Cơ Phong nghe nhắc đến muội muội của mình thì khẽ nhướn mày, lên tiếng: "Sao lại lôi Tuyết nhi vào vụ việc này?"
Lăng Kỳ thản nhiên nói: "Huynh nên hỏi sư phụ của ta."
Nam Cung Giác chột dạ lần hai.
Lão có cảm giác dường như Lăng Kỳ đã phát hiện được gì đó, có điều là chuyện gì thì lão còn chưa chắc.
Cho nên lão tuyệt đối sẽ không tự khai, nếu hắn không có bằng chứng cụ thể, lão cũng tuyệt đối không nhận.
Để xem cuối cùng ai cứng hơn!
"Hỏi ta chuyện gì?"
Lăng Kỳ liếc nhìn Nam Cung Giác.
Xem ra lão nhất định không chịu nói sự thật rồi.
Vậy được thôi, hắn cũng chẳng thèm đôi co, chỉ cần Tuyết nhi an toàn, hắn như thế nào cũng được.
Lăng Kỳ vòng vo: "Vương phi của ta chẳng phải là nữ đồ đệ chân truyền của người sao? Dĩ nhiên so với người bị Kình Vương mang đi không có tí quan hệ với người thì phải hơn rồi.
Rõ ràng như vậy mà còn phải bàn?"
Cơ Phong nhíu mày: "Người bị mang đi? Chính là nữ nhân mà cả kinh thành đang đồn thổi đó sao? Huynh và nàng ta rốt cuộc là thế nào?"
Lăng Kỳ liếc Nam Cung Giác một cái, trả lời: "Hiện tại ta chưa thể nói rõ với huynh.
Đợi sau khi giải quyết xong Kình Vương, ta sẽ giải thích.
Hoặc giả như ta không còn mạng trở về, huynh có thể hỏi sư phụ ta."
Nam Cung Giác gật đầu nói với Cơ Phong: "Ngươi yên tâm, vì an toàn của muội muội ngươi, hiện tại ngươi tốt nhất đừng hỏi đến."
Cơ Phong liếc nhìn hai người trước mặt tìm sự bất thường, nhưng lại không nhìn ra được gì, cũng chỉ biết tin tưởng mà thôi.
Dẫu sao trước nay hai người họ chưa từng khiến hắn thất vọng bao giờ, cho nên lần này hắn nguyện ý tin tưởng.
"Được.
Vậy nói về nữ nhân kia đi, nàng ta hiện tại thế nào? Bị người của Kình Vương mang đi sao?"
Lăng Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, nàng ta bị người của Kình Vương đột nhập phủ ta mang đi, toàn bộ ám vệ ẩn núp xung quanh không một người sống sót."
"Kình Vương dùng nàng ta để uy hiếp huynh sao? Hắn làm sao lại nghĩ nàng ta có giá trị như thế chứ?"
Cơ Phong nói đến đây chợt dừng lại, sau đó mắt mở lớn nhìn Lăng Kỳ hốt hoảng nói tiếp: "Chẳng lẽ huynh đối với nàng ta...? Vậy muội muội của ta thì thế nào?"
Nam Cung Giác thấy Cơ Phong dường như mất bình tĩnh liền vỗ vai hắn trấn an: "Ta đã nói sau này sẽ nói rõ với ngươi rồi cơ mà.
Ngươi không thể suy nghĩ rồi liên kết các vấn đề xảy ra được hay sao? Cứ hễ liên quan đến nha đầu kia thì hai người các ngươi cứ như những kẻ ngốc vậy.
Haizz..."
Nam Cung Giác thở dài một hơi.
Một tên cuồng muội muội, một tên cuồng...!cuồng gì nhỉ? Ài, chính lão cũng không biết bây giờ trong lòng tên tiểu tử Lăng Kỳ này thì nha đầu kia ở cương vị gì nữa.
Không cần biết sự vụ lớn nhỏ thế nào, cứ động đến khúc xương mềm của bản thân thì lại như ngồi trên đống lửa vậy.
Cuối cùng chỉ có mình lão là còn tỉnh táo.
Đến hiện tại vẫn có thể suy nghĩ đối sách, thật không khỏi có chút tự luyến mà!
