Cẩm Sắt

chương 47: gặp lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Trận này hung hiểm,” Bán Nhai dù sao vẫn có chút tài năng, mạnh hơn nhiều mấy đồđệ không nên thân năm đó bị Thi VôĐoan giam chân bằng một đoạn nến, cả ngày trừ võ tu chú thuật thì dường như không biết có con đường tu đạo khác, lão cẩn thận quan sát xung quanh, bấm tay tính thử giây lát mới thận trọng nói, “Vừa nãy chúng ta đã sơý, để người ta trộm mất vật tùy thân, lại dùng làm vật dẫn hãm chúng ta trong trận này.”

Đại đệ tử Triệu Thừa Nghiệp nhíu mày, lại gần thấp giọng nói: “Sư thúc, quỷ kế thế này, khiến con nghĩđến một người.”

Bán Nhai ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Triệu Thừa Nghiệp nói: “Người có còn nhớ… Thi VôĐoan mười năm trước chạy khỏi Cửu Lộc sơn?”

Bán Nhai cả kinh: “Ngươi nói cái gì, là tiểu tửđó?”

Triệu Thừa Nghiệp nói: “Ngày đó Thanh thô bịám sát, đồ nhi vẫn nghĩ mãi chuyện này, Thanh thô tính tình nóng nảy, khi thần thú gầm rú dãy núi còn phải chấn động, bình thường người trong giáo ta cũng chẳng dám tùy ý tới gần, sao lại bị một đám người ngoài dụđi ám sát? Con nhớ tiểu tửđó hồi nhỏ không phải cả ngày quấn lấy Thanh thô sao?”

Sắc mặt Bán Nhai càng lúc càng lạnh, nói: “Khoan quản việc này đã, nếu là hắn, chúng ta đều phải cẩn thận thoát thân, trở về nhất định phải bẩm báo chưởng môn việc này. Ôi, lúc trước nhất thời nhân từ nương tay, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, tất lưu mối họa.”

Bán Nhai chân nhân định quay về cáo trạng nói câu này chẳng gặp mảy may chướng ngại, đại khái là biết mình đang ở trong trận, cho nên không sợ gió lớn đứt đầu lưỡi chút nào, nói xong còn lắc lưđầu thở dài, như thể lão thật sự từng bị thứ gìám mà nhân từ nương tay vậy.

“Trước mắt việc cấp bách là phá trận.” Tưởng Sùng Văn cũng nói, có thểđược dẫn ra tham gia hội minh Đại Châu sơn, đại đểđều xem như một số tinh anh trong giáo tông, nhất là Tưởng Sùng Văn, tự nhận khá có tài hoa, đặc biệt là giữa một đám đồng môn từ nhỏ chỉ biết lăn lê bò trườn, kêu la phóng hỏa gọi nước, ngay cả toán thuật trong vòng một trăm cũng phải đi mò bàn tính, hắn từ rất sớm đã có tâm đắc với trận pháp ảo cảnh, càng tỏ ra như không ai bằng.

Năm đó nhất thời bất cẩn bị Thi VôĐoan vây trong trận pháp có thể nói là vết nhơ cảđời Tưởng Sùng Văn, mấy năm nay chỉ hận không thể tìm được y, song phương ngồi xuống một cộng một hai cộng hai màđại chiến ba trăm hiệp rửa mối nhục, chẳng dễ dàng gặp được cơ hội này, liền không nhịn nổi quét sạch biểu tượng ổn trọng, nhảy lên nhảy xuống như bọ chét.

“Vừa nãy ai từng cho đám khất cái đó vật tùy thân, tiền tài ngân lượng cũng tính, thì bỏ tất cả vật lây dính trên người đi, trận này ta có nghe nói, tên là Tàng khỏa trận, thuần âm, không thể trợ giúp âm khí cho nó, cần lấy hết những vật đó ra rồi dùng lửa đốt, mới có thể thoát khỏi xiềng xích.”

Bán Nhai nghe thế cảm thấy cóđạo lý, liền tháo hà bao xuống, dùng Tam muội chân hỏa đốt đi, lão thì mát mẻ rồi, nào ngờ những tinh anh Huyền Tông này không phải ai cũng như sư thúc, ra ngoài lúc nào cũng cần chúý hình tượng danh môn đại phái, còn nhân mô cẩu dạng đeo hà bao ngọc bội, phần lớn tùy tiện ở tay áo, cất chút tài vụ trong hầu baohòng lấy ra bất cứ lúc nào.

Sư huynh đưa ra chủý kém cỏi, sư thúc cũng cho phép, bên dưới không thể không nghe theo, chỉ sợ người ta biết mình xử lý không sạch sẽ, liên lụy đồng môn bị nhốt chung, liếc nhau một cái rồi chỉ có thể bịt mũi đốt, thoạt nhìn một nửa tinh anh Huyền Tông đã thành “đoạn tụ”, thế còn đỡ, có kẻ dứt khoát cởi cả ngoại bào, mặc mỗi trung y mặt mày ủê.

Bán Nhai vừa nhìn nhóm người y quan không chỉnh này, tức khắc cảm thấy Tưởng Sùng Văn đưa ra chủý tệ hại, nhưng việc đãđến nước này, lão cũng chẳng có biện pháp khác. Lão âm thầm quyết tâm, về Cửu Lộc sơn nhất định phải gia tăng huấn luyện thuật trận pháp cho môn nhân, lẽ ra thời gian Thi VôĐoan chân chính học nghệở Cửu Lộc sơn chẳng qua đến năm y mười hai mười ba tuổi, còn lại hoặc bị ném lên đỉnh núi hoặc là lưu lạc tha hương, cho dù có thiên phú hơn người khác, làm sao có sai biệt trời vực như vậy?

Trong nháy mắt Bán Nhai hoài nghi y có kỳ ngộ khác, có người âm thầm dạy, nhưng mà nghĩ lại, khi đó mật ước còn chưa hủy, người trong tam đại giáo tông tuyệt không có khả năng đi dạy y, thế thì còn ai đây?

Tôm tép không có thành tựu ngoài tam đại giáo tông, ai sẽ có năng lực như vậy?

Điều này đánh chết Bán Nhai cũng không chịu tin, vì thế lão nghĩ mãi không ra.

Lại nói mọi người theo chủý của Tưởng Sùng Văn đốt hết đồ tùy thân, Tưởng Sùng Văn liền ngồi xổm xuống đất viết viết vẽ vẽ, Bán Nhai và hắn hai người tính toán mỗi bên, còn lại chúng đệ tử hộ pháp “đoạn tụ” và“giải bào”.

Tình cảnh này để Bạch Ly đứng ở nơi cao nhìn thấy hết, Trâu Yến Lai không biết từ khi nào cũng đi đến bên cạnh y, dẫn dắt một đám thuật sư Mật Tông sớm đã an bài xong xuôi tùy thời chuẩn bị. Thi VôĐoan còn chưa hiện thân, Bạch Ly cũng không sốt ruột, chỉ giơ tay, gốc đại thụ bên cạnh liền vươn ra một cây mây thật dài, tự mình bện thành một cái ghế dựa, mời y ngồi xuống.

Bạch Ly chống cằm nhìn Bán Nhai chân nhân và Tưởng Sùng Văn bận trước bận sau trong trận như xem xiếc khỉ, qua giây lát không nhịn được cười rộ lên.

Trâu Yến Lai ngẩng đầu nhìn y một cái, chỉ nghe Bạch Ly nói: “Xem hai người bọn họ như lâm đại địch thế kia, ta tuy rằng không hiểu nhiều lắm về những thứ quanh quanh co co này, nhưng cũng biết, lúc y hơn mười tuổi, một mình cầm một khúc cây nhỏ là có thể giải quyết.”

Trâu Yến Lai chìm nổi trong triều nhiều năm, tự nhiên biết nói chuyện, liền tiếp lời: “Vị Thi tiên sinh kia quả thật có chỗ không tầm thường, nhớ năm đó Huyền Tông Đạo Huyền chưởng môn cũng hiểu biết khá rộng, không chỉ tu vi bản thân cao thâm, với toán học, tinh học thậm chí huyền môn trận pháp ảo thuật đều khá có cảnh giới, thiết nghĩ cao đồ của ông ta mấy năm nay tuy rằng long đong, dù sao nền tảng cũng ởđó.”

“Không hẳn vậy, Đạo Huyền cũng không có bổn sự như thếđâu.” Bạch Ly thoáng cóý cười, giống như hồi tưởng điều gì, ánh mắt nhu hòa lại, “Lúc hơn mười tuổi, y đã nhất định kéo ta tính mệnh, làm ra Cửu tinh tầng đệ thức gìđó, tuy rằng không thấy y tính ra cái gì, lại chọc cả thiên lôi đến.”

Trâu Yến Lai giật mình, trận pháp này nhìn lén thiên cơ, nếu không phải người thiên phú phi thường thì tuyệt không thể dòm qua môn đạo, khó nhịn được hỏi: “Cửu tinh tầng đệ?”

“Sao?” Bạch Ly nhướng mắt nhìn hắn một cái, ý cười trong mắt phảng phất tan mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.

Trâu Yến Lai vội nói: “Không dám, kẻ học sau vốn là phàm nhân, không dám nhìn trộm thiên mệnh.”

Thiên mệnh… Cảđời có hai ngôi mệnh tinh.

Bạch Ly nhớ tới dáng vẻ hồđồ của Thi VôĐoan khi nói ra câu này, y nghĩ, người tầm thường chẳng qua một mệnh tinh bó buộc, cảđời không ra được quỹđạo tinh thần, y lại phải cóđến hai ngôi, ông trời muốn trói chặt y sao?

Thế gian này vốn có một người thật sự có thể trói được y, y cũng từng thật sự muốn cùng người nọở lại tiểu quận biên thùy kia, mỗi ngày dùng trà nghe kể chuyện, nhàn nhã vui đùa, nhưng mà người ta… lại chẳng thèm.

Đúng lúc này, đột nhiên trong trận rung chuyển, hiển nhiên là Bán Nhai chân nhân và Tưởng Sùng Văn đã tìm được biện pháp phá trận, trong kết giới nho nhỏ kia đất rung núi chuyển, tinh anh Huyền Tông y quan không chỉnh ngồi xếp bằng vây thành một vòng, niệm tụng thêm vào, họ lại muốn dùng lực của chú văn phá trừ trận pháp trói buộc.

Bán Nhai quát to: “Giữ vững nguyên nhất, bài trừ tạp niệm, cái gọi là trận pháp chẳng qua là một loại ảo cảnh, nếu lòng ngươi như gương sáng, thì không ai vây được!”

Đây đương nhiên là lời thừa, con người sống trên thế gian, ăn ngũ cốc hoa màu, có thất tình lục dục, sao có thể lòng như gương sáng?

Đất đai hở ra, trong mỗi một trận pháp đều có quy củ của nó, chỉ cần theo quy củ này, dù là người bị nhốt trong trận cũng có thể thao túng thứ trong trận trên mức độ nhất định, Trâu Yến Lai nhỏ giọng nói với Bạch Ly: “Trong trận này vây khốn người chính làđá núi môđất, đi chính là‘thổ’ tự quyết, họ vừa nãy đốt vật phẩm tùy thân, giờđây đầu mối buộc trên người đứt, chỉ cần tính ra cách thức trong trận, theo quy luật là có thể biến động thổđịa núi non, có thể phá trừ chướng ngại.”

Bạch Ly thong dong quan sát, cười nói: “Nếu đơn giản như vậy, Thi VôĐoan còn có thể nói là quỷ kếđa đoan sao?”

Bạch Ly dường như cũng thấy thơm lây vì thế, luôn cho rằng người nọ làđặc biệt, chẳng ai bằng được, trừ chính mình thì không ai khắc chếđược y… giết được y.

Quả nhiên, trận pháp theo một tiếng nổ mà phá, dãy núi chặn đường tựa như bị người ta nhổ ra ném sang bên, nhưng đúng lúc này lại xuất hiện chỗ bất thường – dưới dãy núi nọ chẳng có gì hết.

Bán Nhai và Tưởng Sùng Văn đồng thời ngây ra.

Cái này còn cao cấp hơn trận trong trận năm đó vây khốn HạĐoan Phương, một ngọn núi sao có thể cản đường họ trên hư không, thế họđang đứng ở nơi nào? Núi kia lại sinh ở nơi nào? Họ nên đi đâu? Đi lên hư không lập tức ngã xuống, hay là…

Trâu Yến Lai phút chốc nhíu mày, nói với Bạch Ly: “Trong Huyền Tông giáo phái tự có một vật tên là‘hư không’, ý tứ chính là chẳng có cái gì, chẳng tồn tại cái gì, nếu không tồn tại cái gì, con người tự nhiên không cách nào đi lên, nhưng nếu không tồn tại cái gì, núi lại dựng lên như thế nào, núi kia chẳng phải cũng thành hư không?”

Một đám thuật sư Mật Tông thầm thì rỉ tai, kẻ lắc đầu, kẻ suy tư.

Bạch Ly ‘a’ một tiếng, lắc đầu cười rộ, nói: “Bản thân hư không chẳng phải cũng không tồn tại, nếu như thế thì cái họ nhìn thấy lại là gìđây?”

Trâu Yến Lai thở than: “Phiền toái to rồi, chỉ sợ họ thật sự không ra được nữa. Đây là trận gì? Ta lại chưa thấy bao giờ, chưa nghe bao giờ.”

Đúng lúc này đột nhiên Triệu Thừa Nghiệp la hoảng lên, chỉ một đệ tử bên cạnh nói: “Ngươi… Tóc ngươi!”

Chỉ thấy tóc người nọ bạc đi bằng tốc độ mắt thường thấy được, không riêng gì hắn, tất cảđều như thế, da dẻ nhanh chóng nhăn nheo, đầu tóc như bị sương tuyết nhuộm lên, cỏ cây nháy mắt chui khỏi mặt đất nháy mắt nảy mầm nháy mắt khô héo nháy mắt đổi đời, nhanh đến mức cơ hồ khiến người ta không thấy rõ.

Bản thân người tu đạo có thể câu thông u minh vạn vật, tự cóđạo kéo dài tuổi thọ, trăm ngàn năm cũng chẳng qua là bình thường, nhưng thời gian trong trận dường như thật sự là bóng câu qua khe, nhanh chóng gia tốc, trăm năm búng tay, ngàn năm nháy mắt.

“Không tốt!” Trâu Yến Lai đứng bật dậy, “Đây không phải trận trong trận, là trong trận pháp lẫn ảo cảnh, trừ phi là người thiết trận, nếu không chẳng cách nào phân ra đâu làảo cảnh đâu là trận pháp, nếu làảo cảnh, người chết già trong đó khi phá cảnh mà ra chẳng qua như một giấc mộng dài, nhưng nếu người vốn vây trong trận lại bị gia tốc thời gian trong ảo cảnh, thì có thể thật sự…”

Bạch Ly không nói gì.

Trâu Yến Lai nói: “Ma quân, nếu không ngăn lại chỉ sợ những đồng đạo Huyền Tông này…”

“Thế thì liên quan gìđến ta?” Bạch Ly nhẹ nhàng nói, “Y lại không hề hiện thân, sự sống chết của những người đó có liên quan gì đến ta?”

Biết ngay Ma quân này toàn là tư tâm vì cá nhân, căn bản chẳng để mắt đến giáo tông, Trâu Yến Lai nhướng mày góp lời: “Ma quân nghĩ lại xem, nếu mặc phản đảng vây chết tinh anh Huyền Tông, chỉ sợ bọn chúng căn bản tiến hành trong tối chứ không hiện thân, Thi tiên sinh kia không hề là tục nhân, sợ rằng chẳng có hưng tríđến nhận một lễ của đồng môn sư thúc ban đầu.”

Bạch Ly híp mắt.

Trâu Yến Lai vừa thấy có cửa, lập tức hiến kế: “Nếu chúng ta đột nhiên nhúng tay, phản đảng tất nhiên không cam lòng sắp thành lại bại, đến lúc đó người nọ nhất định hiện thân, ngài xem…”

“Ngươi không cần phải nói nữa.” Bạch Ly đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng nhìn quét Trâu Yến Lai một cái, “Ta biết ngươi muốn gì, khỏi cần phải quanh co lòng vòng, cứ nói thẳng là được.”

“Vâng.” Trâu Yến Lai vội làm ra vẻ kính cẩn, “Hạ quan thỉnh Ma quân phá trận.”

Chỉ nghe Bạch Ly hừ nhẹ một tiếng, thân như quỷ mịđột nhiên xuống núi, lúc này một cơn cuồng phong dấy lên, phảng phất muốn hủy cả sơn cốc, gió kia đến từ bốn phương tám hướng, chen vào trong trận như có sinh mệnh.

Trâu Yến Lai đại kinh thất sắc, gọi: “Ma quân!”

Nhưng hắn căn bản không tìm được Bạch Ly đang ở phương nào, phảng phất y không đâu không ở, ánh nắng ẩn hình, bóng đen bao phủ trời đất trùm lên cả ngọn núi, đám thuật sưđều tự niệm chú pháp hòng bảo vệ bản thân.

Nghe nói thượng cổ có tiểu thế giới, hoặc thả vào bóng nước, hoặc thả vào bóng lửa, ngoài thế giới đều là thần linh, nháy mắt có thể hủy nóđi, trong tiểu thế giới tuy sơn xuyên hà lưu tự tồn tại nhưng không ngăn được tay người bên ngoài đè xuống.

Bạch Ly là mượn ngoại lực báđạo không gì sánh bằng, muốn dùng cự phong bóp nát trận pháp kia – y nói phá trận lại quả nhiên phá trận, chẳng mảy may cân nhắc người trong trận sống hay chết.

Chỉ nghe một tiếng nổ, Tưởng Sùng Văn vốn đang nghĩ mọi cách đối kháng trận pháp đứng mũi chịu sào, bị sức gió trong ngoài đối kháng đâm xuyên, ngực thủng một lỗ to, máu tươi phun ra, lập tức nằm chết thẳng cẳng!

Ảo cảnh trong trận pháp đột nhiên vỡ vụn kia xung đột với trận pháp càng thêm hỗn loạn, tuy là Bán Nhai công pháp thâm hậu cũng không nhịn được phun ra một búng máu tươi, nhất thời chẳng biết giờ là lúc nào, tóc nửa trắng nửa đen, vẻ mặt hồđồ.

Khoảnh khắc phá trận, đệ tử công pháp hơi thấp kém bị vây khốn bên trong đều không thể chịu được mà ngã xuống, chẳng biết sống chết, chỉ cóđám Bán Nhai mạnh hơn sót lại, chật vật cực kỳ.

“Trận pháp phá rồi.” Hắc ảnh dần dần về một, Bạch Ly một lần nữa xuất hiện trước mặt Trâu Yến Lai, nhưng mà không chờ Trâu Yến Lai trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn về phương xa, nơi đó có một bóng người đứng ngược sáng, mặc bố y trường bào hơi cũ, tay cầm một sợi dây đứt, với thị lực của Bạch Ly, có thể nhìn thấy ngón tay y bị sợi dây đột nhiên đứt đoạn thít ra vết máu.

“Vô Đoan.” Bạch Ly nhìn y gần như si mê, hồi lâu mới nói: “Gặp ngươi một lần, thật sự không dễ dàng.”

Họđối nhau cực xa, lại dường như mặt đối mặt nói chuyện, phía sau Thi VôĐoan, đám HạĐoan Phương còn mặc trang phục khất cái đứng dậy, xa xa đối ứng.

“Là ngươi à.” Hồi lâu Thi VôĐoan mới thở dài chậm rì rì, mặt mày bình tĩnh đánh giá y, “Ma quân vừa xuất quan đã chờởđây, bọn ta thật là may mắn.”

Bạch Ly cười rộ, giọng càng dịu dàng hơn, y nói: “Đối với ngươi, không phải là ta cần âm hồn bất tán sao? Chẳng những như thế, còn phải âm hồn bất tán cảđời.”

Thi Vô Đoan nhìn y, mặt không biểu cảm nói: “Tại hạđức gì năng gì.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio