Quá trưa A Ly chạy sang nhà họ Trang. Trong sân, Trang Dương đang ngồi một bên trò chuyện với mẹ. A Ly hí hửng chạy sang thấy Trang Dương và bác đang ngồi ngoài sân thì chạy chậm lại ngay lập tức, thu lại điệu bộ ngả ngớn, nghiêm túc đi đến chào hỏi hai người.
“A Ly đến tìm Lan Nhi à?”
“Vâng bác ạ.”
A Ly gật đầu, trông thằng bé ngoan lắm.
Trang Dương thấy thằng bé xắn ống tay áo, hông giắt ná bắn. Bình thường thì điệu bộ ngốc ngốc, hôm nay thì hăng hái vô cùng.
“A Lan với A Bình đang chơi chỗ cây dâu bên kia.”
Trang Dương chỉ ra phía con đường mòn bên hông nhà mà bảo, con đường đá đó cây cối rậm rạp che mất một nửa.
Người dân trong Trúc lý đa phần là ở phía Nam. Phía Đông chỉ có hai gia đình là nhà họ Trang và nhà họ Trương là nhà cậu của anh. Thực ra ngoài hai nhà nhà họ thì phía Đông cũng có mấy gian nhà đổ nát, đều là nhà hoang không người ở. Trong số đó có một gian nhà cũ, có một gốc dâu rất to ở trong sân.
Người đi cây ở lại, không ai chăm sóc, cây dâu âm thầm mà phát triển. Mỗi khi xuân đến quả chín đầy cành.
Đây là một cây dâu cổ thụ khéo đã thành tinh, thân cây to lớn sần sùi, tựa như mấy con rắn to quấn quít lấy nhau. Mỗi mùa xuân sang, cây dâu già quả sai trĩu cành, không cần phải trèo cây, chỉ đứng dưới tàng cây thôi là có đầy quả dâu chín tím đen ngọt lịm rụng kín, nhặt bừa cũng được một nắm.
Ngày trước, cây dâu già này tuy mọc ở phía Đông, nhưng toàn bị tụi trẻ bên phía Nam chiếm đóng. Trang Lan cầm đầu dẫn theo A Ly, nỗ lực “Giành lại thất địa”. Nhưng lại bị Đại Xuân ở phía Nam dùng ná bắn đến u đầu, bị đánh cho tơi bời khói lửa, gào khóc bỏ chạy.
Lúc này đây, bóng dáng A Ly chạy trên con đường rải đá, nhảy chân sáo đầy thích chí. Vung vẩy ná bắn trong tay, miệng ngân nga mấy câu ca dao. Thằng bé chạy dọc con đường mòn quanh co, băng qua hai căn nhà tranh đổ nát rồi qua một cái giếng cạn, cuối cùng cũng tới khoảng sân rộng mọc đầy cỏ dại. Trong sân có một gốc dâu to lớn, cành lá sum sê vươn rộng tựa như tán ô to đùng ở xe ngựa, che đi ánh nắng gay gắt của mặt trời ban trưa, phủ rợp khắp cả khoảng sân.
Trang Lan ngồi vắt vẻo trên một cái cành thấp, hai chân đung đưa. Còn A Bình thì xách theo một cái giỏ, đứng dưới tán cây dùng que tre đập rụng dâu rồi nhặt.
Dưới tán cây dâu già, hàng ngày có người qua lại nên cỏ dại mọc không cao, đầy nhưng dấu chân người dày xéo. Dâu tằm nằm lẳng lặng, cứ thế mà tạo thành một lối đi nhỏ.
A Ly thấy không có đứa nào khác, giắt lại ná bắn vào bên hông rồi ngồi thụp xuống nhặt dâu tằm. Thằng nhóc nhặt được một quả là cho tót vào mồm ăn luôn.
“Phải rửa sạch rồi mới được ăn.”
A Bình thấy ăn luôn sẽ rất bẩn, nửa giỏ dâu này một quả thằng bé cũng chưa ăn.
“Phủi tí là ăn được rồi.”
A Ly lại nhặt thêm quả nữa, phủi phủi đất cát rồi cho thẳng vào mồm luôn. Quả dâu bị gậy trúc đập rụng, quả nào cũng chín rục rơi xuống, vừa ngọt vừa mọng, ăn rất là ngon.
“A Lan, muội xuống đây đi. Muội bảo muốn đến hái dâu ăn, thế mà một quả muội vẫn chưa hái đâu đấy.”
A Bình sâu sắc cảm thấy mình đã bị lừa. Em gái nhóc rõ ràng đên đây để trèo cây hóng gió mà.
“Em giúp hai người quan sát tình hình mà, nếu bọn Đại Xuân lại đến thì em sẽ hô to.”
Trang Lan vừa nói vừa ngắt hai quả dâu ở cành bên, tọng thẳng vào mồm. Cô bé ngồi vắt vẻo trên cây, đến là ung dung tự tại. Kêu trông chừng cái gì chứ, tán lá dày che kín, nào có thể nhìn thấy được tình hình bên phía Nam.
“Ai chẳng biết là lười, muội lười chảy thây như thế sau không gả đi được đâu.”
A Bình bực mình, nghĩ chốc về sẽ không cho con bé ăn dâu nữa, giỏ dâu do một mình nhóc hái này chỉ để cho anh trai và mẹ ăn thôi.
“Hừ hừ.”
Trang Lan không hài lòng, con bé nhón hai quả dâu ném A Bình. A Bình phát cáu đứng dưới tàng cây quát gọi con bé xuống.
“Giỏi huynh lên đây, ha ha, A Bình không biết trèo cây.”
Trang Lan đung đưa trên cành cây, vô cùng kiêu căng.
Con trai nhà họ Trang đều là người ôn nhã, có mỗi một cô con gái là Trang Lan thì hết sức nghịch ngợm.
“Bánh Trứng.”
“Gâu gâu.”
“Mày đứng đây canh, đợi lúc nào nó mà leo xuống thì cắn mông nó cho tao.”
“Gâu gâu.”
Bánh Trứng vẫy đuôi điên cuồng, vươn lưỡi liếm A Bình, tất nhiên nó không thể nghe hiểu một yêu cầu phức tạp như vậy.
“A Lan mau xuống đây, cành trên kia như có rắn á.”
A Ly ngước đầu nhìn, thằng nhóc cầm ná, móc một viên sỏi từ trong lòng.
“Đừng hòng lừa ta.”
Trang Lan không tin, con bé vẫn cứ vặt quả ăn.
“Thật đó, ngay đằng sau kìa, xuống mau đi!”
A Ly hét lớn, lo lắng giậm chân. A Bình nheo mắt cố nhìn, mắt thằng bé không tinh bằng A Ly.
Thấy nét mặt không giống như đang trêu nàng, Trang Lan hoài nghi quay đầu lại, đập thẳng mặt là một con rắn nhỏ ở cành đối diện đang thè lưỡi.
“A!” Trang Lan hoảng sợ nhảy một cái, lập tức vịn cành cây, thoăn thoắt trèo xuống như một con khỉ con.
Trốn dưới gốc cây, Trang Lan lôi ná bắn ra, nhắm thẳng con rắn nhỏ trên cành cây. Bắn một viên đạn, viên đạn bay lệch không đánh trúng con rắn.
A Ly đứng dưới tán cây cũng lên đạn bắn, kỹ thuật của thằng nhóc cũng không khác Trang Lan là bao, đều dở như nhau.
“Ấy, đừng bắn, đừng động đến nó.”
A Bình sợ rắn, nhìn cũng không dám nhìn.
“Sợ gì, để ta đi gọi Khuyển Tử huynh đến bắn chết nó.”
Trang Lan thích chí với sáng kiến của mình, cất ná đi, ngay lập tức chạy đi tìm Khuyển Tử.
Trang Lan đã chạy được một đoạn, bất ngờ lại chạy về, cuống cuồng nói: “Tụi Đại Xuân đến rồi.”
Ba đứa nhóc kèm một con chó nhanh chóng chạy vù ra cửa, ngó ra con đường mòn. Thấy bốn, năm đứa trẻ khác tụ tập với nhau. Dẫn đầu là Đại Xuân, còn có kẻ thù ngàn năm là hai anh em nhà họ Chương.
A Ly lên đạn kéo ná muốn đánh nhau. A Bình ngăn lại, hét to với mấy đứa phía trước: “Trên cây dâu có rắn!”
Vốn là đạn đã dây, một lời này làm A Bình quên đi thù hận. Dù sao vật tranh giành lại đang bị rắn chiếm cứ, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.
Đại Xuân nghênh ngang đi đến dưới gốc dâu ngước đầu nhìn, thấy một con rắn nhỏ trườn ở trên cành cây, không nói năng gì mà một phát bắn rớt luôn. Vô cùng uy vũ.
Tụi trẻ con đi cùng nó tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.
“Bé tí này, nướng lên ăn không đủ giắt răng.”
A Đề cầm cành cây xiên xác con rắn rồi nhấc lên, lay lay cái cành cây làm như vẻ con rắn còn sống. Làm A Bình hoảng sợ, trốn lùi ra sau.
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
“A Bình nó đến cắn mày này!”
A Đề biết A Bình sợ, cố ý cầm con rắn hù A Bình. Thằng nhãi đuổi theo sau A Bình, A Bình sợ hãi bỏ chạy. A Đề cố tình quăng xác con rắn vào người A Bình khiến thằng bé sợ quá giậm chân gào hét.
“A Bình thỏ đế.”
“Ha ha ha….”
Tụi Đại Xuân cười ngặt nghẽo giễu cợt. Đặc biệt là A Đề, ôm bụng cười to, hả hê đắc chí với trò đùa dai của mình.
“Á.”
Bất thình lình A Đề ăn một “viên đạn” vào mặt. A Đề vuốt mặt, quệt ra một vệt màu đỏ, sợ tái cả mặt. Đồng thời cảm thấy không đúng, thè lưỡi liếm vệt “máu” lại thấy ngọt, không phải máu mà là nước quả dâu. A Đề bị chọc tức quá gắt lên, thằng nhãi thấy Trang Lan cầm cái ná bắn hả hê đầy mặt.
“Ha ha, chạy mau!”
Trang Lan lanh trí nhanh chân chạy, A Đề giận dữ đuổi theo, theo sau là A Quý. Hai thằng không đuổi kịp Trang Lan. Trái lại, A Bình chạy phía sau bị tóm được. A Bình không phải là đối thủ của A Đề, bị quật ngã ra con đường đá ngay lập tức. Trang Lan thấy thế vội vàng chạy lại, rút ná ra hăm dọa quát: “Mày dám đánh huynh của tao, tao bắn mù mắt mày!” A Ly trốn trong bụi cỏ cũng đứng dậy giương lá bắn quát: “Cút đi!”
A Đề không ngờ tụi nó có ná bắn, biết mình không đấu lại được, ỉu xìu kéo em trai chạy trốn.
Trận đánh nhau này Đại Xuân với mấy đứa khác không tham gia, bọn nó mải trèo cây hái dâu. Đối với Đại Xuân mà nói, đuổi được mấy đứa đằng Đông này cút khỏi cây dâu là được, đây là địa bàn của nó.
Thấy A Đề bỏ chạy, ba đứa nhóc vui sướng, đây là lần đầu tiên tụi nó đánh thắng A Đề. Sợ Đại Xuân sẽ dẫn người đến ra mặt cho A Đề, ba đứa nhanh chóng chạy về sân nhà họ Trang, ở trong sân cười ầm ĩ.
Trong sân nhà họ Trang, mẹ Trang đã về phòng nghỉ ngơi. Trang Dương đang cho đàn gà con ăn, trông thấy tụi nhỏ phấn khích chạy về, tụ lại với nhau hưng phấn nói vừa có một phen hú hồn, biết ngay là lại xích mích với anh em nhà họ Chương.
“Lại đánh nhau với người ta à?”
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
Trang Dương vừa cất lời, ba đứa nhóc lập tức im bặt, cúi thấp đầu.
“A Ly, ná bên hông kia là ai làm cho đệ?”
Tuy không hỏi cũng có thể đoán ra là Khuyển Tử.
“Khuyển Tử huynh ạ.” A Ly lí nhí trả lời.
“Mấy đứa dùng ná bắn người hả?”
Trang Dương bình thường ôn hòa, lúc này lại nghiêm giọng hỏi. Qua mấy lời tụi nhỏ nói với nhau có thể đoán được phần nào sự việc.
Ba đứa liếc mắt nhìn nhau, A Bình lên tiếng trước: “A Đề cầm rắn dọa đệ sợ, còn cười đệ nữa, nên A Lan mới…”.
Trang Lan run run nói: “Huynh à, muội không dùng đá bắn nó, muội lấy dâu bắn.”
Đã hứa với Khuyển Tử sẽ không dùng ná bắn người. Trang Lan nghĩ mình không lấy đá bắn thì không tính.
“A Ly, đệ cũng bắn à?”
A Ly vội lắc đầu, nói không có, nhóc xiết chặt ná trong tay, rất sợ Trang Dương tịch thu mất.
“Đưa ná cho huynh.”
Trang Dương thu ná của Trang Lan, Trang Lan không dám không đưa. Cô bé đặt ná vào tay Trang Dương, luyến tiếc không thôi.
“Huynh à.”
Trang Lan xin xỏ, hy vọng có thể được tha để đòi lại ná bắn.
“Muội vẫn cứ nghịch ngợm như vậy thì sẽ đưa muội qua chỗ A Hương tỷ học thêu đó.”
Từ trước đến giờ, bé gái không được phép nghịch ná bắn, Trang Dương nghĩ cho con bé ngắm nghía một chút cũng không hại ai, vì thế cho con bé nghịch một chút cũng không sao. Bây giờ con bé lại dùng ná bắn người ta, tuy là quả dâu, nhưng lỡ bắn trúng mắt người ta thì cũng nguy hiểm. Rồi nếu người nhà A Đề đến trách cứ với mẹ, lại khiến cho mẹ tức giận.
“Muội không đi đâu… Hu hu….”
Trang Lan quệt nước mắt khóc, con bé cũng có lúc tủi thân.
“Huynh muốn phạt thì phạt đệ đi.”
A Bình dũng cảm đứng ra, dù sao A Lan cũng vì thằng bé mà giương ná bắn A Đề.
“Huynh ơi, đừng giữ A Lan lại, tỷ ghê lắm, sẽ đánh người đó.”
A Ly cũng nói đỡ, A Hương là chị gái thằng nhóc. A Hương tính tình nóng nảy, bình thường A Ly suốt ngày bị chị gái ức hiếp.
“Lần sau còn dám nữa không?”
Trang Dương cúi người hỏi Trang Lan. Trang Lan lau nước mắt đáp: “Không dám nữa đâu, huynh ơi.”
Nghĩ đến mỗi người một tính không thể cưỡng cầu, nhưng Trang Dương cũng hiểu, không thể nuông chiều Trang Lan mãi nữa.
“Vậy thì được, cây ná này cứ để ở chỗ huynh.”
Trang Dương cương quyết cầm ná rời đi, đi lên lầu hai. Giờ đã là chiều, anh về phòng đọc sách.
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
Chờ Trang Dương đi rồi, ba đứa trẻ châu đầu vào bàn bạc. A Ly nói: “Tìm Khuyển Tử huynh xin làm tiếp một cái đi.” Trang Lan gục đầu ủ rũ: “Khuyên Tử huynh dặn muội không được dùng ná bắn người khác.”
Nếu biết là do lấy ná bắn người rồi bị anh trai tịch thu, chắc chắn Khuyển Tử sẽ không làm cái khác cho nữa.
Trang Lan mất ná, Lan Ly Bình ba đứa tự giác nhường cây dâu già, đứng từ xa nhìn Đại Xuân dẫn theo một đám trẻ chơi đùa dưới gốc cây rồi hái dâu ăn. Tụi nó chỉ có thể tiếc hận đến chảy nước miếng, hết sức thê thảm.
“Ba đứa tụi mày muốn đến ăn vụng dâu à?”
A Đề dẫn A Quý qua, bên hông thằng nhãi có giắt một cây ná mới tinh, diễu võ dương oai.
“Tụi mày mới là trộm ấy, cây rõ ràng là mọc ở bên chỗ bọn tao, rành rành là cây của tụi tao, đồ ăn cướp!”
Trang Lan không phục, lập tức cãi lại.
“Cứ không cho tụi mày ăn đấy, muốn ăn không?”
A Đề bị mắng là cướp cũng chẳng quan tâm, thằng nhãi móc mấy quả dâu từ trong túi áo ra, ăn đến là say sưa ngon lành.
“A Đề, mày đừng đắc ý.”
A Ly căm giận, thằng nhóc mò mẫm cái ná trong tay, bị A Bình ngăn lại. A Bình nhắc nhở: “Quên lời huynh dặn rồi à?”
“Tụi mày chờ đấy, tao đi gọi Khuyển Tử huynh đến, đánh cho tụi mày thành đám chó chết.”
Trang Lan cáo mượn oai hùm, hai tay chống nạnh, bừng bừng ý chí chiến đấu.
Lúc này Khuyển Tử đang mải đặt giỏ bắt cá ở bên bờ sông đột nhiên lại hắt hơi một cái. Nó xoa xoa mũi, ngoảnh đầu nhìn về phía sân nhà họ Trang, hài lòng nhìn thấy có một người đứng trên hành lang lầu hai, đó là cậu hai nhà họ Trang. Cậu hai thường đứng trên hành lang ấy, cũng không biết là mải ngắm hoa sơn trà, hay là nhìn đến điều gì.