"Xem ra lần này Kình Vương đã có sự chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Hắn dốc sức đào tạo nhiều cao thủ như vậy, lần này lại gióng trống khua chiêng trở về kinh thành là muốn tạo phản thật rồi." Nam Cung Giác phân tích.
"Thái tử Đông Ly cũng dẫn một toán cao thủ tiến sát biên giới, e rằng y đã ngầm cấu kết với Kình Vương rồi.
Kỳ quân còn đang ở biên giới phía Tây, muốn tiến về phía Đông mất rất nhiều thời gian, cho nên trước mắt chỉ có thể điều một đội quân nhỏ tới phòng ngự." Lăng Kỳ lên tiếng.
Cơ Phong suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Để ta dẫn một toán quân tới biên giới phía đông trấn thủ đi.
Nếu Thái tử Đông Ly muốn tiến về kinh thành viện trợ cho Kình Vương, quân ta có thể kéo dài thời gian đợi Kỳ quân đến chi viện."
Nam Cung Giác nghe vậy thì lên tiếng: "Kỳ quân đóng tại kinh thành còn chưa tới hai vạn, quân mới chiêu mộ lại còn non nớt chưa từng ra trận bao giờ, không thể liều mạng được.
Lại còn có đội ám vệ của Kình Vương còn chưa rõ thực lực.
Nhất định phải nghĩ biện pháp chu toàn."
"Ở kinh thành còn có hai vạn Cấm vệ quân không phải sao? Hiện tại lệnh bài điều động hình như vẫn nằm trong tay Hoàng thượng."
Lăng Kỳ nói đoạn, nhìn Cơ Phong nói tiếp: "Cơ Phong, sáng mai huynh cùng ta vào cung, xin Hoàng huynh giao ra Cấm vệ quân, huynh trước mắt làm thống lĩnh yểm trợ tại Hoàng cung, bảo vệ an toàn cho Hoàng huynh ta trước.
Còn việc dẫn quân đi biên giới phía đông ta sẽ giao cho Vũ Sanh.
Trước mắt kinh thành là nơi nguy hiểm nhất, cho nên từng đường đi nước bước đều phải cẩn trọng."
Nam Cung Giác và Cơ Vũ đều gật đầu tán thành.
Hiện tại quá thiếu quân để đối đầu với Kình Vương, hắn lại không công khai tạo phản, Lăng Kỳ không thể tự ý điều động Kỳ quân từ biên quan trở về, cho nên chỉ có thể mượn thêm sự hỗ trợ của Cấm vệ quân.
Thấy sự vụ trong quân doanh đã bàn xong, Vu Minh đứng ở một bên im lặng lắng nghe, lúc này mới lên tiếng: "Chủ tử, việc ngài cần tra đã có manh mối."
Lăng Kỳ nhíu mày: "Nhanh như vậy?"
Vu Minh gật đầu: "Có lẽ hắn quá nóng lòng muốn lập công, cho nên mới không cẩn thận để thuộc hạ phát hiện."
Lăng Kỳ ánh mắt tối lại, cất giọng băng lãnh: "Là ai?"
"Trần Tự." Giọng điệu Vu Minh lạnh lẽo nói ra một cái tên.
"Không ngờ lại là hắn.
Ẩn mình cũng thật tốt." Nam Cung Giác lắc đầu một cái, nói tiếp: "Hoá ra khi xưa hắn thay ngươi đỡ một đao kia là có mục đích.
Không chừng là vở kịch được giàn dựng từ trước, đem mạng sống đánh đổi chỉ để lấy được sự tín nhiệm của ngươi.
Quả là không từ thủ đoạn."
Trần Tự là đội trưởng đội thiết mã do chính Lăng Kỳ đề bạt cách đây hai năm.
Thân thủ hắn khá tốt, cũng cơ trí.
Bốn năm trước trong một lần giao tranh với Bắc Doanh, Trần Tự đã thay Lăng Kỳ đỡ một đao đánh lén của chủ soái địch, khiến hắn xém chút không qua khỏi.
Chính vì một đao ân tình này, Lăng Kỳ mới xem hắn như huynh đệ vào sinh ra tử, hết lòng tin tưởng và đề bạt.
Đáng tiếc lòng người hiểm ác, Lăng Kỳ lại nuôi ong tay áo.
"Thật sự là hắn sao?" Cơ Phong cũng không dám tin, hỏi lại.
Vu Minh gật đầu khẳng định: "Chính là hắn.
Thuộc hạ âm thầm đi theo hắn, cũng nhìn thấy Kình Vương ở nơi đó, không sai."
"Nơi nào?" Nam Cung Giác lên tiếng hỏi.
"Nhã Lan các phía Tây kinh thành.
Là nơi trước đây Hoàng thượng đã ban cho Kình Vương làm phủ đệ khi phong Vương cho hắn.
Nơi này vẫn có người chăm nom, làm nơi ở mỗi khi hắn trở về Kinh thành." Vu Minh chậm rãi nói.
Nam Cung Giác nhếch môi cười: "Tên Lăng Kình này ngông nghênh không phải vừa đâu."
Lão đã biết nơi ở của Kình Vương từ sớm, cũng biết Hàn Vân bị đưa đến nơi này.
Cho nên khi nghe Vu Minh nói, lão tin tưởng tuyệt đối.
Nhìn sắc mặt Lăng Kỳ không mấy vui vẻ, lão lại lên tiếng hỏi: "Vậy ngươi tính xử lý tên đồ tể này như thế nào?"
Lăng Kỳ trầm mặc.
Sáng nay mới có chút đầu mối, vậy mà nhanh như vậy liền lộ ra kẻ chủ mưu, vẫn cứ cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng bất thường ở chỗ nào, hắn lại chẳng thể nghĩ ra được.
Hắn nhẹ lắc đầu: "Trước mắt chưa vội vạch trần hắn tránh bức dây động rừng.
Hiện tại để hắn làm người đưa tin đã, xem Lăng Kình rốt cuộc muốn như thế nào.
Đợi sau khi hắn không còn giá trị, xử lý cũng chưa muộn."
Nam Cung Giác không cho là đúng nói: "Ngươi đừng quá chủ quan, con dao hai lưỡi không biết dùng cho tốt, có ngày bị chém đứt tay đấy."
"Đồ nhi tự biết chừng mực.
Được rồi, hôm nay bàn đến đây thôi, đợi Lăng Kình tìm đến rồi lại tính tiếp."
Nhìn Cơ Phong, hắn cân nhắc nói tiếp: "Vương phi của ta, huynh cho người bảo vệ cho tốt, ta tạm thời không thể ra mặt, càng không thể gặp nàng lúc này, sẽ khiến Lăng Kình có thêm một mục tiêu công kích.
Huynh hiểu ý ta chứ?"
Mặc dù hắn đã phái một số người hắn tin tưởng nhất bảo hộ nàng trong bóng tối, nhưng không loại trừ khả năng xảy ra sơ suất.
Càng có thêm người, an toàn của nàng càng được đảm bảo.
Hắn không muốn mọi kế hoạch đã vạch ra lại trở nên công cốc, khi đó không những nàng càng thêm nguy hiểm, mà chính hắn cũng không thể bảo toàn chính mình.
Cơ Phong nghe Lăng Kỳ nói dĩ nhiên đều hiểu.
Hắn cũng đã điều người của mình bảo hộ nàng, còn có người của Cơ Vũ cũng giúp một tay.
Cơ Tuyết là Vương phi của Lăng Kỳ, dù ít dù nhiều cũng có liên đới, cho nên không thể chủ quan cho rằng Lăng Kình sẽ không động tới nàng.
Tốt nhất vẫn nên cẩn trọng.
"Ta biết rồi."
Lăng Kỳ gật đầu: "Tạm thời đừng để nàng trở về Vương phủ, cứ để nàng ở lại phủ Huyện chủ, hoặc trở về phủ Thừa tướng đi.
Kỳ Vương phủ hiện tại vô cùng nguy hiểm."
Cơ Phong gật đầu: "Ta hiểu rồi.
Ngày mai ta sẽ gặp muội muội thương lượng.".