Cẩm Tâm

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian một tháng đối với người tu đạo mà nói không phải là quá dài mà là quá ngắn. Nhưng khi Việt Cẩm mãn hạn trừng phạt đi ra khỏi động băng phách tiếp nhận mệnh lệnh của sư môn xong, nàng ngỡ nàng như mình đã ở trong đó suốt cả một năm trời.

“Ngô sư đệ.” Việt Cẩm nhìn người trước mặt một hồi, nhớ ra cậu ta là đệ tử mới nhập môn năm nay, “Lúc nãy đệ nói gì cơ?”

Gã đệ tử họ Ngô hiển nhiên không ngờ vị sư tỷ nổi tiếng lợi hại trong sư môn lại nhận ra mình, nhất thời mừng như điên. Cậu ta cúi đầu, khom người chào Việt Cẩm, nét mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ và ước ao: “Việt sư tỷ, có trưởng lão bảo đảm, chưởng môn sư tôn đã đồng ý nhận tỷ làm đồ đệ. Giờ sư tỷ là đệ tử nội môn rồi, thế nên tỷ sẽ chuyển lên Phi Loan Phong ở. Chỉ có điều do chưởng môn sư tôn sắp bế quan tu luyện nên tạm thời đại sư huynh sẽ đảm nhiệm việc dạy tỷ.”

Việt Cẩm “Ồ” một tiếng, lúc sau mới hỏi: “Lần này chỉ có mỗi mình ta được tiến vào nội môn thôi à?”

Cậu ta tức thì lắc đầu: “Còn có La sư huynh nữa. La sư huynh cũng lọt vào mắt một vị trưởng lão nội môn và đã được người thu làm đồ đệ. Huynh ấy còn vào trước tỷ nửa tháng cơ.”

Việt Cẩm thầm nghĩ: Mệnh lệnh để nàng tiến vào nội môn ban ra mười ngày trước, vậy thì La sư huynh vừa quay về đã nhận được mệnh lệnh rồi… La Liệt tiến vào nội môn chắc hẳn là việc mà các bậc trưởng bối đã quyết định từ trước, chỉ đợi thêm một lý do nữa mà thôi. Còn nàng… tốc độ tu luyện mặc dù không phải là chậm, nhưng hẳn cũng không nhanh đến nỗi bề trên dễ dàng quyết định thu nàng làm đệ tử nội môn… Xem ra, lời đồn về Giới Luật trưởng lão không phải chỉ là lời bóng gió.

Suy nghĩ của Việt Cẩm nói ra thì dài, nhưng chỉ lướt qua trong một chớp mắt, nàng lại quay sang hỏi gã đệ tử họ Ngô: “Phòng ở trên Phi Loan Phong đã sắp xếp xong chưa?”

Cậu ta cười giả lả: “Tất thảy đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi sư tỷ lên đó nữa thôi! Nếu sư tỷ có đồ gì nặng không chuyển lên được, xin cứ phân phó, hiện nay không biết có bao nhiêu đệ tử muốn nhờ phúc sư tỷ để được vào nội môn tham quan một lần đâu!”

Việt Cẩm nhẹ cười: “Vậy làm phiền đệ gọi thêm mấy người nữa.” Tất nhiên nàng cũng không quên đưa cho cậu ta một chiếc túi thêu.

Gã đệ tử họ Ngô đưa tay ra nhận mà đầu óc vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì, lúc túi chạm đến tay hắn mới hiểu ra, tức thì mặt mày rạng rỡ, ân cần nói: “Sư tỷ khách sáo quá, sư tỷ đợi một lát nhé, đệ gọi thêm người nữa đến ngay!”

Nói xong, hắn liền chạy như bay về nơi các đệ tử tụ tập – Triều Phượng Viện.

Việt Cẩm cũng nhanh chóng đi về chỗ ở của mình ở ngoại môn, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng có kẻ hừ lạnh: ‘Tiểu nhân đắc chí!”

Việt Cẩm ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Hứa Nham đang dẫn theo một đám người bước đến, tiếng hừ lạnh lúc nãy là của nữ tử đi bên cạnh Hứa Nham. Chỉ có điều, trừ tiếng hừ đó ra, những người khác trong đám này mặc dù sắc mặt nhăn nhó, khó coi nhưng không có bất cứ kẻ nào lên tiếng phụ họa. Nhất thời Hứa Nham và cô gái bên cạnh hắn ta tức đến tái mặt, nhưng cũng không tiện nói thêm gì.

Việt Cẩm chuyển hướng, đến trước mặt đám Hứa Nham, chắp tay cung kính chào: “Hứa sư huynh.”

Vốn đang tái mặt vì tức, Hứa Nham bỗng sững người, tay trái theo bản năng cũng đưa lên, nhưng đến giữa chừng thì ngừng lại, chỉ cảm thấy bất luận là đỡ hay không đều có vẻ không thích hợp.

Đúng lúc này, Hứa Nham nghe thấy một giọng nói khẽ vang lên bên tai: “…Sư muội…”

Lạnh toát sống lưng, hắn đột nhiên nhìn về phía Việt Cẩm, quả nhiên thấy môi Việt Cẩm khẽ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Truyền âm?… Đến cả phép thuật này nàng ta cũng học được? Sắc mặt Hứa Nham u ám như tro tàn, lại nghe giọng nói vang lên bên tai mình:

“Mặc dù muội nhập môn muộn hơn sư huynh, lúc này chẳng qua chỉ là đi trước sư huynh một bước mà thôi. Sư huynh hà tất cứ chăm chăm nhìn vào mình muội như thế? Trừ phi…”

Giọng nói bên tai thoáng dừng lại, Hứa Nham nhìn về phía Việt Cẩm, thấy khóe môi nàng nhếch lên đầy chế giễu:

“Trừ phi tầm mắt của sư huynh cũng chỉ đến độ đấy thôi!”

Sắc mặt Hứa Nham đen như Bao Công, các ngón tay đã nổi đầy gân xanh.

Việt Cẩm thu hồi phép thuật, vẫn giữ tư thế hành lễ, nói thành tiếng với Hứa Nham: “Năm đó khi Việt Cẩm mới gia nhập sư môn, còn nhớ rõ sư huynh đã từng chiếu cố muội về mọi mặt, hôm nay muội cố tình đến để nói lời cảm tạ với sư huynh.”

Hứa Nham im lặng không đáp. Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng đưa tay đỡ Việt Cẩm đứng lên: “Hôm nay ta phải gọi ngươi là sư tỷ mới đúng.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của nữ tử đứng cạnh Hứa Nham đột nhiên tái mét, ánh mắt cô ta nhìn Hứa Nham đong đầy sự đau lòng, nhưng khi nhìn sang Việt Cẩm đã ngùn ngụt lửa giận.

May mà Hứa Nham đã tiếp lời: “Nhưng tương lai còn dài, chắc gì không có ngày cô lại gọi ta là sư huynh lần nữa.”

Nghe vậy, sắc mặt nữ tử kia có chút dịu lại, lúc quay sang Hứa Nham lần nữa, trong đôi mắt đã ánh lên vẻ rạng ngời, nhưng khi nhìn lại Việt Cẩm, ánh mắt vẫn ngùn ngụt lửa giận, thi thoảng toát lên nét lạnh lùng băng giá. Việt Cẩm có chút bất ngờ, trong lòng tự hỏi không ngờ cô ta lại có thể thể hiện hai trạng thái tâm lí hoàn toàn đối lập một cách rõ ràng đến thế.

Việt Cẩm không bận tâm đến cô ả thêm nữa , chỉ gật đầu với Hứa Nham nói hai tiếng: “Cáo từ.”

Hứa Nham khẽ cúi người, không tự tin, cũng không cao ngạo: “Sư tỷ đi thong thả.”

Bản nhạc đệm ngắn ngủi qua đi, đợi đến khi Việt Cẩm về đến Văn Lan Lâu thì gã đệ tử họ Ngô kai đã dẫn theo mấy sư đệ, sư muội đứng chờ ở bên ngoài rồi.

Thấy Việt Cẩm đi đến, mấy sư đệ sư muội tranh nhau đưa lời hỏi thăm:

“Sư tỷ! Nghe nói tỷ sắp phải đi rồi, đệ có món quà tặng tỷ, là dược liệu mười năm tuổi…”

“Sư tỷ! Muội ngưỡng mộ tỷ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt, miếng ngọc bội này là nhà muội…”

Việt Cẩm cau mày, đứng yên tại chỗ bình thản đáp: “Được rồi!”

Xung quanh tức thì yên tĩnh lại.

Việt Cẩm gọi gã đệ tử họ Ngô đang bị vây giữa đám người kia ra, sau đó đi thẳng về phía Văn Lan Lâu.

Gã đệ tử họ Ngô đắc ý ra mặt, nối gót theo sau Việt Cẩm mấy bước rồi mới quay lại gọi đám người phía sau: “Vào nhanh lên, yên lặng một chút!”

Cánh cửa của tòa lầu mở ra, mọi người nối đuôi nhau lũ lượt tiếng vào, các nam đệ tử còn chưa kịp nói gì thì một tiếng reo khe khẽ của nữ đệ tử nào đó đã vang lên: “Là Linh Lung Thiên Địa của Linh Lung Phường?”

“Còn có hồ lô Như Ý của Như Ý Phường!”

“Bàn cờ Tinh La của Thiên Tinh Các!”

“Tố Nữ Thiên Bạch của Cẩm Tú Uyển!”

Vô số những tiếng trầm trồ vang lên không ngớt, sự ngưỡng mộ trong mắt các nữ đệ tử càng lúc càng tăng, đột nhiên, một nam đệ tử bỗng kêu lên: “Mọi người mau lại mà xem này! Là ngũ phẩm phi kiếm của Kim Tôi Lâu!”

Một nam đệ tử run lên, thể hiện sự chấn động trong tâm trạng người nói: “Đây là, đây là đan dược tức phẩm, giả như có mấy trăm viên tinh thạch cũng chưa chắc đã mua được…”

Tất cả mọi người ai nấy đều nghẹn lời, nhất tề quay sang nhìn Việt Cẩm.

Việt Cẩm thong thả gật đầu: “Nói xong rồi thì bắt đầu chuyển đồ đi.”

Cả phòng yên tĩnh không một tiếng động, cuối cùng gã đệ tử họ Ngô ho lên một tiếng, miễn cưỡng thu lại ánh mắt đang dán lên phi kiếm sáng loáng ánh vàng treo trên tường, nói: “Mọi người chuyển đồ nhanh lên, đừng bắt sư tỷ phải đợi!”

Thế là nhao nhao hết cả, các nữ đệ tử tranh nhau bê những bàn cờ Tinh La hay Tố Nữ Thiên Bạch mà mình có mơ cũng không mua nổi, còn các nam đệ tử thì lại vì hai món phi kiếm với pháp khí ngũ phẩm kia mà tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, lông mày dựng ngược, mắt nhìn nhau tóe lửa.

Việt Cẩm nhìn lướt qua mọi người một lượt rồi một mình lên lầu hai, thu dọn những thứ thực sự quan trọng của nàng.

Cùng lúc đó, trong đình Kiến Thúy trên Phi Loan Phong.

Đình Kiến Thúy được xây dựng trên đỉnh Phi Loan Phong, nói là đình, nhưng nó chỉ là một hòn đá khổng lồ năm chênh vênh trên một mỏm núi, xung quanh hoàn toàn không có gì che chắn, trông như có thể rơi xuống , tan thành cát bụi bất cứ lúc nào.

Gió núi ào ào, mây đen cuồn cuộn. Trên Phi Loan Phong thường ngày vốn quạnh quẽ, bỗng dưng xuất hiện một người, người đó lắc mình một cái, đứng trên đình Kiến Thúy, cũng chính là hòn đá khổng lồ kia, tay nắm chặt một thanh kiếm.

Đây là thanh trường kiếm băng lam, bao bọc quanh thân kiếm là một lớp hàn khí dày đặc, bên trong thân kiếm có ánh sáng chuyển động, theo sự tiếp xúc của nam tử, thân kiếm rung lên, chốc chốc lại phát ra những âm thanh leng keng lảnh lót.

Hòn đá khổng lồ chênh vênh bắt đầu rung lên.

Nam tử không hề để tâm, đứng im lặng trong giây lát, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng pha nét tàn nhẫn, tà áo trắng như tuyết: “Thiên Tinh Các, Như Ý Phường… ngũ phẩm phi kiếm, pháp bảo, đan dược tứ phẩm? Hừ?”

Sau tiếng hừ lạnh, hòn đá khổng lồ đột ngột lăn xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Nam tử áo trắng vung kiếm, cả người lơ lửng giữa không trung, tà áo phấp phới bay trong gió, chớp mắt đã biến mất giữa các tầng mây. Nhanh như kinh hồng, uốn lượn như du long.

Cho đến lúc này, hòn đá khổng lồ mới chỉ rơi xuống được chừng mấy thước bỗng dưng dừng lại, từ tâm tảng đá bỗng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt rồi mất. Nhìn kĩ, liền phát hiện ra tảng đá vốn nguyên vẹn giờ đã bị chia làm hai nửa. Rồi hai nửa đó rơi xuống, phải rất lâu sau đó mới có tiếng va đập vọng lên.

Cùng lúc đó nam tử áo trắng đã mất hút trong chín tầng mây tự lúc nào.

Phi Loan Phong nằm ở mé tây Bồng Sơn, sừng sững giữa trời, cao đến tận mây, từ lưng chừng núi trở lên là chốn các đệ tử của chưởng môn ở.

Chưởng môn Thiên Kiếm Môn không phải là người thích nhận đệ tử bừa bãi, nếu tính cả Việt Cẩm mới được nhận thì đến nay chỉ có sáu bảy đồ đệ mà thôi. Phi Loan Phong vì thế mà trống quá nửa, Việt Cẩm nhanh chóng chọn tòa lầu có vị trí không quá đẹp, nhưng rộng rãi, lại nối liền với một vùng rừng rậm mênh mông.

“Sư tỷ quyết định chọn chỗ này chứ?” Đệ tử phụ trách trông coi phòng trên Phi Loan Phong nhìn Việt Cẩm cất tiếng hỏi.

Việt Cẩm gật đầu rồi chìa ngọc bài đại diện cho thân phận đệ tử nội môn của mình cho hắn.

Gã đệ tử nhận lấy, bắn một pháp quyết về phía ngọc bài, chỉ thấy một luồng ánh sáng bừng lên, một nửa ánh đỏ lúc sáng lúc tối, hừng hực như lửa; một nửa sương trắng lượn lờ, âm u lạnh lẽo như băng. Hai thứ ánh sáng đặc biệt đó quấn lấy nha, bắn về phía cấm chế hình đỉnh Phi Loan Phong thu nhỏ đang lơ lửng giữa không trung.

Gã đệ tử trông coi phòng ốc sau khi nhìn thấy cấm chế của tòa lầu Việt Cẩm mở ra, vừa trả lại ngọc bài cho Việt Cẩm, vừa nói với giọng ngưỡng mộ xen lẫn tò mò: “Việt sư tỷ, tỷ là băng hỏa song thuộc tính à?”

Việt Cẩm còn chưa trả lời thì đã nghe thấy bên cạnh có tiếng cười nói: “Chọn Quán Nhật Lâu ở lưng chừng núi à? Chỗ tốt đấy.” Người đó dừng lại một chốc rồi lại cất tiếng hỏi: “Đã định đặt tên là gì chưa?”

Việt Cẩm buột miệng đáp: “Văn Lan Lâu.” Nói xong, mới quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy một nam tử ăn mặc theo kiểu thư sinh, ôn tồn nhã nhặn đi tới.

“Thì ra là nhị sư huynh.” Việt Cẩm lập tức cúi người hành lễ.

Người đang bước tới nhìn Việt Cẩm một cái, mỉm cười nói: “Sư muội khách khí rồi. Bây giờ muội định về Văn Lan Lâu sắp xếp đồ đạc à?”

Việt Cẩm chưa kịp đáp lời thì nhị sư huynh lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Như thế cũng được. Chỉ là đại sư huynh nghe tin muội ra khỏi động nên đang đợi muội ở phía trước.”

Nghe đến đó, Việt Cẩm mỉm cười đáp: “Thật không dám để đại sư huynh phải đợi lâu.”

Nhị sư huynh nghe vậy cười khẽ: “Sư muội đã biết đường chưa? Nếu chưa biết, ta có thể dẫn muội đi.”

Mặc dù trong lòng vô cùng kinh ngạc trước sự ân cần bất ngờ của nhị sư huynh, nhưng Việt Cẩm không để lộ ra ngoài, chỉ nhẹ nói: “Thế thì đành để nhị sư huynh vất vả một chuyến vậy.”

Nhị sư huynh mỉm cười hết sức thoải mái: “Có mỹ nhân bên cạnh thì có gì mà lo vất vả hay không chứ.”

Dứt lời, nhị sư huynh liền đi nhanh lên phía trước dẫn đường.

Suốt dọc đường, hai người một trước một sau cưỡi hạc phi hành, đa phần chỉ tán gẫu về một vài môn phái, phong cảnh hoặc giả thảo luận về một số chuyện thú vị nơi thế tục, nhìn bề ngoài có thể coi là trò chuyện ăn ý, vui vẻ.

Đi khoảng hai khắc, nhị sư huynh điều khiển bạch hạc hạ xuống rồi chỉ về tòa lầu hoa cỏ um tùm, rậm rạp nhưng lại thiếu hơi người trước mặt, nói: “Đây chính là chỗ ở của đại sư huynh. Bạch hạc suy cho cùng vẫn khá chậm, sư muội biết ngự kiếm phi hành đúng không?”

Việt Cẩm đưa mắt nhìn khắp một lượt xung quanh, nhớ lại con đường đã qua rồi đáp: “Muội có biết sơ sơ.”

Nhị sư huynh thấy vậy liền tấm tắc khen ngợi: “Mới chỉ là đệ tử ngoại môn mà sư muội đã biết những thứ này, quả là hiếm có! À, phải rồi, ta nghe nói sư muội và Ngôn sư đệ từng có chút hiểu lầm phải không?”

Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi? Việt Cẩm mặt không đổi sắc: “Không phải hiểu lầm, chỉ là không hợp thôi.”

Nhị sư huynh có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi lập tức mỉm cười, nói: “Theo môn quy, đệ tử nội môn không được phép trực tiếp làm gì đệ tử ngoại môn. Chỉ là sư muội đã nhập nội môn rồi… tính tình Ngôn sư đệ lại quá ngay thẳng, cương trực, mấy ngày nữa chắc sẽ tới tìm muội. Sư muội không cần phải để ý, cứ đóng cửa không tiếp là được.”

Có thứ cảm xúc không tên lóe lên trong mắt, Việt Cẩm gật đầu: “Đa tạ Nhị sư huynh, muội hiểu rồi.”

“Nếu vậy ta không làm phiền sư muội nữa.” Nói xong, nhị sư huynh vung tay áo, phi kiếm sau lưng bay lên, thoắt cái đã đưa nhị sư huynh ngự kiếm bay đi ngàn dặm.

Việt Cẩm đi đến trước tòa lầu, cất tiếng chào lớn: “Đệ tử mới nhập môn Việt Cẩm bái kiến đại sư huynh!”

Trên ngọn núi tĩnh mịch, giọng nàng vang rất xa, sau khi lặp lại ba lần, Việt Cẩm chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, có thứ ánh sáng rất nhạt lóe lên trước mắt.

Biết là cấm chế khu nhà đã mở, Việt Cẩm liền sải bước đi thẳng đến trước tòa lầu ở phía cuối khu nhà, đang định giơ tay lên gõ cửa thì cánh cửa gỗ vốn đóng tức thì mở ra theo động tác giơ tay lên của nàng,

Việt Cẩm thoáng sững lại rồi nhanh nhẹn bước vào trong.

Trong giới tu đạo có ngàn vạn môn phái lại tán tu vô số, duy có Thiên Kiếm Môn luôn được coi là cánh chim đầu đàn, là ngọn Thái Sơn sừng sững trong giới tu đạo. Bởi vậy, hễ nhắc đến tuổi trẻ kiệt xuát đương nhiên nhắc đến người của Thiên Kiếm Môn. Điển hình trong các đệ tử của chưởng môn, ba năm trước nhị sư huynh hạ sơn tiệu diệt yêu quái, giết chết ác giao gây họa bên bờ sông Phần Thủy, được dân chúng xưng tụng, danh chấn một phương. Lại như tam sư tỷ, năm năm trước ngàn dặm đuổi giết Hắc Hà song yêu, ròng rã hơn một năm trời, cuối cùng cũng khiến cho hai kẻ bại hoại tu luyện tà pháp, cướp đoạt đạo căn để tu luyện kia mất mạng dưới kiếm. Suốt một thời gian dài, tam sư tỷ được các môn phái vừa và nhỏ trên giang hồ truyền tai nhau, không ngớt lời ca ngợi. Hoặc như đệ tử thứ tư của chưởng môn, mặc dù bản tính ngông cuồng, cao ngạo, nhưng công phu đích thực rất cao, đứng trên hẳn lớp thanh niên đồng bối, bắt đầu từ năm năm trước, mỗi năm lại dành nửa thời gian xuống núi hành tẩu, yêu ma tà đạo táng thân dưới tay nhiều không kể siết, đồng thời cũng khiến cho đám yêu ma mỗi lần nhắc đến đều sợ hãi thất sắc… Trong số những cái tên nổi như cồn này chỉ duy nhất không nhắc đến đại đệ tử của chưởng môn Thiên Kiếm Môn.

Không phải vì không có sự tích để truyền tụng, mà chỉ là không cần thiết phải truyền tụng.

Truyền thuyết về đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn có từ rất nhiều năm về trước. Nghe nói, đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn là một thiên tài tu luyện ngàn năm hiếm gặp. Đại đệ tử đã tiêu diệt được con yêu quái mà các chưởng môn đều phải bó tay.

Nghe nói, đại đệ tử mỹ mạo như tiên nhưng ghét ác như thù.

Nghe nói, tu vi của đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn đã đạt đến Nguyên Anh, có thể so với trưởng lão của các môn phái lớn.

Nghe nói, chỉ luận riêng về tu vi, đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn đã có thể thay thế cho sư phụ của mình.

Bao nhiêu truyền thuyết như thế, Việt Cẩm ít nhiều cũng nghe được một chút. Nàng nhìn người đứng trước mặt mình với một sự tò mò mà chính bản thân cũng không phát hiện ra, thấy đối phương chắp tay sau lưng đứng đó, toàn thân kiếm khí ngút trời, dáng vẻ cô độc, ngạo nghễ, hai tay trắng như ngọc, áo bào tinh khôi hơn tuyết, tóc đen như mực, khuôn mặt…

Việt Cẩm không nhìn được mặt của đối phương, bởi vì hắn đứng quay lưng lại với nàng.

“Quyển thứ ba, hàng thứ ba trên giá sách.” Trong phòng đột ngột vang lên giọng nói lạnh lùng.

Việt Cẩm thoáng kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh giá sách, lấy cuốn sách mà vị đại sư huynh vừa nhắc đến.

“Tu luyện.” Lời lẽ ngắn gọn, cực kỳ súc tích.

Việt Cẩm nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày, nàng nhìn vị đại sư huynh đứng quay lưng về phía mình: “Ý của sư huynh là ở đây…?

“Ngay lập tức.” Vẫn như cũ, chỉ là những câu rất ngắn gọn.

Việt Cẩm nhíu mày, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng. Cầm cuốn sách, nàng đi đến bồ đoàn bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, sau khi đọc một lượt liền nhắm mắt lại, chỉ một lát đã nhập vào trạng thái tu luyện.

Căn phòng tức thì lại chìm vào im lặng. Rất lâu sau, mùi trầm hương dùng để ổn định tâm thần bỗng bay lên.

Rất lâu sau nữa, tay áo của vị đại sư huynh đứng quay lưng lại với Việt Cẩm rung lên.

Vốn đang đắm chìm trong tu luyện, Việt Cẩm chỉ thấy tâm thần chấn động rồi bất giác thoát khỏi trạng thái tu luyện không tạp niệm không theo sự kiểm soát của nàng, suy nghĩ nhất thời đang mông lung, chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên:

“Đến cửa nào rồi?”

“Huyền Xung.” Việt Cẩm trả lời theo quán tính.

“Huyền Xung?” Giọng đại sư huynh vẫn lạnh lùng như trước, không biết ngày thường có phải vẫn như vậy không, “Với tư chất này thì muội không thể chỉ trong mấy năm nhập môn mà có được tu vi hiện tại.”

Trong thoáng chốc , Việt Cẩm không hiểu nam tử trước mắt này đang nói cái gì , cuối cùng nàng cũng đã có thể nhìn rõ khuôn mặt người đó .

Dung mạo tuyệt thế , đồng tử dị sắc.

“…Ý của đại sư huynh là gì?” Lúc lau sau, Việt Cẩm mới bàng hoàng cất tiếng.

Đại sư huynh nhìn Việt Cẩm, mắt hắn có màu xanh nhạt, rất đặc biệt, như thể được điêu khắc từ một khối ngọc nhẵn mịn mà thành, hắn chỉ nhẹ đáp: “Ta nói gì chắc muội hiểu.”

Việt Cẩm nghe thế bật cười: “Đại sư huynh nghi ngờ muội dùng thủ đoạn bất chính để nâng cao công lực, thậm chí…”

Ánh mắt đại sư huynh đột ngột lạnh lẽo.

Nụ cười của Việt Cẩm phút chốc trở nên gượng gạo: “Chưa nói đến chuyện muội có năng lực tìm thấy mấy thứ pháp quyết, đan dược làm tăng tốc độ tu luyện hay không, cho dù có thì trừ phi muội không biết những thứ đó đều là của bàng mô tà đạo, là chướng ngại cho việc đạt thành đại đạo sau này. Những lời vừa rồi của đại sư huynh chẳng phải là đang nghi ngờ đến những đạo lý cơ bản này mà muội cũng không hiểu? Huynh cho rằng muội vì hư danh nhất thời, chỉ mong tu luyện nhanh chóng mà lấy ngàn vạn năm trường sinh, tiêu dao sau này ra để đặt cược. Đại sư huynh cho là…”

Giọng Việt Cẩm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng rốt cuộc nàng cũng bùng nổ, nét mặt lẫn giọng nói đều trở nên hết sức nghiêm nghị:

“Sư huynh cho rằng muội ngu ngốc đến thế sao?”

Trong một khắc, Việt Cẩm thấy nam tử trước mặt mình khẽ nhíu mày.

Việt Cẩm nghiêm mặt đứng dậy nói: “Cáo từ!” Đại sư huynh cũng không nói một lời ngăn cản.

Nàng phất tay áo, quay đầu đi thẳng. Mãi cho đến khi ra đến cổng viện, Việt Cẩm mới nghe thấy giọng nói bình thản vang lên phía sau mình:

“Sau này cứ cách ba ngày, vào giờ Thìn đến đây.”

Bước chân Việt Cẩm không hề chậm lại, trong thoáng chốc đã mất hút nơi góc đường, không thấy bóng hình đâu nữa.

Trong Cảnh Viên, đại sư huynh vẫn đứng bên cửa sổ, tầm mắt dừng lại nơi sách rơi vung vãi.

Mày hắn khẽ cau.

Trên lưng chừng Phi Loan Phong có một diễn võ trường, đúng như tên gọi, đây là nơi để chúng đệ tử thi đấu, cọ xát với nhau.

Nơi hoa cỏ tốt tươi, cầu tre uốn lượn, vừa là chỗ ở của các đời chưởng môn, vừa là nơi tọa lạc của các phái tiên gia. Thế nên, Phi Loan Phong được liệt vào danh sách địa điểm có cảnh sắc thay đổi theo từng bước chân, vừa có sự hùng vĩ bao la của cô phong tuyệt nhân, vừa có sự đẹp đẽ tinh xảo của gấm hoa. Tiếc rằng lúc này những cảnh vật đó đều không thể lọt vào mắt Việt Cẩm.

Suốt dọc đường đi như bay, vừa đến lưng chừng núi, qua một ngã rẽ, Việt Cẩm liền thấy trong diễn võ đường lộ thiên có mấy kẻ đứng người ngồi, hình như đang nói chuyện, trong đó có nhị sư huynh, người đưa nàng lên núi trước đó, cũng có Ngôn sư huynh nàng từng gặp trước đây, và một nữ tử nàng không quen, dung mạo xinh đẹp, nét mặt lạnh lùng. Nàng đoán chắc là tam sư tỷ.

Bước chân của Việt Cẩm chậm dần.

Đúng lúc đó, nhị sư huynh quay đầu lại thì thấy Việt Cẩm đang đi tới, bèn mỉm cười đưa lời chào hỏi: “Tiểu sư muội đã xuống rồi à?”

Tam sư tỷ xinh đẹp cũng quay sang, mặc dù không lên tiếng, nhưng thần sắc nàng ta cũng dịu lại, rồi khẽ gật đầu với nàng.

Cuối cùng là Ngôn sư huynh đang ngồi xếp bằng, cũng chính là nam tử áo trắng trong đình Kiến Thúy lúc trước. Vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, hai mắt nhắm chặt, không để tâm gì đến Việt Cẩm.

Việt Cẩm đi đến bên diễn võ đường, hành lễ với mấy người bọn họ: “Nhị sư huynh, tam sư tỷ, tứ sư huynh.”

Ngôn sư huynh vẫn tỏ thái độ phớt lờ, tam sư tỷ khẽ “ừ” một tiếng. Chỉ có nhị sư huynh là mỉm cười hỏi Việt Cẩm: “Muội gặp đại sư huynh rồi à? Thấy thế nào?”

Việt Cẩm cười nhẹ, đáp: “Đa tạ nhị sư huynh quan tâm, đại sư huynh dạy muội rất tận tâm, nghiêm túc.”

Nhị sư huynh nghe vậy lại nói: “Đại sư huynh xưa nay tính tình luôn thế, hơi lạnh lùng, nhưng rất có trách nhiệm.” Nói xong, nhị sư huynh cũng không dài dòng, giới thiệu với Việt Cẩm, “Đây là Linh Phi sư tỷ, nhập môn sớm hơn muội mười năm, hình như cũng hơn muội mười tuổi, phải không nhỉ?” Nhị sư huynh quay sang hỏi Chúc Linh Phi.

Chúc Linh Phi hờ hững đáp: “Muội sinh vào năm Lệ Đế thứ hai mươi ba.”

Việt Cẩm khẽ cười, nói: “Năm đó khi được mang lên núi, muội còn quá nhỏ, không nhớ rõ nữa, chỉ biết trước lúc nhập môn, lúc kiểm tra căn cốt, sư phụ bảo muội mới mười tuổi.”

Nhị sư huynh nghe vậy thì “Ồ” một tiếng: “Vậy song thân của sư muội…”

“Bị thất lạc giữa lúc chiến loại. Khi ấy muội còn nhỏ, thực sự chẳng còn nhớ được gì.” Việt Cẩm từ tốn đáp.

Nhị sư huynh thử dài một tiếng rồi không nói gì thêm nữa thay vào đó chỉ và nam tử đang nhắm mắt ngồi thiền, nói với Việt Cẩm: “Đây là Ngôn sư huynh. Trước đây hai người có đôi chút hiểu lầm, nhưng bây giờ mọi người đều đã vào nội môn, lại cùng là đệ tử của tôn sư, những chuyện linh thú ngày nào đừng tính toán chi nữa. Chung quy cũng chẳng phải chuyện to tát gì…”

Nhị sư huynh còn chưa nói xong bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên, chính là giọng Ngôn sư huynh, người vốn đang nhắm mắt ngồi xếp bằng một bên.

Hắn mở mắt nhìn Việt Cẩm, đôi mắt lạnh lẻo như hàn tinh: “Ngươi dựa vào cái gì mà vào được nội môn?”

Nghe hỏi, Việt Cẩm không tránh khỏi nổi giận.

Nhị sư huynh cũng tức giận gằn tiếng: “Tả Ngôn Chấp , đệ nói cái gì thế hả?”

Tả Ngôn Chấp đột ngột đứng dậy, thế như kiếm sắc rời vỏ, kiếm khí bắn ra bốn phía, kình phong cắt da cắt thịt. Ánh mắt hắn đảo qua nhị sư huynh, lạnh nhạt không chút tình cảm: “Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì cứ làm, đừng có kéo đệ vào.”

Trong mắt nhị sư huynh thoáng chốc lóe lên một tia sợ hãi khó hiểu, mặt lại càng phẫn nộ: “Tả Ngôn Chấp, đệ…”

“Nhị sư huynh.” Việt Cẩm thấy thế vội lên tiếng ngắt lời nhị sư huynh.

Cơn giận của nhị sư huynh thoáng dịu lại: “Tiểu sư muội?”

Tốc độ trở mặt nhanh chóng đó không tránh khỏi đôi mắt của Việt Cẩm, nàng cười thầm quay sang Tả Ngôn Chấp, dù một bụng tức giận, nhưng trên mặt lại thể hiện nét thong dong.

“Ngôn sư huynh, huynh hỏi muội dựa vào cái gì mà vào được nội môn… Vậy chẳng hay, Ngôn sư huynh cho rằng mình dựa vào cái gì mà vào được nội môn?”

“Dựa vào kiếm trong tay, dựa vào cảnh giới luyện đan.” Tả Ngôn Chấp trả lời đầy kiêu hãnh.

Việt Cẩm gật đầu: “Thì muội cũng như thế.”

Ánh mắt Tả Ngôn Chấp bỗng chốc lạnh lẽo.

Nhị sư huynh cùng tam sư tỷ từ đầu đến giờ chỉ nói đúng một câu đều tỏ thái độ hết sức kinh ngạc.

Ngược lại, Việt Cẩm rất bình thản, như thể không biết những lời mình vừa nói có thể đem lại hậu quả gì?

Lát sau, Tả Ngôn Chấp nói bằng giọng lạnh như băng: “Ngươi có ý gì?”

“Sư huynh không hiểu ư?” Việt Cẩm hỏi lại, nhìn hai người bên cạnh, trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười, nói tiếp: “Ý của muội là nếu sư huynh đã cho rằng muội không đủ tư cách vào nội môn, đồng thời sư huynh lại lấy làm kiêu hãnh vì cảnh giới kiếm thuật của mình… Vây chi bằng huynh và muội tỷ thí một phen, xem xem sư huynh và muội, ai có tư cách làm đệ tử nội môn hơn.”

Tả Ngôn Chấp nghe thế khẽ gật đầu: “Được, được lắm. Ta không biết…” Hắn gằn từng chữ rồi cười rộ lên một cách khác thường, hiển nhiên đã cực kỳ tức giận: “Ta không biết rằng sư muội lại tự tin vào bản thân mình như thế!”

“Sư huynh nặng lời rồi. Muội chẳng qua chỉ trả lời theo cách nghĩ của sư huynh mà thôi.” Việt Cẩm đáp lại.

Sắc mặt Tả Ngôn Chấp âm u như trời sắp nổi giông, cuối cùng hắn cất giọng hỏi như xác định: “Ngươi muốn tỷ thí với ta?”

“Ba tháng sau, trên đỉnh Thiên Đô, trước mặt tất cả các đệ tử Thiên Kiếm Môn, sư huynh thấy thế nào?” Việt Cẩm trực tiếp đưa ra đáp án.

Tả Ngôn Chấp nắm chặt trường kiếm lạnh như băng, trong chớp mắt, vẻ mặt hắn lại thờ ơ như trước: “Nếu ngươi đã nói vậy thì trong trận đấu ấy sinh tử tự chịu, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.”

Nhị sư huynh nghe thế, hai mày nhíu chặt. Tam sư tỷ Chúc Linh Phi đứng bên nãy giờ cũng khẽ nhíu mày. Cả hai đang định mở miệng đưa lời khuyên giải thì Việt Cẩm đã quả quyết trả lời:

“Nếu đã là tỉ thí trên đỉnh Thiên Đô thì chuyện sinh tử muội đương nhiên sẽ tự chịu, nào dám mong sư huynh nương tay.”

Tả Ngôn Chấp nghe vậy phất tay áo, không nói thêm một lời, ngự kiếm bay đi.

Sau đó, Chúc Linh Phi cũng nhẹ nhàng cất tiếng : “Nhị sư huynh, muội đi trước đây.”

Nhị sư huynh lúc này mới nhìn Việt Cẩm mà than rằng: “Tiểu sư muội, trước đó huynh đã nói với muội về tính tình của Ngôn sư huynh rồi. Muội hà tất phải đối chọi gay gắt không ai nhường ai với đệ ấy làm gì?” Hắn thở dài não nề, lại : “Chuyện năm đó, muội cũng không hoàn toàn đúng.”

Việt Cẩm khẽ cười: “Chuyện năm đó là yêu lang muội nuôi ăn mất linh thú mà Ngôn sư huynh vừa mang về định thuần dưỡng. Người ngoài nhìn vào đương nhiên muội sai. Nhưng năm đó, rốt cuộc ai đúng ai sai khó mà nói cho rõ ràng được. Hơn nữa, tình huống vừa rồi chẳng qua là Ngôn sư huynh muốn tính toán rõ ràng lại chuyện năm đó với muội, và muội ngược lại cũng muốn làm rõ với Ngôn sư huynh. Chỉ có vậy mà thôi.”

Nhị sư huynh nghe xong liền biết chuyện này không còn cách nào khuyên giải.

Việt Cẩm cũng lập tức chắp tay chào nhị sư huynh: “Hôm nay thật làm phiền sư huynh, muội xin phép cáo từ trước, hai ngày nữa sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, muội nhất định sẽ đăng môn cảm tạ sư huynh.”

Nói xong nàng xoay người, quay về chỗ ở mới của mình. Trong lòng thầm nghĩ thực ra nàng hà tất phải cùng hắn đối chọi gay gắt không ai chịu nhường ai như thế? Hôm nay nhường một bước cũng không phải là không thể. Nhưng phải biết rằng, trên thế gian này không có bức tường nào không lọt gió. Nếu những lời đối đáp đó truyền ra ngoài, biết đâu sau này nàng và ai đó xảy ra xung đột, người ta lại bắt nàng phải nhượng bộ thì sao? Lúc ấy liệu nàng có thể tiếp tục nhường hay không?

Nếu không, họ lại lấy chuyện hôm nay ra nói.

Nếu nhường, hôm nay nhường một bước, ngày mai nhường một bước, thì phải nhường đến mức nào mới là giới hạn cuối cùng?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Việt Cẩm dần trở nên lạnh lẽo.

Trên thế gian này quả nhiên không có bức tường nào không lọt gió.

Vào ngày thứ sáu Việt Cẩm vào nội môn, cũng là ngày thứ sáu tin tức nàng và Tả Ngôn Chấp tỷ võ trên đỉnh Thiên Đô được truyền đi. Lần thứ ba đi ra từ Cảnh Viên của đại sư huynh, nàng nghe thấy đám đông đang thì thầm bàn tán về những lời đánh giá của đại sư huynh dành cho mình trong ngày đầu tiên gia nhập nội môn: Tư chất không theo kịp tiến cảnh, đã sử dụng thủ đoạn bàng môn tà đạo.

Đương nhiên, câu nói này đã qua bao lần tam sao thất bản mà thành như thế này:

“…Đáng buồn thay, tài năng của cô ả Việt Cẩm kia còn thua xa mức bình thường! Vào được nội môn chẳng qua là do nịnh bợ Giới Luật trưởng lão, lại thêm dựa hơi Chấp Kiếm trưởng lão năm xưa đưa ả về môn phái mà thôi. Còn những danh tiếng có từ trước tới nay hẳn là có người tương trợ, chứ thực ra… Haizz, thật tiếc cho thanh danh một đời của Chấp Kiếm trưởng lão!” Người vừa nói thở dài một tiếng thay cho lời kết.

Lúc này, Việt Cẩm đang trên đường về nơi luyện kiếm, nghe thấy những lời đó chỉ cười xòa rồi đi tiếp, lại nghĩ bụng tuy rằng câu nào câu nấy đầy mùi ganh tỵ, nhưng ít nhất cũng có điểm đúng.

Năm đó quả thực Chấp Kiếm trưởng lão không nên mang nàng về môn phái. Tiếc thay cho thanh danh một đời của ông.

Đêm đã về khuya, trăng treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa xuống nhân gian thứ ánh sáng dịu nhẹ, cây cối vì thế cũng nhuốm một màu lạnh lẽo.

Văn Lan Lâu nằm ở lưng chừng Phi Loan Phong, cách đó mấy bước là một cánh rừng rậm rạp um tùm, nếu đi sâu vào trong có thể nghe thấy tiếng chảy ầm ầm bên tai. Đó chính là âm thanh của thác nước sâu phía tận cùng của cánh rừng này.

Bây giờ đã qua giờ Tý, mọi vật đều chìm trong yên tĩnh, nhưng giữa lúc tất cả đều đang chìm vào giấc ngủ, một con sói thong dong bước về phía thác nước. Nó cao ngang thân người, lông ánh bạc, con ngươi xanh thẫm, âm u, lạnh lẽo đến sởn cả gai ốc.

Con sói lúc này đang tha một túi trang phục đến bên thác nước. Bởi vì túi trang phục được nó ngậm trong miệng nên không thấy rõ rốt cuộc là trang phục gì, nhưng ít nhất nhìn từ màu sắc thì có thể đoán đó là bộ trang phục cho nữ nhân. Thả bộ trang phục xuống một chỗ khô ráo cách đầm nước sâu dưới chân thác khoảng chừng hai mét, con sói bước đi không một tiếng động, linh hoạt, nhẹ như mèo, sau khi nhìn cảnh giới khắp xung quanh một lượt, bỗng nó ngẩng đầu, hướng về phía mặt trăng, tru lên một tiếng thật dài.

Rồi có tiếng xé nước rào rào vọng tới, chỉ thấy một bóng đen bay từ dưới đầm lên rồi chuyển hướng đột ngột giữa không trung, kéo theo một chuối hạt nước trắng xóa. Cuối cùng bóng đen đó nhẹ nhàng hạ xuống bên đầm nước

Con sói vốn đang hung tợn lạnh lùng bỗng mở miệng như cười ngô nghê, nhảy phóc lên, đè người kia xuống đất, không ngừng hít hà, cái đuôi ngoe nguẩy, trông nó lúc này vô cùng thân thiết đáng yêu.

Bóng người bay từ đầm nước ra chính là Việt Cẩm. Người còn đang ướt đã bị con sói đè ngã xuống đất, nhưng nàng không hề giận, chỉ xoa đầu nói rồi nói: “Được rồi, dậy đi nào, mới có mấy ngày không gặp thôi mà, mày có thích cánh rừng này không? Tao thấy tinh thần mày hôm nay… Ồ, Huyền Xung quan ải trưởng, kiếm túng xuất Lăng Hư?” Nói mãi bỗng Việt Cẩm nhập thần lúc nào không hay, rồi buột miệng thốt lên một câu quan trọng trong pháp quyết mà nàng đang tu luyện, cũng chính là cửa ải mà nàng mãi chưa đột phá qua được.

Vừa nói đến đây, Việt Cẩm bỗng quên hẳn việc con sói còn đang đè lên người mình, giơ tay khẽ thi triển tâm pháp: “Rõ ràng là thế này, sao lại…”

Con sói đang quấn quýt quanh Việt Cẩm thấy nàng không để tâm đến mình, cảm thấy có phần bất mãn, nó đứng bật dậy, tức giận gườm gườm nhìn Việt Cẩm, hy vọng nàng có phản ứng gì đó đáp lại, nhưng chẳng có bất cứ phản ứng gì. Thế là từ bất mãn tăng lên thành phẫn nộ, con sói nghiến răng, thò móng chụp về phía trước, hòng đánh bạt bàn tay đang thi triển pháp quyết của Việt Cẩm.

Khoảnh khắc đó, trong rừng bỗng vang lên một giọng nói có phần uể oải: “Rõ ràng là như thế ư? Rõ ràng phải là thế này chứ!”

Rồi một tiếng cười mỉa vang lên, một luồng kiếm khí sượt qua má Việt Cẩm, cắt đứt sợi dây buộc tóc của nàng, cuốn theo mấy sợi tóc bị đứt bay xa.

Trong ánh kiếm ẩn chứa sức nóng của huyết tinh, đồng thời lại mang theo cái lạnh thấu xương, Việt Cẩm thoáng sững người, rồi trong một tích tắc hiểu ra, nàng không hề sợ hãi mà ngược lại, cực kì vui vẻ: “Không sai, chính là như thế!”

Cùng lúc tiếng Việt Cẩm cất lên là tiếng tru phẫn nộ của con sói. Việt Cẩm vốn đang hân hoan bỗng sững người, sự chú ý dần thoát khỏi kiếm quyết, nàng nhìn con sói vốn ở bên mình giờ đang nhe nanh giương móng, đứng chắn ngang trước mặt nàng, chiếc lưng cong lên, cổ họng thoát ra tiếng gầm gừ.

Việt Cẩm cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn. Nàng nhìn theo hướng nhìn của con sói lập tức thấy nam tử ma mị mà trước đây nàng từng có duyên gặp gỡ một lần đang đứng dựa vào cành cây, đánh giá… thân thể nàng từ trên xuống dưới một cách đầy hứng thú.

Việt Cẩm rời mắt khỏi hắn nhìn lại chính mình, mới đột nhiên vỡ lẽ.

Nhổm người dậy, Việt Cẩm bắt quyết hong khô chiếc váy ướt đang dính sát cơ thể, sau đó quay sang nói với hắn: “Cảm phiền, áo ngoài.”

Nam tử kia vốn đang cực kì hứng thú bỗng đứng ngây ra, đến cả đồng tử màu máu vốn ánh lên sự nguy hiểm mà quyến rũ lúc này lộ rõ nét thất thần, dường như không nghe rõ Việt Cẩm vừa nói gì.

Việt Cẩm kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa, đồng thời giải thích thêm: “Cảm phiền, áo ngoài, nó ở gần với huynh hơn.”

Nam tử kia tức thì hiểu ra, hắn cúi xuống nhìn chiếc áo ở trên mặt đất, đúng là nó gần với hắn hơn. Nhưng dù là thế… sao trên đời lại có một cô nương có thể tùy tiện sai bảo người không quen biết như thế chứ. Không những thế, người nàng sai lại là người trước đó còn nhìn thấy nàng để lộ da thịt… Thôi được, dẫu rằng váy áo vẫn trên người, không phải để lộ da thịt thế nhưng đường cong cơ thể cũng lộ hết cả rồi. Chẳng phải người ta vẫn nói nữ tử đến tay cũng không thể để người khác chạm vào hay sao? Phản ứng của nàng ta xem ra quá trấn tĩnh thì phải?

“Đa tạ.” Việt Cẩm lên tiếng.

Nam tử ma mị đưa áo ngoài co Việt Cẩm, lẳng lặng nhìn nàng ung dung phủi áo rồi lại ung dung mặc vào, thời khắc đó gã nam tử có cảm giác bản thân hóa thành một kẻ hầu. Đương nhiên, chuyện nàng sai hắn không quan trọng, vấn đề là cơ sao hắn theo lời sai bảo ấy mà răm rắp nhặt áo lên đưa nàng như một kẻ hầu thật sự?

Đột nhiên thấy ngứa răng, hắn liền nghĩ liệu có nên thừa dịp đêm trăng vắng vẻ, dứt khoát ra tay giải quyết luôn nàng đi, vậy là xong chuyện…

Bỗng ánh mắt hắn tập trung vào phần chân áo ngoài của Việt Cẩm. Trong lòng hắn có chút hoài nghi là hắn nhất thời nhìn lầm hay… hắn nhìn thêm vài lần nữa cho chắc, sau đó mới từ tốn cao giọng…

“Váy của nàng?” Hắn chỉ vào viền váy Việt Cẩm, cố nén cười, vẻ mặt kì quặc hết cỡ.

Việt Cẩm có chút bồn chồn, ngó xuống nhìn một lượt, sau đó…

Việt Cẩm lúc này mới hay chân váy của mình đã bị xé te tua nhiều mảnh từ đầu gối trớ xuống, chiếc váy đẹp đẽ đã thành rất nhiều dải nhỏ lơ thơ, phất phơ trong gió không ngừng, đã thế ở giữa còn có những vết rách hình răng cưa, giống như bị một con dã thú nào đó cắn xé vậy.

Tâm trạng của Việt Cẩm bỗng trở nên phức tạp hệt như tâm trạng vừa rồi của nam tử đẹp một cách ma mị kia. Nàng quay sang nhìn con sói bên cạnh, liền bắt gặp nó mặc dù vẫn đề phòng Nhai Xế, nhưng không còn gầm gừ thị uy. Sau một hồi cảnh giác nhìn đối phương, nó quay đầu nhìn bộ trang phục Việt Cẩm đang mặc, con ngươi xanh thẫm dần chuyển sang xanh nhạt, đồng thời dương dương tự đắc khẽ tru lên một tiếng ý đòi khen thưởng.

Bầu không khí trong rừng nhanh chóng dịu lại.

Việt Cẩm ngồi bệt xuống đất tùy tiện nói với nam tử kia: “Huynh còn chưa đi à?”

“Muốn tìm cái gì?” Việt Cẩm tiện miệng hỏi thêm.

Đôi mắt màu đỏ máu của hắn khẽ cong lên, nhìn như đang cười, hỏi ngược lại: “Sao không đoán là ta đến thăm ai đó?”

Việt Cẩm đưa tay vuốt lên bộ lông trắng bạc của con sói, tựa như không hề nghe thấy câu hỏi của hắn. Hắn cũng chẳng để bụng, lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Dạo gần đây nàng sống không được thoải mái à? Ta thấy trong môn có tin đồn rằng tư chất của nàng không đủ, hơn nữa lại còn phải tỷ thí với Tả…” Hắn cau mày. “… Tả gì gì đó.”

Vừa dứt lời, hắn lại gật gù, chất giọng có phần uể oải: “Nhìn nàng lúc nãy, đúng là tư chất chẳng ra làm sao cả.”

Nghe những lời hàm ý châm chọc của hắn, Việt Cẩm không mảy may tức giận, nàng gật đầu bình thản khẳng định nghi vấn: “Ngày kia ta tỷ thí với Tả sư huynh trên đỉnh Thiên Đô.”

Nam tử với khuôn mặt đẹp ma mị bỗng phát hiện người con gái trước mặt lại một lần nữa khiến hắn phải kinh ngạc, những lời không khách khí hắn nói sao nàng lại không làm bộ chẳng bận tâm, mà thậm chí thực sự nàng chẳng hề có ý đó. Vậy…

“Nàng chắc mình có thể thắng được Tả sư huynh sao?” Dường như hắn đang suy ngẫm về chuyện gì đó, tùy tiện hỏi một câu.

Việt Cẩm khẽ cười, đứng lên, đáp: “Ta đâu phải là thiên tài tuyệt thế, đương nhiên không cách nào thắng được.”

Hắn nghe vậy không khỏi thừ người ra: “Vậy?”

“Có những việc bắt buộc phải làm.” Việt Cẩm thong dong đáp.

Hắn chìm trong im lặng, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Việt Cẩm cúi người xoa đầu con sói rồi mỉm cười nói tiếp: “Lần trước huynh rất phóng khoáng, đợi hai ngày nữa tỷ thí xong, nếu còn việc gì cứ đến đây tìm ta là được.”

Dứt lời, nàng liền quay người đi về phía cánh rừng.

Huynh? Hắn không khỏi cau mày với cách xưng hô này của nàng. Nhai Xế nhìn bóng lưng Việt Cẩm xa dần rồi nói: “Nàng muốn thắng thì khó, nhưng nếu đổi lại là hắn thua…” Hắn nói với ý vị sâu xa, lại nhớ đến cách gọi ‘huynh’ có thể chỉ bất kì ai kia của nàng, đột nhiên thấy khó chịu trong lòng, nói:

“Sau này nàng có thể gọi ta là Nhai Xế.”

Việt Cẩm sững lại một chốc, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng kì lạ, không phải vì chuyện thắng thua mà đối phương vừa nói, mà là hai tiếng ‘”Nhai Xế” đơn giản đến không thể đơn giản hơn kia.

Đương nhiên, những chuyện này Nhai Xế đều không hề hay biết, bởi trước khi Việt Cẩm quay người lại tất cả những ánh sáng kì lạ, phức tạp đã chìm sâu, tan biến thành hư vô trong đáy mắt của nàng.

Vầng trăng khuyết lơ lửng giữa bầu trời đêm, muôn ngàn vì sao tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, nhè nhẹ, gió hiu hiu, lẫn trong tiếng xào xạc của cây cỏ là tiếng nước chảy hòa cùng tiếng côn trùng kêu rả rích.

Việt Cẩm trầm ngâm, lâu tới mức Nhai Xế gần như mất hét kiên nhẫn. Sau đó, hắn bỗng nghe thấy nàng nói: “Nhai Xế… Cái tên này nghe có vẻ quen quen.”

Không nghĩ rằng đợi mãi cuối cùng lại nghe được câu này, Nhai Xế ngây ra một lúc rồi mới định thần được. Hắn liếm môi, huyết quang trong mắt đã trở nên nóng bỏng: “Ồ! Ta không biết là giờ còn có ai dám lấy tên Nhai Xế đấy.”

Việt Cẩm rơi vào im lặng hồi lâu mới khẽ mỉm cười: “Vậy hẳn là… ta đã nhớ nhầm rồi.”

Nhai Xế nhìn Việt Cẩm.

Việt Cẩm lấy lại được vẻ ung dung trước đó, lại nói: “Về phần cuộc tỷ thí giữa ta và Tả sư huynh, huynh làm ơn không cần phải phí công.”

Đồng tử của Nhai Xế trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn nheo mắt nói: “Nàng sẽ thua?”

“Không thắng.” Việt Cẩm bình thản nhắc lại.

“Tốt thôi.” Nhai Xế gật đầu, nhẹ cười nói: “Vậy nếu nàng thắng…”

Nở nụ cười tàn nhẫn, đẫm máu thay cho những lời chưa nói hết, Nhai Xế quay mình bỏ đi, chỉ chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Việt Cẩm đứng đó, nhìn rất lâu về hướng Nhai Xế bỏ đi. Một lần nữa nàng nhìn bầu trời đêm xanh thẫm mới phát hiện chân trời đằng đông đã hiện màu trắng bạc.

Nàng cứ đứng bất động, mãi đến khi tiếng gầm gừ khe khẽ của con sói bên cạnh dần to mới đánh thức nàng tỉnh lại.

Thu hồi tầm mắt, nàng ngồi xuống, vuốt nhẹ đầu con sói trắng, một lúc sau mới khẽ lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Nhai Xế ư…”

Không ngờ lại có thể gặp được cố nhân. Hơn nữa lại còn gặp trong hoàn cảnh thế này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio