, ngắm khuôn mặt anh tuấn, sắc bén. Không thể không thừa nhận, cậu chỉ là một cậu trai ngây thơ đương tuổi dậy thì, yêu bằng đôi mắt. Hoắc Thính Lan đang lấy lòng cậu, mà cậu cũng bị lấy lòng đến thần hồn điên đảo, nhịn không được cứ nhìn rồi lại nhìn.
"... Ai là người nói mà không giữ lời thế nhỉ, hửm?" Hoắc Thính Lan mỉm cười trêu đùa cậu, gậy ông đập lưng ông.
Tự mình hứa hẹn, thì phải trả lại.
Diệp Từ chỉ có thể lắp bắp lặp lại đoạn thổ lộ tối hôm trước một lần nữa —— nói là lặp lại, nhưng bởi vì khẩn trương và quên mất, câu từ không thể nào hoàn toàn nhất quán, chỉ có thể đảm bảo ý tứ tương đương. Nhưng Hoắc Thính Lan như là đã ngẫm kỹ từng lời nói của cậu hôm đó, mỗi khi Diệp Từ nói khác đi, anh sẽ ở một bên nhắc tuồng, bắt Diệp Từ phải nói lại lần nữa.
Cực kì ác liệt.
Sau khi đã lặp lại những lời thổ lộ xong, chóp mũi Diệp Từ đã thấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, còn chưa ra đâu vào đâu đã bị Hoắc Thính Lan lăn lộn muốn hôn mê.
Cuối cùng, một chữ cuối cùng cũng đã nói xong rồi.
Trong phòng yên tĩnh.
Diệp Từ liếc liếc mắt ngó Hoắc Thính Lan, ánh mắt vừa sáng vừa tối, như một tập hợp mâu thuẫn. Thuần khiết, những cũng đói khát, vẫn còn sót lại bản năng chiếm hữu của Alpha, cũng mềm mại theo bản năng của Omega, cậu lung lay đứng ở một sợi dây thăng bằng, đợi người xô đẩy mới dám đi tiếp.
Hoắc Thính Lan cụp mắt, dùng ánh mắt miêu tả đôi môi của Diệp Từ,
Môi mỏng, nhưng có môi châu nho nhỏ, cảm giác không thiếu thịt, mùi bạc hà the mát còn vương lại giữa răng môi.
"Đánh răng?" Hoắc Thính Lan cười khẽ.
"Dạ, sợ, sợ gọi video rồi buồn ngủ, nên đánh, đánh răng trước." Diệp Từ giấu đầu lòi đuôi, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào môi Hoắc Thính Lan, ánh mắt hiện rõ vẻ tò mò.
Cậu đang tò mò cảm giác "hôn môi".
Cẩn thận ngẫm lại, cậu cũng hơi nóng lòng muốn thử.
Hai người đánh giá đôi môi của nhau, hô hấp đan xen.
Không khí duy trì một cảm giác ái muội vi diệu cân bằng
Bỗng nhiên Hoắc Thính Lan đánh vỡ sự cân bằng đó, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của Diệp Từ, kéo cậu qua, khuôn mặt anh cũng từ từ ép sát.
Vừa yêu thương, vừa thèm khát, nhưng một con ong trộm mật ngọt.
Thật sự đói lả, nụ hoa vẫn chưa nở hẳn, anh lại cẩn thận tách hai cánh hoa nửa hở kia, không biết xấu hổ chui vào, dùng lông tơ quét qua quét lại phấn hoa khô ráo trong bầu nhụy.
Mới đầu, chỉ là đụng nhẹ.
Tiếp theo, hơi cọ xát.
Diệp Từ mẫn cảm đến dựa hẳn vào góc tường run rẩy, xương sống mềm đến nỗi dùng bức tường sau lưng cũng không chống thẳng được nữa.
Quá thoải mái.
Thoải mái đến dọa người.
Dưỡng khí không đủ dùng, cậu nghẹt thở, thẹn thùng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào phản ứng của bản thân.
Đây là cảm giác làm Omega sao? Hôn một chút thôi đã như tan thành một vũng nước xuân, xương cốt trở nên mềm nhũn, thật sự xa lạ.
"Sao thế?" Hoắc Thính Lan dùng thân thể đỡ cậu, để cậu có thể mượn lực đứng lên.
Sau đó, anh dùng ngón tay kéo mặt cậu quay lại đối diện với mình, con ngươi đen nhánh sắc bén dò xét mỗi một tia cảm xúc của Diệp Từ, khó chịu, hoang mang, vui sướng...
"Khoan đã, chú Hoắc." Diệp Từ nhũn người, bàn tay mướt mồ hôi bám vào tường, muốn dựa vào sức của mình để tự đứng vững lại: "Chân em, chân em đứng không thẳng..."
Có một thứ gì đó đang nảy sinh, dáng vẻ tươi non mơn mởn, như nụ hoa nở ra để lộ nhụy hoa mảnh mai, như củ ấu bóc ra lớp thịt trắng như tuyết.
__________
T thích truyện ABO là vì khi hun hít như dị nè do có sự ảnh hưởng của pheromone làm bên O nhũn ra như dị nè một nụ hôn cũng sẽ khiến O động tình mạnh mẽ như dị nè ~
Chương này ngắn, chương sau cũng ngắn, mỗi chương bình thường tầm khoảng chữ thôi. Cơ mà chương cuối với chương phiên ngoại năm mới bà Dật bùng nổ viết luôn chữ... Tới lúc đó edit chắc ngủm quá...