Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

chương 122

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt trời chói chang như thiêu đốt, Đỗ Minh Trà đỡ ông cụ Đặng chậm rãi lên xe, ông cụ hiện tại đã không nhận ra cô rồi, chỉ dùng sức, vẫy vẫy tay với bánh sừng bò.

Ông bây giờ hồ đồ rồi, trí nhớ mơ hồ, đầu óc cũng không tỉnh táo, chỉ coi bánh sừng bò là cháu gái của mình, hiện tại một chút cũng không buông.

Ông cụ có đứa con trai chết sớm này, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Minh Trà.

Minh Trà tha thứ cho ông rồi, bé Minh Trà cuối cùng cũng tha thứ cho ông.

Ông cụ Đặng thời gian gần đây giữa đêm thường mơ, trong mơ thấy Đỗ Minh Trà lúc nhỏ tủi thân nhìn ông, đôi mắt to đen nhìn ông tràn đầy sợ hãi, rút tay cầm kẹo tôm hùm về, giấu đi.

Cô bởi vì bị giáo huấn mà tay chân luống cuống, thậm chí có chút sợ ông.

Lúc đó Đỗ Minh Trà còn quá nhỏ, hoàn toàn không ý thức được ông vì sao lại tức giận, ngây ngốc còn bởi vì đưa đồ cho ông mà tủi thân….

Cháu gái của ông, là giọt máu duy nhất mà người con trai ông yêu quý nhất để lại.

Lần đầu tiên tỏ ý tốt với ông, lần đầu tiên gọi ông là ông nội lại bị ông cứng rắn cự tuyệt.

Trong lòng ông cụ có tảng đá đè nặng.

Hiện tại nhớ lại, vẫn đau như kim châm, vươn tay che không được, sờ không thấy.

So với cây kim bạc thì nó chính là như con dao đâm thẳng, ngày qua ngày, thời gian lâu cắm rễ trong máu thịt, kéo không ra, thỉnh thoảng lại đau lên, tàn nhẫn đâm ông mấy cái.

……

Bánh sừng bò không giãy khỏi tay cụ cố, cho dù bị ông nắm đau cũng không kêu lên một tiếng.

Hôm qua, Thẩm Hoài Dữ đã nghiêm túc nói chuyện với cô bé, cũng nhắc đến hiện tại ông cụ Đặng đang bị “bệnh”.

Thẩm Hoài Dữ kiên nhẫn nói với cô bé, ông cụ Đặng trí nhớ bị lẫn lộn, mơ hồ giống như người ở trong mê cung, lạc đường, tìm không thấy đường ra.

Bánh sừng bò dường như nghe hiểu, chỉ đăm đăm ghi nhớ một điều——

Coi bản thân là mẹ, coi mình là cháu gái của cụ.

Đối với đứa trẻ mà nói, cái này cũng chẳng phải việc khó gì. Cụ bị bệnh, nếu như việc đóng vai mẹ có thể khiến cho cơ thể của cụ khỏe hơn chút thì bánh sừng bò cũng vui vẻ đi làm.

Cụ bình thường đối với cô bé rất tốt, hiện tại cũng đã đến lúc cô bé báo đáp lại rồi.

Chỉ là đổi tên gọi từ “cụ” thành “ông nội” mà thôi.

Cái này thực sự cũng chẳng phải việc khó gì.

Bánh sừng bò nghiêm túc nghĩ như vậy.

Cô bé còn cảm thấy “trò chơi” này chơi rất vui, vui vẻ đi bên cạnh cụ, nghiêng mặt hỏi: “Trưa nay ăn cái gì nhỉ?”

Ông cụ Đặng lưng vẫn còn chưa thẳng lên, sự thật là ông đã không thể thẳng lưng được. Người lớn tuổi đều như vậy, đến việc thẳng lưng cũng đã trở thành một việc khó khăn.

Nhưng lại càng dễ dàng nói ra chuyện trong lòng, không giống như lúc trẻ tránh né, khó chịu.

Ông cụ Đặng yêu thương nhìn bánh sừng bò: “Bánh cuốn thịt thái sợi xào nước tương*, Minh Trà thích nhất cái này, có phải không Minh Trà?”

Bánh cuốn thịt thái sợi xào nước tương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio